Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ông hỏi người đi cùng tôi?"

Red Eyes hơi ngẩn người

"Tên đó hình như tự xưng là Arcobaleno gì đấy thì phải. Mà sao ông biết chúng tôi có hai người?"

"Đơn giản vì cậu không thể bắn trúng được tôi"

Koro-sensei thản nhiên nói, trong khi thổi phù phù thức ăn.

Red Eyes thẹn quá hóa giận, hét lên:

"Thổi cái gì mà thôi, mau ăn đi!"

"Từ từ, từ từ"

Điểm yếu của Koro-sensei:

(11) Không ăn được thức ăn nóng

"Cậu có nhớ ngoại hình của cậu ta không?"

Koro-sensei hỏi, miệng nhai nhồm nhoàm.

"Ngoại hình... Á!"

Red Eyes khẽ lẩm bẩm rồi kêu thất thanh, không khỏi khiến Koro-sensei có chút giật mình.

Red Eyes vừa nhổm người dậy, vừa nói:

"Rõ ràng cậu ta không che mặt, nhưng, tôi lại không thể nhớ rõ được mặt của cậu ta!"

"Nufufu, thật không ngờ"

Koro-sensei vẫn giữ nguyên nụ cười như trước, không có chút biến hóa nào.

-----------

Hiệu trưởng Asano chấp nhận chi tiền cho Tsuna hẳn một căn phòng lớn đê nghỉ ngơi, khiến cho cả lớp 3-E không ai dám hỏi, chỉ thầm khâm phục cả năng của cậu.

Và hiện tại trong phòng chỉ có 4 người: Tsuna, Colonnello, Shouichi và Spanner.

"Anh sử dụng lửa Dying Will sao, Colonnello?"

Tsuna lạnh nhạt hỏi thanh niên tóc vàng đang lau khẩu súng của mình.

"Để tránh bị tìm đến thôi mà Tsuna"

Colonnello huýt sáo, hai mắt nheo lại, chăm chú vào khẩu súng trên tay. Mưa - cuốn trôi đi những ký ức.

"Phải rồi"

Tsuna nhanh chóng quay sang:

"Thế nào rồi, Shouichi, Spanner?"

Shouichi đẩy đẩy gọng kính, đưa cho Tsuna chiếc nhẫn bầu trời:

"Tôi đã cải tiến nhẫn của cậu, sẽ có thêm chức năng cảm ứng được ngọn lửa Dying Will, nhưng vì không đủ vật liệu cần thiết và thời gian, nên chỉ có thể cảm ứng được trong 500m thôi. Tôi cũng làm tương tự với núm vú giả của Colonnello, chiếc kính của tôi và Spanner, để có thể tìm những người còn lại nhanh chóng hơn"

Spanner gặm gặm kẹo:

"Khi trở về tôi sẽ tiếp tục nâng cấp nó."

Tsuna cười, vuốt ve chiếc nhẫn:

"Thế là đủ rồi, Shouichi. Cảm ơn cậu và Spanner nhiều."

--------

"Đó là tất cả những gì tôi điều tra được về đám người kia. Trống rỗng"

Hai mày Karasuma nhíu thật chặt.

"Ồ"

Koro-sensei nói:

"Tại sao anh lại nói với tôi điều này, lẽ nào..."

Karasuma lần nữa nhíu mày, thầm nghĩ về điều Koro-sensei sắp nói ra.

"...anh tin tưởng tôi sao!"

Koro-sensei xúc động đến nước mắt nước mũi chảy tèm lem khiến cho Karasuma không khỏi gào lên:

"Tránh ra! Tôi nói cho ông biết chỉ bởi ông là giáo viên của lớp 3-E mà thôi!"

"Nufufu, tôi hiểu rồi"

Koro-sensei thu hồi cái mặt khóc chết cha chết mẹ kia, nở điệu cười thường lệ.

Karasuma thở dài, hai tay xoa thái dương.

------------

Sau chuyến du lịch, lớp 3-E trở lại việc học và ám sát thường ngày. Chỉ có điều nhóm Tsuna dường như luôn luôn biến mất, rất ít khi cả lớp gặp được họ.

Và hôm nay, Nagisa cùng Karma bắt gặp được Tsuna đang ngồi dưới gốc cây, ngửa mặt lên trời.

Tsuna thấy hai người họ, nở nụ cười:

"Dạo này trời ẩm ướt thật."

"Phải, trời ẩm đến nỗi đầu của Koro-sensei phồng to lên và mọc nấm"

Nagisa đáp.

Điểm yếu của Koro-sensei:

(12) Hút ẩm

"Thật tiếc rằng tôi không được xem cảnh đấy"

Tsuna nói, rồi đứng dậy, vươn vai.

Karma khẽ liếc Tsuna một cái, rồi tập trung vào Nagisa. Tại sao mỗi khi gặp Tsuna thì Nagisa lại trở nên nhiều chuyện như vậy?

