Chương 38: Cái giá của sự lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38: Cái giá của sự lựa chọn

Thiết lập Đại Hình Truyền Tống Trận để đột phá một Cấm Địa không hề là một chuyện đơn giản, thậm chí có thể nói là khó hơn lên trời.

Với tài nguyên cùng nguồn nhân lực khổng lồ của nhà Streisser, muốn thiết lập một pháp trận chỉ có trong truyền thuyết đó không phải là không thể, nhưng phải cần thời gian.

Và hiển nhiên chủ nhân của bọn họ không phải là một người kiên nhẫn.

Tinh Thạch, mực vẽ pháp trận, ma bàn định vị... Fiona đầu đầy mồ hôi, gấp rút chạy ngược chạy xuôi sai sử Ma Sứ thu gom số lượng lớn nguyên liệu, lại chỉ trong một đêm!

Đây cơ bản là nhiệm vụ bất khả thi!

Ngược lại Philip lại không gấp gáp như Fiona nghĩ, hắn rất thản nhiên giao mọi việc chuẩn bị vào tay người hầu trung thành đáng tin cậy nhất, một mình bước vào tàng thư phòng cũ kỹ dưới tầng ngầm.

Armand Streisser không có hứng thú gì với sách vở, bảo tàng của hắn là một kho vũ khí khổng lồ với những thanh kiếm cổ vô giá.

Toàn bộ sách ở đây đều thuộc về Philip, số lượng cùng chất lượng có thể so sánh với thư viện lớn nhất của nước Anh, thậm chí còn vượt hơn hẳn. Đây là sở thích hiếm hoi của Philip trong suốt mấy ngàn năm ở Nhân giới, khối tri thức vô hạn được viết bởi một chủng tộc vô cùng yếu nhược lại luôn làm nên điều kỳ diệu khiến anh tò mò.

Đương nhiên mỗi quyển sách ở đây đều không đơn thuần chỉ là sách cổ bình thường, khí tức âm u quái dị phát ra từ chúng đã nói lên một câu chuyện huyền bí đằng sau sự tồn tại của chúng.

Nhưng lần này Philip xuống đây không phải để thưởng thức bộ sưu tập của mình như thường lệ.

Philip chỉ đứng yên ở cửa, hai mắt khẽ khép hờ, một luồng khí từ dưới chân quét ra rồi lan rộng ra khắp căn hầm.

Cái này? Không phải, không giống lắm...

Ở đó thì sao, hình như cũng không đúng.

Philip khẽ nhíu mày. Thật khó để tìm ra thứ mình cần giữa đống khí tức hỗn loạn này từ mấy quyển sách, con bé này thật biết cách giấu lá giữa rừng!

Dù trong lòng oán thầm Philip vẫn kiên nhẫn dùng Tinh Thần Lực lần lượt quét qua mọi ngóc nghách nhỏ nhất, cuối cùng cũng cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc phát ra ở một góc phòng, lập tức bước nhanh đến đó.

Philip lấy một quyển sách xuống, cẩn thận nâng trên tay, cảm giác nặng trịch. Hình minh họa trên bìa là một thiên sứ xinh đẹp từ trên tầng mây trắng muốt cao ngất thả mình rơi xuống, phía dưới là một vũng nước đen kịt, không rõ là bùn đất hay là máu khô.

"Ta chưa bao giờ mong muốn lời tiên đoán của con thành hiện thực cả, Leila."

Philip thở dài, đưa tay khẽ vuốt lên tựa đề "Angel's Falls" trên quyển sách, ánh mắt ngưng lại không rõ tâm tư.

----------------

Kim Sơn Bảo.

Tình huống bây giờ thật sự rất phiền phức!

Kurogane nhìn chằm chằm con rồng trước mắt, cân nhắc nên hành động như thế nào.

Tốc độ, lực công kích của ma pháp cùng sát ý nồng đậm không hề lay chuyển chút nào so với ban đầu, nhưng lại có gì đó không đúng.

Từ vẻ mặt cứng ngắc đầy Long lân của nó thì rất khó đoán được nó đang nghĩ gì, chỉ là anh cảm thấy sự phẫn nộ ban đầu của nó đã giảm đi một nửa, thay vào đó là sự u buồn, ánh mắt vàng kim vốn điên cuồng hiếu chiến đã trở nên thảm đạm hơn nhiều.

Là di chứng từ Mộng Yểm sao? Hay là do mảnh vỡ của Pháp Tắc?

