Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Atsushi, người xúc động vì những điều bi thảm của Yasusada, lệ rơi đầy mặt, lòng đồng cảm với chàng trai tăng lên, không đành lòng nhìn cảnh hiện tại.

Bệnh cũ của anh Dazai lại tái phát. Đang cảm động như này lại kêu người ta tự tử đúng là phá cảm xúc.

Hẳn tam quan¹ của người nhóc đáng thương kia vỡ nát rồi nhỉ?

Yasusada im lặng nhìn Dazai chăm chú, trầm ngâm một lúc, đột nhiên cười. Đó là nụ cười đầu tiên lộ ra kể từ lúc cậu mất đi đồng đội, một nụ cười ngây thơ trong sáng, như hoa xương rồng nở rộ trên đất cằn, một vẻ đẹp ngoạn mục và bi thương.

Cậu nói: "Được, có thể chết vì ngài là vinh hạnh của tôi."

Dazai cười tủm tỉm mà cầm lấy tay cậu chàng, "Nếu đây là điều cậu muốn, thì, ít nhất hiện tại, hãy sống vì tôi."

"Tuân lệnh. Nếu ngày nào đó ngài muốn thu lại sinh mệnh nhỏ bé không đáng kể này, xin nhất định phải nói cho tôi biết."

Có thể đừng bình tĩnh thảo luận đề tài sống chết như vậy được không! Sao tình hình không giống như dự đoán, tại sao cảm giác nó càng lúc càng không ổn chứ? Lén nhìn Akutagawa mang thần thái mọi thứ phải vậy, đứng trong góc biểu cảm vẫn như thường, Atsushi bi thương che mặt lại, xem này, anh Dazai lại nhặt về một đứa trẻ nữa. Dưới sự chỉ bảo của anh, em có thể trưởng thành với tam quan nguyên vẹn đến giờ thật không dễ dàng.

Trong phòng này chỉ có tôi là một Osamu lành mạnh, thật khó sống!

Ngay lúc Atsushi bị bầu không khí quỷ dị này ép cho không thở nổi, thì cuối cùng cũng có người phá vỡ khung cảnh khó xử này,

Kashuu người đang nghỉ ngơi tới thay ca, nhìn thiếu niên yếu ớt dựa vào giường nhỏ giọng nói chuyện cùng Saniwa mà vui mừng khóc. Mất kiểm soát lao tới giường bệnh, ôm Yamatonokami Yasusada khóc to.

Cảm xúc kìm nén lâu ngày cuối cùng cũng bộc lộ, gào đến khi cổ họng khô khốc, Kashuu mới dừng, đôi mắt ngấn lệ, nghẹn ngào nói: "Xin...Xin lỗi, tại tôi, tôi vui quá."

Yasusada rũ mắt, nhẹ nhàng vuốt lưng Kashuu, mỉm cười xin lỗi với Dazai: "Xin lỗi, làm ngài chê cười rồi."

Dazai xua tay không để ý: "Không sao, các cậu nói chuyện đi. Đây là điều chỉ có sống mới có thể cảm nhận được."

"Vâng, cảm ơn ngài chỉ bảo."

Thanh đả đao ngây thơ nghe hai người nói chuyện, vì khóc quá nhiều nhất thời không thể kìm lại, vẫn còn nức nở nhỏ giọng nói: "Yasusada... Cậu cùng chủ nhân từ bao giờ mà thân thiết vậy?"

Yasusada tinh nghịch lắc ngón tay, "Sâu lười Kiyomitsu, trước khi cậu tới, tôi cùng chủ nhân đang thảo luận vấn đề triết học với nhau."

"Là vấn đề gì." Kashuu tò mò hỏi.

Yasusada độc miệng giống như ngày xưa nói: "Với một tên có đầu óc ngốc như cậu, có nói cũng sẽ không hiểu."

Kashuu tức giận ngẩng mặt thở, đánh lên giường, "Cái gì cơ! Yasusada, cậu tốt ghê ha! Uổng công tôi muốn giới thiệu cậu với chủ nhân!"

"Au! Đau, cậu chạm vào miệng vết thương của tôi." Cậu đả đao trên giường bệnh cố tình kêu to.

Kashuu hoảng loạn đứng dậy, muốn vén chăn kiểm tra vết thương Yasusada, "Xin, xin lỗi, do tôi không cẩn thận, có sao không?"

"Hi hi, lừa cậu đó! Vết thương của tôi được trị hết rồi, sẽ không đau đâu." Yasusada bình tĩnh đẩy cánh tay đang tìm tòi kiểm tra ra, giơ cánh tay trái duy nhất còn hoàn hảo ra, "Chờ sau khi loại bỏ ám đọa xong, đánh cậu cũng không thành vấn đề."

