Chương 20 Nghỉ ngơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người họ thật sự rất đáng yêu lúc còn bé (>~<)

Chương 20 Nghỉ ngơi

Khi Fye tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau. Đầu của anh vẫn còn rất choáng váng, thân thể bủn rủn không chút sức lực, có vẻ như lại cần phải nghỉ ngơi trong thời gian dài đây!

'Không biết Salazar thế nào rồi nhỉ?' Nằm bất động trên giường, Fye buồn chán ngẫm nghĩ.

Ba ngày trước, sau khi thức tỉnh dòng máu Slytherin đó xong, bên cạnh việc phải luyện tập để sử dụng thuần thục nguồn ma lực mới đó, anh cũng nhận được một lời thỉnh cầu từ Salazar, giúp anh ấy thực hiện Nghi thức.

Quả nhiên như Salazar nói, quá trình Thức tỉnh của anh ấy phức tạp hơn mình rất nhiều. Không nói đến việc linh hồn của anh ấy đã tách khỏi cơ thể hơn ngàn năm, cái nguồn ma lực đỏ cuồng bạo đó đã ăn sâu vào cơ thể của Salazar, qua thời gian dài không hao mòn đi, trái lại càng có chiều hướng mạnh thêm.

Lúc Salazar mở pháp trận đang phong ấn cơ thể bản thân ra, một nguồn áp lực dữ dội trực tiếp đâm thẳng vào người Fye, khiến anh bị hất mạnh ra sau, may nhờ có Kurogane chống đỡ mới không đập đầu vào tường ngất xỉu! Fye thở phào.

Cũng may quá trình diễn ra cũng có thể nói là thuận lợi, sau khi thân xác và linh hồn dung hợp lại sẽ có một khoảng thời gian đóng băng để dần thích ứng, như lời Salazar đã nói, anh sử dụng thuật phép Thủy ấn mà anh đã từng dùng với Ashura vương, niêm phong cơ thể Salazar trong nguồn ma lực màu bạc của anh, thúc đẩy quá trình tương thích. Dù sao một phần trong ma lực bạc đó cũng là từ dòng máu Slytherin, là nguyên liệu tốt hơn tất cả!

Làm xong mọi chuyện đó, nhìn cơ thể Salazar chìm sâu dưới đáy hầm được lấp đầy bằng dòng suối ma lực của anh, Fye thở dài một hơi, cơn choáng váng dữ dội đột ngột ập tới, khiến anh ngã quỵ.

Trước khi mất đi ý thức anh cảm nhận được mình rơi vào một vòng tay rắn chắc, kiên định lại vô cùng dịu dàng, ấm áp khiến anh vô thức mỉm cười, chợt nhớ lại câu nói của Mokona lúc trước.

'Chỉ cần Kurogane còn thức, mọi người đều sẽ yên tâm ngủ ngon' sao? Thật đúng đây!

'Mà nói mới nhớ, Kuro-rin đâu rồi nhỉ?' Fye bật người dậy, muốn tìm bóng dáng mỗ Ninja nào đó. Một trận đau nhức tê dại lan truyền khắp người làm anh gục lại xuống giường, ôm trán cười khổ.

Lần này, quả nhiên là có chút quá sức mà! Cơ thể này tuy đã cải thiện được một ít nhờ dòng máu Slytherin nhưng phải chịu đựng để thi triển một lượng lớn ma lực như vậy, không phải một sớm một chiều là có thể bình phục! Haizz... Fye thở dài, có lẽ nên ngoan ngoãn nằm yên một thời gian rồi! >_<

Người hầu nhà Streisser bên ngoài đã nghe thấy động tĩnh, lễ phép gõ cửa rồi nhanh chóng bước vào, mang theo khăn ấm và trang phục cho tiểu thiếu gia.

"Kuro-pu, à không Krel đâu rồi?" Fye lên tiếng hỏi, giọng nói lại suy yếu không nói nên lời.

