•Chương 20 - Nhất Thời Không Thể Kiềm Lòng•

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 20: NHẤT THỜI KHÔNG THỂ KIỀM LÒNG

(P/s: Cảnh báo năng lượng cao. Mọi người nghe tên là thấy điềm rồi nha. Phúc lợi tới!!)

Akira gương mặt sớm đã phủ màu gấc, bất giác tứ chi đều trở nên mềm yếu vô phong, không hề có khả năng cự tuyệt hay đàn áp đối phương. Cô thật sự bây giờ trong suy nghĩ còn sắp bị áp đảo bởi nhiều phía, không hề có lấy những cỗ đúng đắn.

Trước lúc tới đây còn cân nhắc việc uống rượu. Nhưng không ngờ lại còn uống trúng ly bị bỏ thuốc. Căn bản Akira không phải uống một hơi là say, vì vậy nhận thức được đầu óc choáng váng sau khi chỉ mới uống được nửa ly là dễ dàng nhận ra.

Nhưng tồi tệ rằng cô không biết mình bị bỏ thuốc, còn là loại thuốc nào đi chăng nữa thì đều sẽ gây ra tác dụng có hại. Chẳng ai đời nghĩ cô ta sẽ bỏ một viên thuốc ngủ rồi đem cô đi đâu chứ.

Bữa tiệc này đắt đỏ cao sang, đếm qua đếm lại đã lấy không ít đại gia rồi, mà Akira đích thị là con mồi béo bở, tưởng như có thể theo chỉ thị mà lên giường với bất cứ gã nào.

Cho đến lúc hồn mê say đoảng, thật tốt khi có Zen đến giúp mình giải vây. Tránh đi móng tay độc địa của Ichiko, cũng chính là cứu lấy bộ mặt rồi.

Akira thề rằng từ nay bản thân sẽ cảnh giác cô ta thật thận trọng. Chuyện này đi quá bước đường cùng mà cô ta có thể làm rồi, ai mà biết được đây có phải là thuốc kích thích độ ham muốn hay không, nếu như vậy cô sẽ chẳng khác nào một kẻ hèn đi cầu xin cho sự ham muốn của mình.

Akira không phải đứa trẻ con, cũng chẳng ngần ngại để có thể hình dung ra sự việc dó khiếp đảm thế nào. Nhưng quan trọng là khuyên ngăn một kẻ không nhận thứ thì sẽ nhận được thứ gì đó có giá cho mình sao?

Cô khô khan nhận ra chính mình đến khi bị chuốc đến say sỉn đã là quá muộn. Vì trước khi cô nhận ra sự hiện diện của viên thuốc đã tan thì đầu óc sớm đã chẳng thể minh mẫn để biện minh cho sự nhanh lì thất trách của mình.

Khóe mắt hơi e lệ kiêu sa, giống như bông hoa xinh đẹp phủ lên bọt sương trắng, che lắp đi con ngươi bên trong ánh nhìn.

"Akira, em không sao chứ?"

Zen càng lúc càng thấy thân mình nặng dần vì Akira mệt lả đến mức khó khăn di chuyển. Còn ngại vì nơi đây là nơi đông người, anh tự tôn cố gắng giúp cô giải rượu, nhưng dường như một ly nước lạnh chẳng thể làm gì là bao.

Không biết vì sao Akira càng lúc hơi thở càng nặng nề, cẩu thả đến mức tôn nghiêm còn không nói lấy một tiếng. Cảm giác bây giờ dường như có một tia lực xấu xí nào yểm trợ.

Rõ ràng là cô gái lúc nãy trông còn không quen, hoặc là đã gặp qua nhưng chẳng có ấn tượng gì để anh nhớ cả. Nhưng rốt cuộc hai ngươi này vì sao lại quen nhau?

Anh định sẵn rằng bản thân bây giờ lý trí cao cả, dường như con đường phía trước nếu chịu khó còn đào ra được một thất trách nặng bề. Nhưng bây giờ cô còn trông mệt lả như vậy, anh đương nhiên cũng sẽ gạt mấy chuyện vớ vẩn qua một bên.

