(Xuất ngôn thành chương) Ánh trăng và cành khô 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

04

Sung Hanbin có lẽ đã phát hiện ra tình cảm của tôi dành cho Zhang Hao.

Có thể sống sót qua vòng loại trừ hai là điều nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Khi chờ kết quả trên khán đài, cả người tôi hết sức cứng đờ vì lo lắng. Zhang Hao có lẽ đã nhận ra tôi không ổn nên vỗ vỗ tay tôi: "Đừng quá căng thẳng."

Không ngờ bàn tay của anh ấy lạnh đến kinh người.

Tôi bị đông cứng tới giật mình, miệng nhanh hơn não: "Anh à, tay anh lạnh quá."

Phản ứng của Sung Hanbin đối với vấn đề này còn nhanh hơn cả Zhang Hao, trước khi bất kỳ ai kịp làm gì, anh ta đã nắm lấy tay Zhang Hao "Sao tay anh lại lạnh thế này?"

Zhang Hao hơi mất tự nhiên giãy giụa một chút nhưng lại bị Sung Hanbin giữ chặt hơn, đành phải chịu thua "Chỉ là hơi lạnh thôi, không có gì to tát."

Tôi nhận thấy Sung Hanbin tỉnh bơ kéo Zhang Hao về phía mình để giữ khoảng cách với tôi.

Tôi chỉ bắt được một khoảng không vô vọng.

Zhang Hao dường như càng lạnh hơn, đưa nốt bàn tay còn lại cho Sung Hanbin, lười biếng kéo dài giọng, nghe lên có vẻ dính ướt đáng yêu: "Tay này cũng lạnh lắm."

Đây dường như là lần đầu tiên tôi nghe thấy Zhang Hao thẳng thắn bày tỏ yêu cầu như vậy.

Đây mới là con người thật của anh ấy, điềm tĩnh, mạnh mẽ mà lại dịu dàng, tựa như con thú nhỏ buông bỏ phòng ngự, sẽ lật mình lộ ra cái bụng mềm mại, ngao ô ngao ô làm nũng với chủ nhân, nhưng trước mặt người khác lại giống như bị phân liệt thành nhân cách thứ hai.

Đó là tư thái mềm mại buông phòng bị mà không ai khác có thể nhìn thấy.

Tôi đánh rơi mình vào sự tĩnh mịch vô biên.

Tôi chỉ buồn một chút thôi.

05

Tôi không ngờ đến mình sẽ gặp Sung Hanbin và Zhang Hao ở lối vào cửa hàng tiện lợi.

Lúc đó là hai giờ sáng, tôi chậm rì rì đi ra ngoài với vài lon bia. Tôi đụng phải hai người họ, ba chúng tôi đứng khựng lại ngơ ngác nhìn nhau.

Cuối cùng cũng không biết là do ai gợi ý mà cục diện biến thành cả ba ngồi bên lề đường ngắm trăng. Tôi đẩy túi đồ mới mua về phía hai người họ "Muốn uống không?"

Zhang Hao vừa định nói gì đó thì đã bị Sung Hanbin cắt ngang: "Bọn anh uống cái này."

Hai lon Coke Zero.

Cảm tạ đám mây che nửa vầng trăng và ngọn đèn đường hỏng đã bao phủ hoàn hảo cảm xúc của tôi vào bóng tối. Tôi giả bộ điềm nhiên như không kéo nắp lon bia, gây ra tiếng vang khe khẽ "Hai người quả thực là có rất nhiều bí mật nhỏ."

Zhang Hao cong mắt cười "Em út của chúng ta đang ghen sao?"

Tôi ngửa đầu nhấp một ngụm bia, khi ngước lên thì tầm mắt đã bị ánh trăng thu hút.

Anh ấy hỏi một đằng tôi trả lời một nẻo: "Tại sao chỉ có một mặt trăng?"

Zhang Hao dường như hơi buồn ngủ, anh ấy gom áo khoác trên người lại, chỉ thốt ra một câu bằng giọng mũi rất đáng yêu: "Hả?"

Sung Hanbin nghe rõ câu hỏi của tôi, anh ta vô thức cắn môi dưới - đó là biểu hiện của sự không hài lòng tột độ.

Sung Hanbin đưa tay nhéo mũi Zhang Hao, nói lung tung cho qua chuyện: "Mũi anh đỏ bừng vì lạnh rồi này, mau về ký túc xá thôi."