"Ngươi rất mạnh, thiếu niên! Ta rất khâm phục ý chí của ngươi, nếu ngươi không đứng về phía tên thiên sứ đó, có lẽ mọi chuyện sẽ khác."

Ryan vẫn luôn trầm mặc từ khi tỉnh dậy tới giờ đột nhiên lên tiếng, giọng nói mệt mỏi không hề che giấu sự tán thưởng trong đó. Dù vậy Kurogane không hề thả lỏng, cố điều khiển cơ thể đã trở nên nặng nề của mình tránh khỏi đòn công kích của nó, trực giác cảm nhận được nguy hiểm gần kề.

"Vì vậy ta hảo tâm nhắc nhở lần cuối, bỏ cuộc đi, hoặc là ngươi sẽ chết cùng nó."

Pháp trận hủy diệt đã hoàn thiện trên tay Ryan, ánh mắt nó trầm ngâm nhìn thiếu niên phía dưới, có chút tiếc hận.

Toàn thân thiếu niên không chỗ nào lành lặn, quân phục đen kịt đã thấm đẫm màu máu, miệng vết thương đã băng phong do vận động mạnh đã hở ra, cơn đau dữ dội khiến hơi thở nặng nề khô khốc khó che giấu, dù vậy tư thế cầm kiếm vẫn vững vàng không hề suy chuyển, ánh mắt đỏ sẫm vẫn hừng hực chiến ý khiến Ryan không thể không khâm phục hắn.

"Chết cùng với hắn sao? Nghe cũng không tệ."

Kurogane cười khẩy, âm thầm tính toán lực lượng còn sót lại, trong lòng tự cảm thán hiện giờ mình vẫn còn đứng được quả thật là kỳ tích.

Vừa nãy khi Mộng Yểm bị phá vỡ, cơn đau Tinh Thần Lực phản phệ không đến như Kurogane dự liệu, chỉ thấy Luxuria đột nhiên rơi xuống, lườm anh một cái rồi tan biến khiến anh không khó đoán được nó đã thay anh nhận hết phản phệ của Mộng Yểm về phía mình.

Cùng lúc đó Kurogane cảm nhận được một tia Tinh Thần Lực truyền vào người, có lẽ là sức mạnh mà nó đã dự trữ khiến ấn tượng của anh về nó không tồi tệ như trước.

Nhưng chút Tinh Thần Lực đó chỉ đủ để anh cử động tránh đòn thì được chứ phản công là chuyện quá xa vời.

Từ uy lực phát động pháp trận của Ryan, có lẽ lần này là đòn phá hoại diện rộng. Kurogane phán đoán, có chút do dự. Đơn thuần tránh né là vô dụng, muốn phá giải chỉ có thể là Lửa Tham Lam của Avaritia, thế nhưng Tinh Thần Lực...

Đối với câu trả lời từ chối của Kurogane, Ryan chỉ lắc đầu, pháp trận Hoàng Kim Liệt Bạo ném xuống, sẵn sàng biến mọi thứ phía dưới thành bình địa tro tàn.

Không có thời gian để do dự nữa rồi!

Cái giá của việc Tinh Thần Lực cạn kiệt khủng khiếp thế nào, từ vẻ mặt của Fye khi đó anh có thể đoán được.

Dù vậy đi chăng nữa...

Kurogane không nhịn được thở dài, thấp giọng triệu hồi Trợ Thần có tính công phá mạnh nhất của mình, "Avari-"

Chưa kịp gọi tên Trợ Thần, tay phải đột nhiên bị ai đó siết chặt, Kurogane cứng người, giọng nói êm dịu quen thuộc vang lên, lại không hề độ ấm.

"Anh muốn chết sao, Kurogane?"

Trong lòng Kurogane khẽ rung lên. Nhìn vẻ mặt như cười như không của Fye, lại nghe hắn gọi cả tên đầy đủ của mình như thế đủ để biết tâm trạng của tên pháp sư này đang rất tồi tệ!

Đôi mắt băng lam không chút che giấu đánh giá Kurogane từ trên xuống dưới, tầm mắt đến miệng vết thương không ngừng rỉ máu dưới lớp băng phong, ý cười vốn đã ít ỏi trên mặt của Fye biến mất tăm, trong mắt lóe lên một mảnh hàn quang.

"Ngươi tỉnh rồi." Kurogane có chút chột dạ, lúng túng ho khan một tiếng đánh vỡ không khí trầm mặc căng thẳng này.