Hầu gái nhà Streisser cố ra vẻ rất trấn định nhưng nội tâm của bọn họ đang khóc ròng cả một dòng sông! Tiểu thiếu gia đáng yêu của chúng ta, lại, bệnh, rồi a! Đại thiếu gia Krel thật vô nhân tính mà, mang ngài ấy đi một vòng dạo phố thôi mà trở về người đã suy yếu thế này, lại nói không ra hơi nữa!! Hầu gái âm thầm cắn khăn, thương tiếc mười phần cho tiểu thiếu gia đáng yêu, bất hạnh, trút tất cả oán hận lên vị Thiếu gia nóng tính nào đó! Lại nghe tiểu thiếu gia mới tỉnh dậy đã hỏi đến Đại thiếu gia a, nhóm Hầu gái phẫn uất, cố kiềm nén xúc động tràn đầy mà trả lời.

"Thiếu gia Krel đang luyện kiếm với ngài Công tước ở khuôn viên!"

Ngài Công tước? Armand đã trở về? Fye tự hỏi, không để ý đến một đống ánh mắt tràn đầy từ ái của nữ tính đang nhìn anh.

Có vẻ như hai bức thư lần trước đã có tác dụng rồi nhỉ!

Lúc trước Fye đã gửi một bức thư cho Armand, bức còn lại nhân danh nhà Streisser gửi đến Nữ hoàng. Nội dung thật ra cũng không phức tạp. Đối với Nữ hoàng, anh khéo léo biểu đạt sự bất mãn và hoài nghi đối với hành động vô trách nhiệm của bà ta, để người thừa kế duy nhất của nhà Streisser rơi vào tình cảnh nguy hiểm ngay trong Học viện do chính bà ta quản lí, về thiếu gia Krel đã may mắn được đội Ám vệ của nhà Streisser cứu sống, bị thương nặng sau vụ việc đó, sẽ không đến Học viện một thời gian.

Còn về phần Armand, bức thứ hai bên cạnh kể lại vụ việc đó còn âm thầm nhắc đến những biểu hiện bất thường của Kurogane, hướng cho ông nghi ngờ đến sức mạnh của Kurogane đã đến bờ bộc phát, cần phải sớm trở về để xử lí. Ngoài ra , Fye cũng gợi ý cho ông lấy lý do về thăm con trai đang bị thương nặng, để Nữ hoàng không thể ngăn cản vị Tướng quân kiệt xuất này rời khỏi Chiến tuyến.

Mọi chuyện Fye đã sắp xếp, chỉ nhằm 2 mục đích. Thứ nhất, sau vụ việc này Nữ hoàng sẽ không dám ra tay với Kuro-sama lần nữa, ít ra là trong thời gian ngắn. Còn lại là, nguồn sức mạnh kỳ lạ của Kuro-rin! Fye thầm nghĩ. Không ai ngoài công tước Streisser biết rõ hơn về sức mạnh đó, nếu đã bị Philip phát hiện thì sớm muộn gì cũng sẽ đến tai Armand, nếu thế thì không bằng chủ động đề cập trước!

Kuro-pun đã từng nói, Armand Streisser không có ác ý, lại cố tình giấu diếm với hắn, chứng tỏ sức mạnh này không đơn giản! Nếu để lâu hơn nữa thì có lẽ sẽ không kịp mất, lần đầu tiên Fye đánh một ván cờ mạo hiểm như thế, lần này Armand trở về, sẽ có hành động nào đây? Thử thách, hay thăm dò?

Một đống vấn đề quanh quẩn trong đầu Fye khiến anh cảm thấy bất an, không thể ngồi yên được, muốn vùng dậy đi tìm Kuro-sama, lại bị một bàn tay mạnh mẽ ấn lại vào chăn. Đối diện với đôi mắt màu đỏ sẫm quen thuộc đó khiến Fye ngạc nhiên, lại có chút chột dạ. Tên này, vào đây khi nào vậy chứ?