Tính vì bây giờ đi đường xa về nhà, anh lại còn chưa kịp chào hỏi mấy người quan chức kia. Vì vậy chỉ bèn đặt một phòng ở khách sạn nơi đây.

Vốn dĩ nơi tổ chức tiệc lớn đều sẽ có khách sạn nghĩ dưỡng, tùy tiện chọn một phòng cũng giống như đặt được hạng sang rồi.

Cho đến khi bước đến cầu thang, Zen mới trực tiếp bế bổng cô lên. Akira da mặt nóng bỏng đỏ ửng, ngũ quan đều nở rộ muôn trùng, không hề có ý tứ phản kháng lại những biểu hiện vừa rồi.

Lần đầu tiên bế bồng như vậy, Zen thực ra làm việc với cô rất có giới hạn, nếu Akira không thích đụng chạm anh cũng sẽ không tiến tới. Nhưng bây giờ đến nói năng cũng vô nghĩa, thì cô có thể làm gì được sao.

Vì sợ cô bây giờ mệt đến thở cũng không xong, anh mới hạ lòng để nâng đỡ như vậy. Chỉ tiếc là dáng vẻ thanh minh ngương ngạnh của cô bây giờ bị cuốn đi mất, không thể làm gì ngoài há miệng chờ sung.

Rốt cuộc rượu vang đỏ cũng không quá mức gây tác dụng như vậy, không ngờ được Akira vừa uống đã say đến như thế.

"Zen.. tôi mệt"

"Tôi đưa em đi nghỉ, ngủ một giấc là được"

Không phải là ngủ một giấc là xong, cái gì là bệnh thì đều phải chữa, bộ anh nghĩ anh quăng cô lên giường là sẽ khiến cô dễ ngủ hơn hay sao.

Bất quá men rượu có thể khiến tâm trạng lờ đờ mệt mỏi, nhưng Akira còn thấy thân thể mình nơm nớp bất an đến mức chợp mắt cũng không xong.

Tay mệt mỏi buông xuôi, cho đến khi Zen bế cô đếm thẳng phòng đã đặt sẵn. Vốn dĩ là phòng vip, vì vậy điều kiện trang hoàng đều không thiếu thứ gì, thậm chí khách sạn này còn đặc biệt trang trí giường bằng hoa hồng.

Không lẽ nghi ngờ bọn họ thật sự là một cặp trong đêm tân hôn sao. Cùng lắm thì sếp đi dự tiệc với gà nhà mình là điều bình thường, nhưng tần suất quá nhiều sẽ gây ra hiểu lầm.

Thành ra đúng là bọn họ có nhận định về anh và cô là điều đương nhiên. Thiếu nữ thanh thuần đã có người trong mộng, mà người này lại còn là đại lão cả một thế chấp giàu có.

Zen bây giờ chỉ lo lắng rằng cô làm sao, chứ mấy chuyện phiến diện như thế không cần quan tâm làm gì. Chỉ là đặc biệt thấy cô thanh tao bên mấy cánh hồng cũng không phải là xấu xí.

Akira tướng sắc xinh đẹp, hình thế nào cũng rất nổi bật hơn người, huống hồ gì nữ nhân điểm thêm chút hơi say sẽ càng giống như con mèo nhỏ sướt mướt.

Zen nuốt xuống một ngụm nước bọt, lăn tăn mãi trên khuôn mặt hài hòa của cô, rốt cuộc cũng rời bỏ để đi tìm khăn lau mặt.

Akira rũ mi mắt, khóe mắt tiêm nhiễm phun trào ướt át. Nồng độ cồn trong người không có dấu hiệu hạ nhiệt, dày xé thân thể nữ nhân tới nóng bỏng gọi mời.

Bây giờ nếu có thả cô vào bồn chứa nước lạnh, cũng khó để rũ sạch sự tức tưởi này. Giống như cá thèm nước, Akira sục sôi trong người một dòng chảy mãnh liệt, tựa như ngũ quan đều muốn khẩn cầu sự giải tỏa.