"Ừm." Fye đang kiểm tra thương thế của Kurogane lơ đãng đáp lại, Kurogane thấy không thể trách, rất tự nhiên tiếp nhận lọ Ma Dược Fye đưa cho mình, không chút do dự nuốt xuống, cảm nhận miệng vết thương không tiếp tục chảy máu nữa, cơ thể cũng không nặng trịch như trước.

"Kết giới này duy trì được bao lâu?"

Nhìn tia lửa phát ra khi tấm màn bạc rộng lớn bao phủ lấy bọn họ tiếp xúc với pháp trận hủy diệt của Ryan khiến Kurogane không nhịn được hỏi.

"Với sức công phá bền bỉ của con rồng đó thì còn không tới 10 phút nữa."

Fye trả lời, ngoắt tay ý bảo Kurogane cúi đầu xuống, dù không hiểu lắm anh vẫn phối hợp làm theo, đột nhiên bị hai tay của hắn kéo xuống, khuôn mặt tinh xảo có chút non nớt của người pháp sư dần phóng đại khiến nhịp tim anh gia tốc.

"Nhắm mắt, thả lỏng." Đầu của hai người kề sát, trán tựa vào nhau, Kurogane có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng theo giọng nói của pháp sư phả lên mặt mình, một luồng khí truyền qua, cơn choáng váng dữ dội như muốn đập vỡ đầu nãy giờ đã giảm bớt.

"Tinh Thần Lực hao tổn quá độ, phải mất ít nhất 3 tháng mới khôi phục."

Kiểm tra Kurogane một lượt xong Fye mới thở phào một hơi, nhặt chiếc bao tay mà Kurogane đã ném xuống lên, đeo lại cho hắn.

"Lần này Gula và Luxuria đều thuộc hệ Hỗ trợ nên tiêu hao dù lớn nhưng may mắn không để lại di chứng gì nghiêm trọng. Nếu đến trễ thêm chút nữa chắc linh hồn của anh bị Lửa Tham Lam của Avaritia thiêu đốt luôn rồi nhỉ?"

"Ngươi giận à?" Cảm nhận được lực độ nút buộc siết chặt trên bao tay, Kurogane cười bất đắc dĩ.

"Đâu có. Ngoài Gula anh đã lập được thêm khế ước với Luxuria, tôi không phải nên khen ngợi anh làm rất tốt sao?" Fye chỉ vào biểu tượng cánh bướm mới xuất hiện bên cạnh đuôi sóc của Gula, giọng nói lành lạnh.

Quả nhiên là giận thật rồi! Kurogane quyết đoán tránh xa đề tài nguy hiểm này, "Ngươi định làm gì tiếp theo đây? Con rồng đó sở hữu mảnh vỡ của Pháp Tắc có khả năng-"

"Tôi biết. Là thời gian hoàn nguyên, phải không?" Kurogane nhìn theo bóng lưng của Fye, cảm thấy pháp sư khi nói những lời này có chút là lạ, chưa kịp nghĩ kỹ ẩn ý trong đó là gì thì đã nghe Fye nói tiếp.

"Tôi đã thắc mắc, tại sao anh bị thương nặng đến thế mà Ấn Chú vẫn không phát động, thì ra nơi này là một Cấm Địa." Đánh giá xung quanh một lượt, Fye tự hỏi, "Nếu thế thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều..."

Ma lực xa lạ mà quen thuộc dần trào trong cơ thể, tiếng huýt sáo thực thể thành hình hoa văn bạc cong uốn lượn bao lấy hai người họ.

Cùng loại với ma pháp hắn đã dùng ở lần tẩu thoát khỏi thư viện Lecourt!

Cảm giác bất an thoáng hiện, Kurogane muốn bắt lấy tay của người pháp sư, chợt nhận ra thân thể bị bất động, một con rồng nhỏ màu bạc lóe lên từ hình xăm bên tay trái, cuốn quanh người anh.

Cảm giác này... Là ma pháp trận dịch chuyển!

"Ngươi lại..."

"Ấn Chú này lúc trước tôi đã ếm lên người anh, ngoài khả năng tối thiểu sát thương gây ra bởi ma pháp, còn có một nhiệm vụ khác là một khi anh trọng thương thì cưỡng chế dịch chuyển anh rời khỏi khu vực nguy hiểm đến nơi an toàn tôi đã thiết lập sẵn."

Fye không nhìn Kurogane bực tức vùng vẫy muốn thoát khỏi Ấn Chú, cười rạng rỡ nói thêm, "Đành chịu thôi, với tính cách của anh cho dù bị thương tới đâu đi nữa cũng chẳng bao giờ chịu bỏ cuộc, chiêu Tiền trảm hậu tấu này là công chúa Tomoyo chỉ tôi lúc còn ở Nihon đấy, rất có hiệu quả đúng không?"