"Đau quá đấy, Kuro-sama!" Fye đưa tay xoa trán, tỏ vẻ ủy khuất. Có cần phải bạo lực như thế không?

"Không được lộn xộn!" Lực đạo trên tay Kurogane thoáng buông lỏng ra, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nam hài trên giường. "Trong vòng một tháng, ngươi không được phép rời khỏi phòng này nửa bước, rõ chưa?" Giọng nói trầm thấp lại kiên quyết vang lên, không cho phép kháng cự.

Fye bĩu môi, đưa tay hất cái chăn đang trùm kín mình ra, muốn phản bác gì đó lại  bị dáng vẻ của Kurogane làm kinh sợ.

"Máu... có chuyện gì xảy ra thế Kuro-sama?" Fye sốt ruột hỏi. Trang phục trên người của hắn rất nhiều vết rách nhỏ, còn có máu rỉ ra, tuy không đến nỗi nghiêm trọng nhưng từ bề ngoài nhìn vào thì...

"Bình tĩnh đi! Chỉ là vết thương nhỏ khi luyện kiếm thôi!" Kurogane đè lại Fye đang muốn ngồi dậy, tiến lại gần cho hắn nhìn rõ.

Miệng vết thương trong thoáng chốc khép lại, Fye thở phào một hơi, ngược lại Kurogane không cảm thấy vậy.

Từ khi Armand nói dòng máu này có liên quan đến tên Pháp sư đó, Kurogane đã cẩn thận quan sát từng hành vi, ảnh hưởng của sức mạnh này đến hắn. Cái cảm giác này... Anh nhíu mày, lúc trước hơi mơ hồ khiến anh không để ý nhưng lần này rõ ràng hơn nhiều.

Vấn đề ở đây, chính là tốc độ khôi phục vết thương! Kurogane kinh ngạc, lần trước cũng vậy, khi ở cạnh hắn vết thương của anh khôi phục rất nhanh, chỉ trong chớp mắt! Armand từng nói bản thân ông không có năng lực này, khả năng trị thương đó là từ một người khác trao lại cho ông ta, chỉ có tác dụng ở phạm vi rất nhỏ mà thôi, vì vậy ông ta cũng rất ngạc nhiên khi biết anh lại có năng lực này. Chẳng lẽ...

"Cơ thể ngươi, có cảm thấy gì bất thường không?"

Kurogane nhìn nam hài còn đang nháo loạn trên giường, ánh mắt phức tạp. Nếu nói đó không phải là năng lực của anh mà đến từ hắn thì... sẽ có ảnh hưởng xấu gì đến hắn không?

"Không có a!" Fye lập tức lắc đầu, nhận ra Kurogane rất nghiêm túc, nhìn mình chằm chằm, đành thành thật nói. "Được rồi, chỉ choáng váng mà thôi, mới lúc nãy thì cảm thấy hơi lạ, đột nhiên có chút mệt mỏi, cứ như có gì đó bị rút ra vậy!"

Quả nhiên! Ánh mắt đỏ sẫm của Kurogane hơi rụt lại, bàn tay sau lưng siết chặt. Chết tiệt, đó là hậu quả sao?

"Sao thế Kuro-sama?" Fye ngẩng đầu hỏi. Phản ứng của Kuro-pun có gì đó không đúng, nếu chỉ là lo lắng cho anh thôi thì không thể làm ra vẻ mặt tự trách, hối tiếc như thế được! Đừng hỏi vì sao anh biết, tuy cái tên Ninja luôn trưng ra bộ mặt cau có không cảm xúc đó nhưng đồng hành với hắn đã bao lâu, đương nhiên có thể dễ dàng nhận ra hắn đang do dự. Có chuyện gì lại khiến một người mạnh mẽ đến nghịch thiên như Kuro-sama dao động đến thế?

Fye chống tay ngồi dậy, bất chấp thân thể vẫn còn suy yếu đến vô lực, đưa hai tay vỗ mạnh lên khuôn mặt cứng ngắc kia.