Cô chưa từng trải qua loại cảm giác này trước đây, cũng chẳng ai nhẫn tâm đến mức bỏ thuốc cô như vậy. Nhưng rõ ràng bây giờ nếm trải, mới biết chẳng có hay ho gì, ngược lại còn khó chịu hết mình mẩy.

Akira không biết được chính mình trong bộ dạng này yêu kiều thuần túy, nhất thời còn rành mạch lộ ra thứ không nên lộ. Cô nhất định nếu còn tỉnh táo, nhất quyết sẽ đem nỗi ô nhục này dìm chết không thôi.

Không ngờ được bản thân ở trong hình hài bị say xỉn khốn cùng như vậy, da mặt tựa như nóng đến đỏ bừng, hồn khúc bị lãng quên tiêu não. Cho đến lúc có nước lạnh cọ xát, Akira nhất thời mới không đến nổi khó chịu.

"Aki.. Em rốt cuộc đã làm sao vậy?"

Zen hơi nâng mặt cô, tay liên tục vuốt ve gương mặt xinh đẹp qua lớp khăn lạnh. Ánh mắt hoài khí buông lỏng, có thể là do anh chưa bao giờ thấy Akira có dáng vẻ bức rứt như vậy. Chỉ mỗi nằm trên giường thì mày đẹp đã nhăn lại không ít.

Cả cơ thể âm thầm toát ra mồ hôi nóng hổi, đến cả hô hấp cũng chẳng dám thốt lên một từ ngữ nào.

Akira tay dán lên tay anh, liên tục ma sát với mặt mình. Không ai biết cô bây giờ khô cằn đến mức phải cần tưới tót bao nhiêu là nước.

"Đừng chà mạnh, sẽ đau"

Zen cố chống cự với lực đẩy của cô. Tuy rằng cô bây giờ yếu mềm đến mức lả người, nhưng suy cho cùng đặc tính đã dùng vô vàn sức lực lên gò má trắng nõn.

"Nóng..."

Akira thèm kháy sự mát lạnh, cử chỉ giống như con mèo nhỏ cạ người, bên trong hạ thân nóng ran ê ẩm, nhiệt huyết lưu thông không kịp để bào chữa loại thuốc mạnh này.

Zen tay còn lại nâng đỡ bên má phải, da thịt va chạm làn da nóng ran đỏ bừng, tinh khí nhiễm lên sắc mặt thiếu nữ trầm luân như mộng.

Ánh mắt đệm lên tia sắt khốn cùng, nguôi ngoai cố gắng làm cho cô đỡ bí bách trong lòng đi. Chuyện này bây giờ vỡ lẽ mới chính là tội tình, đáng lẽ anh nên nghi ngờ sớm sự tình cô bị chơi xấu sau lưng.

Dù sao Akira nổi danh khá nhiều, thành ra có kẻ ganh mày ghét không phải là điều hiếm gặp. Nhưng khó khăn có thể ngờ được hôm nay ở chính tiệc của anh mà cô bị chơi xấu.

Vốn dĩ uống rượu không phải là xấu, càng không thể gây ra nguy hại cho cô đến mức hô hấp khó khăn như vậy được. Theo như quán tính kĩ càng của mình, rất dễ để nhận ra cô bị bỏ thuốc.

Nhưng bất quá lại không thể rõ ràng được liều thuốc này đặc tính có nguy hiểm hay không, hay liều lượng sử dụng là quá mức quy định. Zen chính vì lẽ đó nên cũng không thể làm gì hơn.

Akira mắt nhìn mê mụi, tưởng chừng như trong ánh mắt cũng không rõ đâu là người đâu là vật. Nhất thời tay nhỏ căn chỉnh ngay caravat, một phát thẳng thừng kéo xuống.

Trong một giây sau, không gian im như tượng thạch, đến nổi chỉ có thể nghe được tiếng máy lạnh vù vù thoát ra. Trên giường rộng tràn ngập cành hoa hộng, bao phủ lấy hai tấm thân một to một nhõ lặng lẽ ngồi cạnh.

Phong cách bá đạo nắm lấy cổ áo, đủ kéo một hơi sẽ khiến cho người trước mặt theo quán tính lại gần. Bất giác trong mắt anh chỉ tràn ngập hình ảnh xinh đẹp, môi mềm cọ sát môi mềm, tham lam hít lấy dư vị ngọt như đường mật.