"Chết tiệt công chúa, rốt cuộc cô đã nói với cậu ta cái quỷ gì thế?" Kurogane bất mãn gào thét.

"Thôi nào Kuro-pipi, đã quá giờ đi ngủ của anh rồi, ngoan ngoãn trở về chữa thương rồi nghỉ ngơi đi~Mọi chuyện còn lại ở đây cứ để tôi."

Fye nhìn kết giới bên ngoài đã có dấu hiệu nứt vỡ, lấy đũa phép từ túi áo choàng, huyễn hóa thành một pháp trượng dài vượt qua đầu, chống xuống đất, cười đùa nói.

Tiếng la hét tức giận hay càu nhàu không phát ra như dự liệu, Fye khó hiểu quay đầu lại, đối diện với cái nhìn chăm chú của tên Ninja đó, đôi mắt màu đỏ rượu trước sau như một xuyên thấu cả linh hồn, cứ như mọi thứ mà Fye cố che giấu đều là vô nghĩa.

"Ngươi lại định làm chuyện liều lĩnh nữa rồi." Kurogane thở dài, "Năng lực Thánh Quang của ngươi đã không còn, đúng không?"

"Kuro-sama thật là, thỉnh thoảng phối hợp với tôi một chút cũng không được sao?" Fye lầm bầm, bàn tay nắm pháp trượng vô thức siết chặt. "Tôi còn có ma lực mà."

"Với tình trạng của ngươi hiện giờ dùng ma lực hẳn là một chuyện rất khó khăn đi."

Cả người của Fye như bị trúng phép Hóa Đá, sững người nhìn pháp trận truyền tống phát động, anh thật sự không hiểu nổi ánh mắt phức tạp của Kurogane nhìn anh, chỉ còn tiếng nói trầm thấp bất đắc dĩ của hắn văng vẳng bên tai.

"Ta nhất định sẽ trở lại. Đừng quên lời hứa của ngươi."

Lời hứa...

'Nghe cho kỹ đây, ngươi không được để mình bị thương, cho dù vì bất cứ lý do nào.'

'Được rồi, tôi hứa.'

Là khi đó sao?

Tóc mái vàng óng phủ xuống che khuất biểu tình của Fye, một lúc sau anh thở dài một hơi rồi bĩu môi, "Thật là, cái tên đáng ghét có trực giác quái vật đó..."

Kết giới vỡ toanh, sát ý nghẹt thở ập đến, Fye ngẩng đầu thấy Ryan phẫn nộ nhìn mình, trong lòng cảm thán.

'Cái giá của sự lựa chọn, là đây sao?'

------------------

Trong tâm cảnh.

"Nào, lựa chọn của con là gì?"

"Trước đó tôi muốn hỏi một điều." Không nhìn vẻ mặt  thâm sâu khó dò của Leila, Fye nói tiếp, "Dòng thời gian trong này cùng hiện thực bên ngoài là như nhau sao?"

"Đúng vậy."

Fye gật đầu tỏ ý đã hiểu, dưới ánh mắt kinh ngạc của Leila không chút do dự quay lưng lại với 2 con đường ánh sáng kia, đi về phía bóng tối vô ngần.

"Con biết mình đang làm gì sao?" Tiếng của Leila văng vẳng từ đằng sau.

"Đây là sự lựa chọn của tôi."

"Từ bỏ ánh sáng, từ chối ân sủng của Chúa trời, khả năng chữa trị cùng năng lực Thánh Quang trước đó của con cũng theo đó bị tước đi. Con nghĩ đây là sự lựa chọn thông minh sao?"

"Thành thật mà nói thì tôi rất tiếc khi mất đi năng lực tuyệt vời như Thánh Quang." Fye thản nhiên thừa nhận, "Nhưng so với cái giá mà tôi phải trả khi tiếp nhận món quà của cô thì nhiêu đó chẳng là gì."

"Ồ, con biết rồi?" Leila nhướn mày.

"Cô đã cho khá nhiều gợi ý rồi, không phải sao? Bên trong này tuyệt đối an toàn, dòng thời gian không đổi, và cuối cùng, là tình huống thập tử nhất sinh của hắn bên ngoài..." Theo lời phân tích của Fye nụ cười bí hiểm trên gương mặt xinh đẹp của Leila ngày càng đậm.