"Đừng làm vẻ mặt đó, Kuro-sama!" Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của hắn, Fye chỉ mỉm cười nói tiếp. "Tuy tôi không biết chuyện gì xảy ra khiến anh phải lo âu đến vậy nhưng thế thì đã sao? Có chuyện gì mà hai chúng ta hợp sức lại không thể làm được cơ chứ? Cho dù anh có muốn hồi sinh người đã chết đi nữa tôi cũng sẽ nghĩ cách giúp anh! Kuro Đại nhân mà tôi biết sẽ không bao giờ do dự như vậy đâu, chỉ cần xách kiếm chiến đấu với mọi kẻ thù trước mắt thôi, mọi việc còn lại cứ để tôi lo!"

Kurogane bị những lời tràn đầy tự tin của Fye chấn động, đôi mắt xanh dương dù mang nét mệt mỏi vẫn sáng rực, trong suốt như nước hồ cuối thu, xóa sạch đi mọi nỗi lo lắng trong lòng anh. Cũng phải đây, từ khi nào anh lại trở nên yếu đuối như vậy nhỉ?

Kurogane nhếch môi, trở lại vẻ tự tin và kiêu ngạo thường ngày, muốn mở miệng nói gì đó, lại bắt gặp thân hình lung lay sắp đổ của tên Pháp sư thích cậy mạnh đó liền nhanh chóng đưa tay ôm hắn vào lòng, thở phào một hơi.

"A đúng là ở tình trạng thế này mà nói những lời đó chẳng thuyết phục chút nào nhỉ~~" Fye gượng cười, cố tỏ ra không hề gì nhưng hơi thở yếu ớt đã bán đứng anh, cả người không còn sức lực dựa hẳn vào người Kurogane.

Kurogane nhíu mày, bế Fye về lại giường. Tên Pháp sư này, cơ thể vốn đã ốm yếu mà ra vẻ mạnh mẽ cái gì! Tuy oán thầm nhưng động tác của anh vẫn rất nhẹ nhàng, đặt hắn lên giường xong, cẩn thận đắp chăn lại.
 
Toàn bộ quá trình Fye đồng hài rất ngoan ngoãn nằm yên nghe Kuro thiếu gia sắp đặt, đôi mắt xanh lộ ra khỏi chăn chớp chớp dõi theo vị Ninja nào đó đang ra lệnh người hầu chuẩn bị gì đó, khí chất cương nghị lại mạnh mẽ như ngày đầu tiên anh gặp gỡ cửa hàng Hứa Nguyện của Phù thủy Thứ Nguyên, ánh mắt đỏ sẫm hắn sắc bén, lộ rõ vẻ lãnh khốc, cuồng dã của một chiến binh, trên người còn mang mùi máu thoang thoảng. Hắn chỉ đứng yên ở đó, cả người hắn lại phát ra một cái khí tràng cường đại không thể xem thường.

Tính cách của hắn, hiếu chiến, khao khát thắng lợi, kiệt ngạo bất tuân lại đôi khi săn sóc, dịu dàng đến không ngờ! Người như hắn, không nên vì bất cứ chuyện gì làm cản bước chân của hắn, hắn có quyền làm bất cứ điều gì hắn muốn, không cần vướng bận gì cả, cho dù là... vì anh đi chăng nữa! Fye trùm chăn lại, muốn ngăn cách mình với thế giới bên ngoài. Anh đương nhiên biết hắn có chuyện giấu anh, hơn nữa dám chắc chuyện đó có liên quan trực tiếp với anh mới khiến hắn do dự trước mặt anh đến vậy. Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng anh, lại không hiểu lý do khiến anh rất buồn bực!