Nhắc tới ám đọa, bầu không khí khó khăn lắm mới sôi nổi trở lại lại sự im lặng. Phía bên phải được chăn bông chùm kín mít, như ép xuống nệm mềm, mấy chỗ nhô ra dị thường dưới chăn trông rất chướng mắt. Nó như một vết sẹo xấu xí trên làn da trắng nõn mịn màng, làm người nhịn không được gãi lên, cho dù phải đối diện với máu tươi đầm đìa.

Dazai đặt tay lên bờ vai run rẩy vì khóc của Kashuu, kêu cậu đi mua chút cháo và đồ ăn nhẹ cho người bạn mới phục hồi trọng thương của mình.

"Anh Dazai, tôi..."

Atsushi tốt bụng vừa mở miệng nói thì bị ánh mắt đầy ẩn ý của Dazai làm cho nuốt lời còn lại vào bụng.

Phải để cho cậu chàng đang luống cuống chân tay làm gì đó mới tốt.

Dazai đứng cạnh cửa sổ, nhìn Kashuu ngồi xổm dưới bóng cây hai tay ôm mặt khóc thảm thiết, qua hình phản chiếu trên mặt kính, cậu có thể thấy khuôn mặt đau khổ vặn vẹo, sự run rẩy mà lớp chăn cũng không thể che dấu của Yasusada, không nói gì cả.

Cậu hiện tại không có cách xoa dịu nỗi đau của chàng trai, an ủi nhiều cũng vô dụng. Huống hồ, cậu cũng không biết cách an ủi người khác.

Cho đến khi Yasusada ổn định nỗi đau, Dazai mới quay người lại, đẩy cửa ra ngoài khoảnh khắc sắp bước ra liền nối: "Kiyomitsu, cậu ấy, thật ra rất thông minh."

Thanh đả đao hít một hơi sâu, chậm rãi nói: "Bọn tôi hiểu nhau rất rõ, tôi không nghĩ là mình có thể lừa cậu ấy, khiến cậu ấy bớt lo phần nào cũng tốt rồi."

Rõ là đau đến sắp ngất rồi nhưng vẫn nuốt máu mắt², cơn đau vào trong, làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra.

Rõ ràng trong lòng hiểu rõ mọi thứ, chịu đựng sự đau khổ bất lực, lại cố gắng kéo khóe miệng lên, cố gắng mỉm cười.

Loại dịu dàng thuần khiết, sự bảo vệ vụng về, thật sự khiến người ta khó mà làm ngơ.

Dazai nói một câu trấn an phá lệ: "Sẽ không sao đâu."

"Ưm... Cảm ơn ngài."

"Đừng khách sáo, cậu có thể coi như lời thăm hỏi xã giao của sếp."

"Vâng.... Cảm ơn ngài. Làm ơn hãy nhận lời cảm ơn chân thành này từ cấp dưới của ngài."

*

Tiếng đồng hồ tích tắc treo trên tường đập vào lòng mỗi người, thời gian trôi đi từng giây từng phút, Yasusada hôn mê một ngày một đêm mới tỉnh, khi mở mắt đã là chạng vạng hôm sau, còn ba ngày rưỡi để chất độc phát tác. Trong thời gian này phải tìm ra được phương pháp loại trừ ám đọa, thời gian quá gấp rút.

Dazai làm Saniwa chưa lâu, dù cậu biết thể chất mình có thể tùy ý xuyên qua các thế giới kỳ diệu, nhưng lại không có thời gian tận hưởng niềm vui của bàn tay vàng này.

Nói đến việc có thể tùy ý xuyên qua các thế giới, trong đầu Dazai hiện lên một khuôn mặt luôn nở nụ cười dịu dàng, nhưng luôn muốn giữ khoảng cách với mọi người.

Nói trên phương diện nào đó, tên kia với cậu là cùng một loại người.

Trêu đùa thế giới, lại còn có thể rời đi bất cứ khi nào.

Trong phòng vẫn có người, làm bản thân không còn vẻ ngu ngốc, Dazai thử gọi trong không khí hai tiếng: "Byakuran, Byakuran?"

Âm thanh im lặng, trừ bỏ âm thanh nhỏ của thìa va vào chén sứ thì trong phòng không còn tiếng nào. Do đó, tiếng gọi nhỏ kia đặc biệt rõ ràng trong bầu không khí tĩnh lặng.

Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm cùng lúc như vậy, sắc mặt của Dazai vẫn như cũ nhờ nhiều năm tôi luyện da mặt dày, tiếp tục nói chuyện với không khí giống như mọi khi vui đùa với mọi người, "Không chơi trốn tìm với cậu đâu, nhanh ra đây đi."

Nhóm phó tang thần và Nakajima Atsushi, Akutagawa Ryunosuke buồn bã, đau lòng nhìn Dazai nói chuyện với không khí. Nhìn đi ngài/anh Dazai mệt đến mức sinh ảo giác rồi kìa.

Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, thật sự có giọng nói đáp lại Dazai.

"Rồi rồi! Kể cả đi ra cũng phải cho người ta chút thời gian chứ, tôi có phải hồn ma lúc nào cũng đi sau lưng anh đâu, từ thế giới này tới thế giới khác có chút phiền đó. Tôi vừa nghe thấy anh gọi là vội chạy tới đây luôn đấy. Dazai-kun."

Trong căn phòng đóng chặt cửa sổ đột nhiên nổi gió lớn, một chàng trai đẹp không thể tả xuất hiện giữa không trung. Đôi mắt thạch anh tím đang nheo lại của cậu chàng mở to ra, dấu ấn hình vương miện ngược dưới mắt trái như cùng kết hợp, khóe miệng gợi lên độ cong vừa phải, lên tiếng chào hỏi mọi người: "Yo, nhiều người ghê, chào mọi người nha!"

Rõ là đang cười, nhưng lại có thể cảm nhận sự lạnh nhạt xa cách của hắn.

Có lẽ đúng như lời chàng trai nói, cậu ta vội vàng chạy tới đây, trên cơ thể mảnh khảnh đó chỉ quấn một khăn tắm to đùng, nước ở mái tóc bạc vẫn còn chảy tí tách xuống.

Cùng với ống kim loại màu tím vác ở eo không quá hợp với phong cách đẹp như tranh vẽ của chàng trai, khiến chiếc khăn tắm vốn lỏng lẻo gần như rơi ra.

Nhìn thấy lức chú ý của mọi người đều đặt trên khẩu súng, Byakuran thoải mái tháo ra, mang theo chút kiêu ngạo khoe: "Đây là Bazooka mười năm mà Shou-chan đã cải tiến, chỉ cần bị phía trước bắn trúng sẽ đổi với bản thân mười năm sau, còn phía sau bắn trúng sẽ là đổi với bản thân mười năm trước. Thời gian là năm phút, rất thú vị đó, muốn chơi không?"

Trên thực tế, dù là dùng giọng điệu hỏi, nhưng Byakuran không để cho người khác thời gian quyết định, cầm khẩu súng mười năm vác lên vai, nhắm ngay Dazai bắn.

"Thật không may, tôi không muốn cùng bản thân mười năm trước hay sau trao đổi."

Các hạt ánh sáng kết hợp thành ánh sáng chắn trước người Dazai, bao quanh viên đạn vô hiệu hóa nó, cuối cùng biến thành tro bụi bay đi.

"Đừng giương cung bạt kiếm thế, chỉ đùa chút thôi."

Một phát không thành, Byakuran lập tức đổi hướng, chọn một quả đạn màu hồng thoạt nhìn yếu đuối nhất tiếp tục nã pháo, lực chú ý của mọi người đều ở trên người Dazai không kịp đỡ phát súng bất thình lình.

Sương tan hết, Yamatonokami vẫn ngồi bình thản trên giường ăn cháo, nén cơn đau để Kashuu kiểm tra mình từ trên xuống dưới.

Kashuu nghi ngờ nhìn chằm chằm Yasusada, phó tang thần sống mấy trăm năm, mười năm trước hay mười năm sau thi vẻ ngoài cũng không thay đổi, cậu không thể xác định được là Yasusada có bị thay đổi không.

Yasusada bất đắc dĩ đưa bát cháo lạnh còn một nửa cho Kashuu, ý bảo mình không ăn nữa, "Tôi là Yasusada hiện tại, không có gì thay đổi cả."

Byakuran đỡ khẩu Bazooka, nghe vậy liền suy nghĩ rồi cười cười, quay đầu nhìn Dazai, giọng nói vô tâm như cũ: "Nà, cậu biết không Dazai-kun? Có một loại người dù bị khẩu Bazooka mười năm sau bắn cũng sẽ không đổi với bản thân. Đó chính là — loại người không thể sống đến mười năm sau."

Chàng trai dùng giọng nói ôn hòa nhất nói ra lời tàn nhẫn nhất: "Người này, sẽ chết sớm thôi."

-------------

Tam quan¹: Bao gồm (Nguồn: luatsuminhkhue)

- Nhân sinh quan: Cách một con người nhìn, nghĩ, thái độ, về vấn đề cốt lõi và cơ bản của thời thế, cuộc đời.

- Thế giới quan:  Quan điểm, suy nghĩ của một người  về thế giới xung quanh và sự tồn tại của con người và thế giới.

- Giá trị quan: Sự nhìn nhận, đánh giá, suy  về ý nghĩa của một sự vật, sự việc nào đó diễn ra xung quanh cuộc sống của chúng ta.

Máu mắt²: Giống đau chảy máu mắt ấy, nhưng máu mắt vốn chẳng tồn tại và trong truyện thay vì nói chạy ra thì tác giả cho chảy ngược.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net