"Cái giá của việc sở hữu sức mạnh này là tính mạng của hắn đi." Nói đến đây giọng nói của Fye trở nên lạnh băng, xoay người đi thẳng.

"Nếu con đã biết rồi thì ta cũng chẳng che giấu làm gì." Leila thừa nhận, "Thiên Sứ là tạo vật của riêng Chúa trời, chỉ có ngài mới có thể ban cho thiên sứ thân thể, linh hồn cùng sự sống vĩnh cửu. Việc ta sinh ra con vẫn còn sống đã là chuyện hiếm hoi, việc kế thừa sức mạnh thông qua dòng máu của ta lại càng không thể nào."

"Thế nhưng kỳ tích vẫn tiếp tục diễn ra, sức mạnh của con còn vượt cả ta, sự tồn tại của con là đối nghịch với Chúa trời, vì vậy con phải trả giá, giữa sức mạnh có thể giúp con đương đầu nghịch cảnh và tính mạng người quan trọng nhất của con."

"Và tôi sẽ không thay đổi lựa chọn của mình."

"Con có biết, sức mạnh khổng lồ mà con đã dễ dàng từ bỏ này là hi vọng duy nhất có thể cứu Thế giới khỏi ngày diệt vong không xa không?" Leila nhàn nhạt nói.

"Đoán được. Sức mạnh luôn đi kèm với sứ mệnh cùng trách nhiệm."

"Nếu đã biết thì sao con vẫn-"

"Với tôi, sự tồn tại của người đó là cả Thế giới."

Vẻ mặt luôn điềm nhiên của Leila lần đầu tiên biến sắc, kinh ngạc không nói lên lời, Fye không để tâm câu nói của mình đã tạo nên hiệu ứng thế nào, bình tĩnh bước tiếp.

Fye không phải là một người ích kỷ, nếu có thể giúp được gì cho Thế giới này anh sẽ không ngần ngại ra sức. Nhưng không phải bằng phương thức này.

Định nghĩa Thế Giới đối với Fye rất đơn giản, là nơi mà những người quan trọng với anh tồn tại.

Anh trai song sinh, Ashura Vương, và cả Kurogane.

Anh trân trọng thời thơ ấu ngắn ngủi yên bình bên cạnh anh trai cùng ngắm tuyết rơi ở Valeria, biết ơn sự nuôi dạy quan tâm của Ashura Vương lúc ở Celes.

Nhưng khi anh đã đứng nhìn 2 thế giới đó sụp đổ trước mắt mình, cảm xúc trong anh trống rỗng.

Một thế giới mất đi người quan trọng đối với anh không hề có ý nghĩa.

Và lần này cũng thế.

"Con thật ích kỷ." Tiếng thở dài thườn thượt truyền từ đằng sau, lại không có ý trách móc, chỉ đơn thuần là cảm thán.

Fye nghi hoặc nhìn lại, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Leila, không phải bí hiểm thản nhiên giả dối như trước, mà là một nụ cười nhu hòa ấm áp phát ra từ tận đáy lòng khiến Fye không nhịn được nói lên nghi vấn trong lòng.

"Thật ra cô có thể không cho bất kỳ gợi ý nào, như vậy tôi sẽ lựa chọn theo ý muốn của cô."

"Không đâu, ta không muốn thấy con phải hối hận." Leila điềm đạm lắc đầu, vẻ mặt ôn hòa, "Mặc dù ta vẫn hi vọng con sẽ lựa chọn một con đường an toàn yên bình hơn là con đường diệt vong tràn đầy hiểm nguy mà con đang đi, con trai của ta."

Fye khó khăn mở miệng, "Thật ra, tôi không phải-"

Một ngón tay đặt nhẹ lên môi của Fye, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Leila tràn ngập ôn nhu, "Ta biết, cho dù linh hồn của con không thuộc về Thế giới này nhưng một khi đã sinh ra, con mãi mãi là đứa con trai mà ta yêu thương nhất. Thật đáng tiếc là ta không thể nhìn thấy con trưởng thành."

Fye mở to mắt kinh hoảng, "Đừng nói cái giá của việc sinh ra tôi là..." Đầu đột nhiên bị gõ một cái.

"Con trai ngốc, đừng đoán bậy!" Leila mỉm cười nhìn Fye ai oán xoa xoa đầu, ôn tồn nói, "Không phải là lỗi của con đâu, chỉ là lúc đó ta cũng như con, đã làm ra lựa chọn."

Fye muốn nói gì đó, lại bị Leila ngăn lại.