Hiển nhiên không để ý tới Karma đang ăn dấm chua bên cạnh, Nagisa vui vẻ trò chuyện với Tsuna:

"Lớp em có thêm học sinh mới, và cô ấy khá là...đặc biệt. Cô ấy tên là Ritsu và cô ấy là một pháo binh tự động, nghe có vẻ lạ, đúng không? Giữa tụi em đã có một vài rắc rối nho nhỏ, nhưng nhờ Koro-sensei, nhưng rắc rối đó đã được giải quyết. Điều đó thật tuyệt vời!"

Trước một tràng của Nagisa thì gương mặt Karma càng ngày càng đen như đít nồi, trong khi Tsuna vẫn bình thản, thi thoảng còn phụ họa thêm vài câu. Ngoại trừ Nagisa hồn nhiên không biết gì thì tấy cả lớp 3-E và những người khác đều ngửi thấy mùi dấm chua nồng nặc và tự động tránh xa 3 mét để không bị giận cá chém thớt.

--------------

Tsuna quay trở về phòng. Thật may mắn nơi này kha khá rộng, chứ nếu không sẽ chẳng đủ chỗ cho 4 người. Cậu phải nhanh chóng tìm một nơi ở mới thôi, Tsuna thầm cảm thán.

"Thế nào rồi Shouichi?"

Tsuna hỏi người đang cắm cúi vào chiếc máy tính.

"Tôi đã lắp đặt xong. Người của quân đội cũng không phải không có trình độ"

Shouichi đẩy gọng kính

"Mà cậu đang có kế hoạch nào sao, Tsuna-kun?"

"Rồi cậu sẽ biết thôi"

Tsuna cười, tay đặt trên môi, tỏ vẻ bí ẩn đến kì lạ.

Rồi Tsuna lại quay đầu sang hướng khác:

"Anh tìm kiếm đến đâu rồi, Spanner?"

"Ũng ược út ông in(Cũng được chút thông tin)"

Spanner trả lời với giọng ngọng nghịu, rõ ràng là bởi trong miệng anh ta là chiếc kẹo mút.

Đây chính là một trong những lí do Shouichi tức đến đau bụng. Bình thường thì cậu chỉ có hồi hộp đến đau bụng thôi, nhưng từ khi nào cái triệu chứng này biến dị thì Shouichi cũng chẳng rõ nữa. Là từ khi cậu làm việc chung với Spanner sao?

Tsuna nhận từ Spanner một tập giấy, khẽ đảo mắt nhìn:

"Thân phận của thầy giáo thật đặc biệt. Đã từng bị học trò của mình phản bội nhưng vẫn tiếp tục đi làm thầy giáo. Ưm, không tệ".

Tsuna bỗng nhìn ra ngoài trời từng cơn mưa phùn. Ô cửa sổ lốm đốm những giọt nước rồi chảy dài xuống, cậu khẽ lầm bầm:

"Tử thần mang theo lưỡi hái thấm đẫm nước mưa, kèm với những cơn gió nhẹ nhàng, mà không biết. Nước biến thành mưa , sẽ rửa sạch tất cả, gió gộp thành bão ,sẽ cuốn trôi mọi thứ chắn đường".

----------------

"Xin chào, ông cần gì chăng?"

Tsuna nở nụ cười với người mặc áo khoác đen trước mắt, hai nắt sâu thẳm, khuôn mặt lộ ra vẻ thâm trầm.

"Đây có phải lớp 3-E?"

Người đàn ông mở miệng, với chất giọng khàn khàn.

Tsuna khẽ nghiêng đầu, tựa như thắc mắc, nhưng cậu vẫn trả lời:

"Đúng vậy".

"Tsunayoshi"

Một giọng nam vọng tới phía sau Tsuna. Karasuma bước tới, ánh mắt thận trọng nhìn người đàn ông kia:

"Mời vào trong, chúng ta sẽ nói chuyện".

Người đàn ông kia không nói gì, khóe miệng hơi cong lên, một mạch bước vào trong.

"Ông ta... là bạn. Nên đừng để ý nhiều quá"

Karasuma nói, rồi theo người đang ông kia bước vào.

Bên ngoài thì vẫn nở nụ cười, nhưng bên trong thì Tsuna thầm than, Karasuma đúng là không biết cách nói dối.

Ít nhất thì, Tsuna vẫn có thể thấy và nghe mọi thứ qua cửa sổ, đương nhiên là cũng có sự trợ giúp nhỏ của Shouichi và Spanner.

Hừm, tất cả những thứ liên quan tới sát thủ, buôn bán vũ khí, quân đội hay chính phủ đều là những thông tin quan trọng khi Tsuna mới đến thế giới này, và có lẽ sẽ có chút manh mối gì chăng?

--------------

Cố nốt chương đang dở =))))

Chúc mọi người có 8|3 vui vẻ, luôn hạnh phúc và có nhiều thành công trọng cuộc sống (mình chúc có hơi muộn... 😅)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net