Kurogane phân phó người hầu chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ cho Fye xong, xoay người lại thì thấy tên Pháp sư trẻ con nào đó đang cuộn cuộn lại như kén tằm, bất đắc dĩ lại gần, kéo chăn ra. Đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì thiếu không khí, còn ra vẻ bực tức, má phụng phịu lên như hài tử đang giận dỗi khiến anh bật cười, đưa tay xoa đầu hắn nhẹ nhàng hỏi.

"Sao thế? Ai lại chọc giận ngươi à?"

Mỗ Pháp sư ngạo kiều nào đó quyết định quay mặt đi, không thèm trả lời.

Kurogane hít sâu một hơi. Lại dám không để ý ta! Tên Pháp sư này đôi lúc thật ấu trĩ mà, ai nuôi dưỡng ra cái tính cách này của hắn chứ!

(Vua Ashura: Ngươi dám có ý kiến =_=)

"Được rồi, ta sẽ nói!" Kurogane thỏa hiệp, như dự đoán nam hài ngay lập tức xoay người lại, ánh mắt xanh chớp chớp nhìn anh khiến anh có cảm giác như mình bị lừa. Mà thôi, cũng chẳng phải lần đầu...

Kurogane kể rất ngắn gọn, về chuyện công tước Armand đã trở lại, về nguồn gốc của sức mạnh trong người, về ước định 5 năm sau với Armand, kể cả suy đoán về khả năng khôi phục vết thương của anh liên quan đến Fye. Nói hết mọi chuyện xong, quả nhiên tên Pháp sư đó lại rơi vào trầm tư, khuôn mặt tái nhợt đang nhíu lại khiến anh đưa tay búng trán hắn một cái.

"Đau, anh làm gì vậy chứ?" Fye ôm cái trán sưng đỏ, miệng oán hận. Suy nghĩ của mình bị trôi hết rồi a!

"Ngươi nghĩ kẻ trong thư phòng lúc đó là ai? Armand có vẻ không hề cảnh giác chút nào với người đó..." Kurogane chuyển chủ đề, tự động bỏ qua ánh mắt ai oán của tên Pháp sư bán manh nào đó.

"À có lẽ đó là Philip!" Fye quả thật bị dời sự chú ý, dừng lại một lát rồi rất thản nhiên mà trả lời, không hề ngạc nhiên chút nào.

"Philip? Ý ngươi là lão quản gia Philip?" Kurogane nhướng mày hỏi lại.

"Ừm, ông ấy không phải là người bình thường, từ cái nhìn đầu tiên tôi đã cảm nhận được là thế. Khí chất trên người ông ta dù cố thu liễm lại đi nữa thì cũng không thể che giấu được cái tính cách cao ngạo sẵn có của bản thân, mọi thứ ông ta làm, thật sự quá hoàn mỹ đến lạ thường!" Fye phân tích, "Cho nên khi biết công tước Armand có sức mạnh đặc biệt thì đối tượng tôi hoài nghi đầu tiên, chính là ông ấy!"

"Đừng lo, cũng như Armand tôi không cảm nhận được bất cứ ác ý nào từ ông ấy. Nếu có cũng chỉ là thưởng thức, đánh giá mà thôi, bỏ qua mấy thứ đó thì ông ấy vẫn là một người Quản gia hoàn hảo đấy!" Bắt gặp ánh mắt lo lắng của Kurogane nhìn mình, Fye vội nói tiếp.

Một người như thế lại âm thầm ở bên cạnh bọn họ một thời gian dài đến vậy, anh lại không phát giác ra! Kurogane thầm nghĩ. Thế giới này, thật không đơn giản!

"Về sức mạnh trị thương đó, ngươi định làm gì?" Kurogane nhíu mày. Đó mới là vấn đề anh quan tâm nhất!

"A đó là một năng lực rất tuyệt vời, không phải sao?" Trái ngược với sự sầu lo của Kurogane, Fye lại tỏ ra rất vui vẻ. "Tôi không sử dụng được thuật chữa trị, có nó thật sự rất tiện lợi mà!"