"Thời gian không còn nhiều, nếu con đã quyết định thì ta muốn nhắc nhở với con vài điều..."

-----------------------

Đây là con đường diệt vong mà cô đã nói sao?

Fye đặt tay lên ngực, cảm giác nhức nhối chưa hề thuyên giảm.

Cái giá của việc từ bỏ Thánh Quang không đơn giản như anh nghĩ. Thánh Quang đã là một phần của cơ thể anh ngay từ khi sinh ra, khoảnh khắc Thánh Quang bị rút ra, linh hồn của anh đau đớn như bị xé rách thành từng mảnh, theo lời nói trước đó của Leila anh mau chóng huy động ma lực khổng lồ của bao bọc bảo vệ lấy linh hồn mới thoát được một kiếp nạn.

Dù vậy lượng ma lực đã tiêu hao cũng không hề nhỏ, cơ thể vốn yếu đuối do bị Pháp Tắc giới hạn không thể thừa nhận khiến ma lực trong người anh trở nên hỗn loạn.

Một phần lý do Fye 'cưỡng ép' Kurogane trở về bởi vì thương thế trên người hắn quá trầm trọng, Ma dược anh luôn đem theo bên mình chỉ có tác dụng tạm thời, anh lại không còn năng lực chữa trị của Thánh Quang, chỉ có ném hắn về nơi trú ẩn an toàn, ở đó anh đã trữ sẵn rất nhiều Ma dược trị thương cần thiết, hi vọng hắn sẽ không sao!

Tinh Thần Lực của Kurogane lúc đó hao tổn rất nghiêm trọng nên anh đã không chút do dự đem Tinh Thần Lực vốn đã không còn được bao nhiêu của mình giao cho hắn.

Ma lực thoát khỏi sự kiềm chế của Tinh Thần Lực cuộn trào tán loạn trong cơ thể Fye, chẳng mấy chốc sẽ dẫn đến ma lực bạo động.

Anh đã nghĩ mình đã che giấu rất tốt rồi, vậy mà vẫn bị cái trực giác quái vật đó phát hiện!

Quả nhiên trực giác cái gì, ta ghét nhất rồi ( ̄^ ̄)

Fye thở dài ngẩng đầu, đối diện cái nhìn căm thù của Ryan làm anh bất chợt nhớ đến ký ức xưa cũ.

Những lời bán tán ác ý...

Phẫn nộ, thù hận, chán ghét...

Sự tồn tại của cặp song sinh bị nguyền rủa...

Chỉ mang đến bất hạnh cho người xung quanh.

Tầm mắt của Fye nhìn đến Salazar, Tiểu Băng thoát lực bất tỉnh bên cạnh, nhớ đến thảm trạng chẳng khác gì xác sống của Kurogane lúc đó, khuôn mặt mệt mỏi của Fye hiện lên một tia chua xót.

Số mệnh của anh không bao giờ thay đổi.

Cho dù đi đến đâu.

Hay là tự đặt cái kết cho mình ở đây? Như vậy sẽ không còn ai bị thương tổn...

Đột nhiên vẻ mặt giận dữ nghiêm nghị của Kurogane hiện lên, đánh tan hoàn toàn ý niệm bất chợt trong đầu Fye.

"Ta nhất định sẽ trở lại!"

Hơi ngẩn người vuốt mặt dây chuyền trước cổ, Fye lấy tay che mặt thở dài, một lúc sau anh bước lên một bước, trong mắt không còn nghi hoặc mê mang như trước nữa, mặc cho ma lực hỗn loạn càn quét trong người, đồng tử dị sắc kiên định nhìn thẳng Ryan.

Tôi có thể tin vào anh không Kuro-sama?

Đó chưa bao giờ là một câu hỏi đối với Fye.

Cả người thoáng chốc thả lỏng, nụ cười điềm nhiên hiện lên gương mặt Fye.

"Nếu đã vậy thì... đánh cược một phen cũng chả sao."

Ma lực vốn không ổn định của Fye ngày càng hỗn loạn, Fye cũng không thèm kiềm chế nó nữa, để mặc nó bùng phát.

Ma lực khổng lồ tỏa ra khí áp kinh người, cảm nhận được luồng ma lực đến từ huyết thống truyền vào cơ thể, Salazar từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh tượng điên cuồng trước mắt lập tức khàn khàn hét to.

"Cậu điên rồi Fye! Mau ngừng lại ngay! Phát tán ma lực hỗn loạn như thế, cậu muốn tự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net