Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sắp tới lớp đi du lịch sao?"

Tsuna cười hỏi Nagisa.

Nagisa gật đầu, tươi cười đưa ra tờ giấy trong tay:

"Tụi em sẽ tới Kyoto trong vài ngày và ở đó. Nơi đấy sẽ là một địa điểm hoàn hảo cho việc ám sát Koro-sensei"

Tsuna xoa cằm, bỗng nói:

"Anh cũng sẽ đi"

Trực giác báo rằng cậu sẽ gặp được người nào đó ở đấy, nên chuyến đi lần này không thể bỏ qua.

"Hả? Nhưng..."

Nagisa giật mình. Không phải cậu không muốn Tsuna đi cùng nhưng liệu ngài hiệu trưởng có cho phép chuyện này không đây.

Tsuna xoa đầu Nagisa, trấn an:

"Đừng lo, anh sẽ đi hỏi ông ấy. Chắc sẽ đồng ý thôi"

"Hi... hi vọng là vậy"

Nagisa lắp bắp, cậu không tin lắm về việc hiệu trưởng Asano sẽ đồng ý.

Tsuna đứng dậy, rời khỏi ngọn núi, hướng về phía văn phòng hiệu trưởng. Khắp đường đi, các học sinh đều chỉ trỏ bàn tán về sự có mặt của cậu. Tsuna không quá quan tâm, bước chân vẫn đều đặn.

Một dáng người đứng chắn Tsuna trước cửa văn phòng. Tsuna híp mắt nhìn, mái tóc màu đỏ sẫm, khuôn mặt điển trai, chính là một phiên bản mini của hiện trưởng Asano.

"Tôi đoán, cậu là Asano Gakshuu? "

Tsuna nghiêng đầu, nhìn cậu nhóc trước mặt nhăn mày cau có.

"Anh định làm gì?"

Asano khoanh tay đánh giá người trước mặt. Không có gì đặc biệt. Vậy thì anh ta làm thế nào lại khiến cho lão già kia đồng ý trồng hoa khắp trường thay cho tiền ở nhờ? Lão ta không phải một người có niềm đam mê với hoa, cậu khẳng định điều này.

"Bây giờ vẫn là đang trong giờ làm việc, anh không nên làm phiền đến ngài ấy."

"Ồ"

Tsuna không đáp, chỉ khẽ kêu lên một tiếng.

Cạch! Cánh cửa mở ra, Asano lớn đứng ở cửa, tươi cười với Tsuna, bỏ qua sự tồn tại của Asano nhỏ:

"Mau vào đi"

Gakshuu có chút giật mình:

"Ngài chủ tịch"

Asano hơi liếc qua cậu nhóc, cười nói:

"Một học sinh như em thì không cần để ý tới chuyện này đâu."

"V...vâng"

Gakshuu vẻ mặt không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì khác.

Trong văn phòng, Asano với Tsuna ngồi đối diện nhau, trước mắt hai người là hai tách trà nhỏ.

Asano lên tiếng hỏi:

"Vậy cậu có vấn đề gì sao, Tsuna?"

Tsuna cười cười, không vòng vo mà trực tiếp nói ra đề nghị của mình:

"Tôi đơn giản chỉ là muốn cùng lớp 3-E đi đến Kyoto thôi. Tiền vé và bất cứ thứ khác tôi có thể lo, tôi chỉ cần một sự cho phép của ngài, hiệu trưởng."

"Được. Chi phí tôi sẽ lo hết".

Asano đáp lại không chút chần chờ, thật không giống với bình thường. Nếu Gakshuu ở đây chắc sẽ tự hỏi có phải ông ta bị tai nạn giao thông không? Một tên cáo già như Asano sẽ không đồng ý những điều kiện không có ích lợi cho mình.

Tsuna biết rõ điều này, nhưng lại không tỏ vẻ ngạc nhiên. Sau khi hoàn thành mục đích, cậu nhanh chóng rời đi:

"Cảm ơn. Vậy tôi đi trước"

Asano nhìn bóng người khuất hẳn sau cửa rồi mới nhắn mắt lại, khẽ thở dài:

"Tsuna-kun"

----------

"Hể? Ngài ấy thật sự đồng ý?"

Nagisa kinh ngạc khi nghe Tsuna kể lại.

"Anh đã bảo rồi mà"

Tsuna tươi cười.

"Nufufu. Nếu vậy thì cậu cũng cần một quyển này"

Koro-sensei chen ngang giữa hai người, đặt vào tay Tsuna một quyển sách dày cộp tầm khoảng 1000 trang giấy, trên đó đề "Sách hướng dẫn đi du lịch Kyoto" (thật sự thì mình không nhớ quyển sách này có tên hay không nữa... )

Tất cả các học sinh trong lớp không hẹn mà đổ mồ hôi. Mang theo quyển sách đấy khẽ khiến cho hành lý mang theo khó khăn hơn.

Tsuna nhìn quyển sách một lát, rồi nở nụ cười:

"Cảm ơn Koro-sensei, tôi chắc chắn sẽ mang nó theo."

Anh ta thật sự sẽ mang nó theo? Đó là suy nghĩ chung của cả lớp lúc này.

Điểm yếu của Tsuna-san:

(5) Đối với mọi thứ rất dễ chấp nhận.

Kayano vui vẻ lên tiếng:

"Có anh đi cùng thì sẽ vui hơn nhiều. Mà Colonnello-san có đi cùng không?"

"Không. Cậu ấy có việc còn phải làm"

Tsuna lắc đầu. Nếu cậu nhớ không lầm thì lần này nhiệm vụ mà Colonnello làm cũng là ở Kyoto. Có lẽ sẽ gặp được cậu ấy ở đó cũng nên.

"Tại sao anh ta lại muốn đi cùng nhỉ?".

Irina thắc mắc, thì thầm với Karasuma.

Karasuma nhíu mày, đẩy Irina đang lại gần mình, rồi lại chỉ khẽ hừ một tiếng, không đáp lại lời của Irina.

Irina phồng mang trợn má lên, ngoảnh mặt đi không thèm để ý tới Karasuma nữa. Cái tên mặt than này lúc nào cũng làm lơ cô.

Lực chú ý của Karasuma hiển nhiên không nằm trên Irina, mà lại tập trung vào Tsuna, hay nói đúng hơn là lí do tại sao Tsuna muốn đi Kyoto. Càng nghĩ Karasuma càng cảm thấy rồi, vì không bất cứ manh mối nào.

----------

"Xin chào, tôi là Arcobaleno, rất vui được gặp"

Ấn tượng đầu tiên của Colonnello về người trước mặt chỉ có một chữ. Đỏ.

"Không ngờ tôi lại bị chính phủ coi thường như vậy"

Người nọ tỏ vẻ bất đắc dĩ:

"Mà dù sao cũng hân hạnh được gặp, tôi là..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net