"Ta cảnh cáo ngươi, không được tùy tiện sử dụng năng lực đó, nghe rõ chưa?" Giọng nói trầm thấp lại tràn ngập uy hiếp của Kurogane vang lên, không khó đoán là đã nổi giận đến cực điểm. Cái tên Pháp sư điên này, hắn có biết mình đang nói gì không? Hắn không thấy cái dáng vẻ của mình sau khi sử dụng năng lực đó à! Chẳng khác gì người chết cả! Hắn định tự tổn thương bản thân đến bao giờ!!

Đối mặt với cơn nóng giận của Kurogane, Fye thấy hơi rét người, suy nghĩ một chút thì hiểu hắn đang nghĩ gì, bất đắc dĩ vỗ vai hắn nói.

"Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý định đem tính mạng mình ra làm trò đùa đâu. Tôi sẽ nghiên cứu kỹ ưu nhược điểm của năng lực này rồi mới phán đoán có nên sử dụng hay không." Đó là chuyện đương nhiên! Fye thầm nghĩ. Bản thân anh cũng không phải là người rộng lượng đến ngu xuẩn như vậy, hi sinh tính mạng của mình cho kẻ khác. Anh cảm thấy vui, bởi vì năng lực này có tác dụng lớn đối với Kuro-sama, trong trường hợp khẩn cấp sẽ giải quyết được rất nhiều việc, nếu có thể anh không muốn Kuro-sama bị thương chút nào!

Nhìn cái tên Ninja nào đó còn đang trừng mình, Fye bĩu môi, bắt đầu giở giọng trêu ghẹo.

"Đừng lo, tôi sẽ không để bố nó lại một mình ở Thế giới này đâu, phải không Mokona~~"

Theo lời Fye, một cái bóng trắng xuất hiện trước mặt hai người họ, nhảy nhót lên người Kurogane, mừng rỡ dụi dụi, miệng còn hùa theo Fye mà loạn kêu. "Kuro-mii không được bắt nạt Fye!"

Kurogane ngạc nhiên, tay theo phản xạ gỡ cái con Bánh bao trắng đang bám trên đầu mình ra, đưa tay nhào bóp nó thành nhiều hình dạng khác nhau khiến Mokona la lối om sòm, nhảy lên đưa chân đạp một cái, để lại một vết chân khổng lồ trên mặt của Kurogane khiến Fye cười đến lăn lộn.

Kurogane giận điên lên, còn chưa kịp rút kiếm ra chém nó thành nhiều mảnh thì Mokona đã biến mất, hóa thành một chiếc khuyên tai màu bạc đeo lên người Fye.

"Cái Bánh bao trắng đó..."

"Là Mokona chứ." Fye đính chính. "Nhóc đó đã theo tôi đến đây, bây giờ vẫn chưa đủ sức để phá vỏ hoàn toàn đâu, chỉ vừa mới khôi phục ít ý thức lại muốn ra đây gặp anh nên tôi có hỗ trợ chút xíu thôi~~"

Đó cũng là một thành quả gặt hái được trong lần đi đến lâu đài Slytherin. Anh nhận ra được mối liên hệ giữa ma lực của mình với Mokona đang ngủ say. Tuy quá trình phá vỏ là phải do Mokona tự tích lũy sức mạnh, nhưng hình như Mokona lại thừa nhận anh là Chủ nhân, mối dây liên kết ma lực giữa anh và nó hình thành. Vì vậy thỉnh thoảng anh lại âm thầm vận chuyển một ít ma lực của mình để hỗ trợ Mokona sớm phá vỏ. Dù sao thì, anh liếc nhìn mỗ Ninja còn đang phóng lãnh khí nào đó, hai người này hỗ động còn rất thú vị, không phải sao?

"Hừ, thật phiền phức!" Kurogane hừ lạnh, tỏ vẻ cao lãnh nhưng ánh mắt đã bán đứng hắn. Quả nhiên hắn vẫn rất quan tâm đến Mokona đây! Fye cười thầm, chỉ được cái mạnh miệng thôi!

Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, hầu gái đưa chiếc xe đẩy vào, phía trên là một ít thức ăn nhẹ mà Đại thiếu gia yêu cầu, còn vương chút hơi khói bốc lên.

Fye nhìn chén cháo trước mắt, cảm thấy rất bất đắc dĩ. Lại nữa rồi, cái cảm giác bị đối xử như là bệnh nhân này, thật sự đáng ghét mà >_<

Nhận ra tầm mắt của mỗ Ninja nào đó, Fye bĩu môi, đành không can tâm tình nguyện phải ăn, lại không nhịn được mở miệng muốn trêu ghẹo người kia.

"Kuro-sama, tay tôi đau quá, không cầm thìa được." Fye cười gian xảo, mắt xanh chớp chớp vờ ngây thơ. "Hay là, anh giúp tôi đi?"

Quả nhiên khuôn mặt của Kurogane trở nên đen kịt, lãnh khí phát ra từng đợt khiến Fye rất muốn cười. Thế mà, đáp lại anh không phải là lời la mắng giận dữ hay làm ngơ như mọi khi của Kuro-rin mà là tiếng thở dài bất đắc dĩ của hắn.

Fye còn chưa kịp nghĩ gì thì cảm thấy đệm giường bên cạnh chìm xuống, một muỗng cháo đưa đến trước miệng khiến anh ngơ ngác, theo bản năng há miệng nuốt vào. Đến khi cảm giác ấm nóng lan truyền trong cơ thể thì anh mới chợt nhận ra, trong lòng đánh trống hoảng loạn. Cái gì đang xảy ra vậy nè! Kuro-tan, lại, làm, thật! Người này, có thật là cái tên nóng tính luôn mắng anh ngu ngốc không?

Kurogane đương nhiên nhận ra ánh mắt kinh ngạc của tên Pháp sư đó nhìn mình, cảm thấy rất phiền muộn. Quả thật, hành động này chẳng giống anh chút nào, cũng biết tên đó chỉ đang nói đùa muốn chọc giận anh như mọi khi thôi!Nhưng nhìn cơ thể gầy yếu của hắn, làn da trắng ngọc lại tái nhợt đến dị thường, tuy cố cười nói như thường nhưng hơi thở gấp gáp khó kiềm nén lại bán đứng hắn rồi.

Hắn, thật sự rất mệt mỏi, về cơ thể lẫn tinh thần! Nhìn cái dáng vẻ miễn cưỡng nhìn chằm chằm chén cháo đó của hắn khiến anh mềm lòng, bất chấp ánh mắt kỳ thị của hắn, ngồi xuống kiên nhẫn đút từng muỗng cho hắn ăn.

Fye nuốt xuống ngụm cháo tiếp theo, lý trí mới bay tuốt đã dần trở về, nhìn đến vẻ mặt luôn cứng nhắc của tên đó đang vụng về mút từng muỗng cháo khiến anh bật cười.

"Kuro-sama quả thật rất dịu dàng mà~~" Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Kurogane, Fye mỉm cười cảm thán, nụ cười trên mặt lại rạng rỡ như ánh nắng ấm đầu xuân nhìn anh khiến Kurogane ngẩn người một chút, hơi không tự nhiên quay đầu lại mắng.

"Im miệng!" Mỗ Ninja nào đó thẹn quá hóa giận.

"Kuro-sama thật dữ nha! ^_^" Pháp sư nào đó đã được chiều quá hóa hư, không sợ chết tiếp tục trêu đùa.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe cửa sổ, phủ lên căn phòng một màu vàng rực ấm áp, xóa tan đi sự lạnh lẽo sau màn đêm cũng như những hoài nghi và do dự trong lòng hai người thiếu niên khi mới đặt chân đến Thế giới xa lạ và tràn ngập hiểm nguy này!

Hành trình của hai người họ, chỉ mới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net