Zhang Hao quơ tay muốn đánh anh ta, cổ tay áo khoác to rộng bởi động tác này mà trượt xuống dưới, lộ ra một vết cắn rõ ràng trên cổ tay! Dấu vết sắc tình đó in hằn lên bộ phận mỏng manh kia, lộ rõ ​​sự ái muội không người biết đến.

Người lưu lại vết cắn rất thông minh, sẽ không để nó bị máy quay chộp được, nhưng có thể cho một người sớm chiều ở chung với Zhang Hao như tôi có thể nhìn thấy rõ ràng.

Lúc này tôi mới nhận ra, ẩn dưới thân xác quý ông dịu dàng và điềm tĩnh, Sung Hanbin cũng là một kẻ điên từ trong xương cốt.

Một kẻ điên nho nhã lễ độ.

Tôi không khỏi tự giễu nghĩ thầm, làm sao có thể không nói hai người họ là một cặp trời sinh đây?

Tiếng nói của tôi có lẽ đã tan theo gió cùng với ánh trăng buổi sớm, lắc lư trôi về phương xa vô định.

"Em không muốn ngắm trăng nữa."

06

Hành trình của tôi cũng nên kết thúc tại đây.

Khi ngồi trong hậu trường công diễn ba, tôi đã nghĩ rằng đây có thể là lần cuối cùng được gần gũi Zhang Hao như thế.

Tôi nghe thấy giọng nói giả bộ bình tĩnh của mình vang lên trong hậu trường ồn ào: "Anh đang hẹn hò với anh Hanbin à?"

Biểu cảm của anh ấy hệt như khi tôi hỏi anh ấy nghĩ gì về Sung Hanbin lúc trước "Tạm thời vẫn chưa."

Câu trả lời rất giảo hoạt, nhưng tôi lại hiểu ngay lập tức.

Sự ái muội rõ rành rành.

Sau khi Say my name kết thúc, ngay tại khoảnh khắc Sung Hanbin bước vào hậu trường, tôi đã rời xa Zhang Hao. Anh chàng kia vội vã lao đến cạnh Zhang Hao, biểu cảm của anh ta mất kiểm soát trong giây lát, như thể một con sói bị xâm phạm lãnh thổ.

Tôi đã không còn nghe rõ hai người đó đang nói gì nữa, chỉ có thể nhìn thấy Sung Hanbin mím môi ghim bảng tên của mình lên ngực Zhang Hao, tựa như đang tuyên bố dục vọng chiếm hữu của mình với tất cả mọi người.

Zhang Hao mặc cho anh ta làm xằng làm bậy, cổ tay và cần cổ trắng ngần thon thả không chút phòng bị lộ ra trước mắt người kia. Anh ấy khép hờ mắt nhìn đối phương, ám chỉ anh ta được phép chạm vào.

Họ thực sự không làm gì cả, nhưng mọi thứ đã trở nên rõ ràng đến mức khiến trái tim tôi đập dữ dội trong lồng ngực, cuối cùng trầm trầm rơi xuống, không cam tâm mà im ắng trở lại.

07

Trên thực tế, câu chuyện này đã có kết cục được viết sẵn ngay từ khi bắt đầu, tôi đã uổng công di chuyển tảng đá định mệnh khổng lồ giống như Sisyphus, và nó quả thực chẳng thấm vào đâu.

Đêm trước chung kết, chúng tôi tập luyện cùng nhau như thường lệ, nhưng phòng tập đột nhiên bị cắt điện.

Anh Hoetaek làu bàu chê tổ sản xuất ở thời khắc then chốt cuối cùng mà còn ngã xe, lôi kéo tôi thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Nguồn sáng duy nhất trong phòng tập đến từ vầng trăng bên ngoài, được khoanh lại trong khung cửa sổ nhỏ, tỏa ra ánh sáng dịu mát.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tôi rốt cuộc cũng phát hiện ra một bí mật không thuộc về mình qua khe hở nhỏ bé.

Màn đêm vô tận bao trùm lấy Sung Hanbin, mà trong sự im lặng chết chóc đó, anh ta nắm tay Zhang Hao, như cành khô trong sa mạc nắm lấy ánh trăng của mình.

Anh ta cuối cùng đã hái được vầng trăng treo cao trên bầu trời.

+++

Hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net