Akira phất tay trên, cường bạo áp môi mình lên thứ mà bây giờ bản thân không rõ mặt thể. Cô bây giờ tùy hứng mà nhận ra thứ mình có thể cảm nhận được vô cùng mềm mại mát lạnh, còn lại mọi thứ đối với cô bây giờ không còn quan trọng nữa.

Zen mơ hồ quên mất kiểm soát, nhất động trong một giây ngắn ngủi trong tâm dao động mỏi mệt. Môi nghiêm nghị cứng đờ, cảm xúc xẹt qua một tia lửa tình.

Akira không rõ quán tính thế nào, tưởng tượng ra được một khắc trời mát mẻ, rụt rè đưa lưỡi lên nếm trải hương vị. Trong khi người đàn ông trước mặt vẫn bị động không nhúc nhích, chịu sự kích thích với cái lưỡi nhỏ của cô.

Vốn là chỉ muốn liếm láp bên ngoài, nhưng Akira càng liếm càng thích thú, xúc cảm thăng hoa lướt trên cơ thể, nhất thời còn muốn mời gọi anh cùng chơi với mình.

Zen tay khư khư lấy eo cô, bình tĩnh chưa muốn dứt ra khỏi sự ngọt ngào mê người này. Âm thầm đồng lòng cùng cô giải tỏa năng lượng.

Trong khoang miệng hồn mê mùi rượu vang tinh túy, chính vì cả hai đều uống rượu nên mới nhận định rõ ràng như vậy. Akira không có kinh nghiệm, theo quán tính chỉ biết tìm thứ gì đó dễ chịu mà cọ xát, vì vậy lập tức đã cuốn lấy lưỡi anh múa may không dứt.

Trong mắt hẹn lên một ý cười đùa, chỉ là anh không thể không ngờ cô khi say rượu còn có mặt ngang ngược chủ động như vậy, dễ kích thích nam nhân đến phát điên. Chưa kịp để Akira tự chủ được bao nhiêu, Zen lật ngược tình thế, dùng lưỡi mình tiến sâu vào khoang miệng hẹp hòi, đòi hỏi mật ngọt khắp nơi.

Cô ô ê không thành lời, nhưng vô cùng ngoan ngoãn muốn hưởng thụ thành tựu này.

"A.."

Zen chậm rãi nhả ra môi cô, bất đồng tự trách suy nghĩ của mình mấy phần không hay. Akira bây giờ không có tỉnh táo, nếu còn tiến xa hơn e rằng nhất định cô sẽ muôn vàn khó xử.

Anh không biết cô có nhận định gì về tình dục, nhưng đối với một người phụ nữ chưa trải như Akira, thân phận sạch sẽ nhận định, chuyện này e rằng sẽ còn sốc lớn.

Tuy Akira phóng khoáng trưởng thành, cô cũng đủ lớn để không mặc cảm những chuyện này. Nhưng rõ ràng bây giờ cô không có rõ ràng, tựa như anh nếu như hùa theo chỉ rõ muốn thõa mãn bản thân.

Zen không có hàm ý giấu diếm, mọi truyện phô trương đều chân thực đến cả cốt lõi. Chỉ sợ Akira có thể nhìn thấy nhưng vẫn vờ vịt lảng tránh.

"Akira, được rồi.."

"Muốn.. Mau lên.. nóng"

Akira trong khóe mắt tinh túy rơi ra một viên pha lê trong suốt, đương nhiên không phải vì buồn bã mà khóc, chính là do dược liệu mạnh phát tán, không kìm được phải tuôn trào uẩn khúc.

Dày vò sâu trong thâm tâm muốn điên đảo, người trong cuộc mới có thể hiểu tiêu khiển đến thấu xương.

"Tôi không muốn em vì chuyện này mà khó xử"

Zen lau đi hàng nước mắt bên gò má, luyến tiếc nhìn mỹ nhân khẩn cầu bên dưới thân vẫn nỉ non ấm ức. Nếu anh còn không thể kìm chế bản thân, e rằng hôm nay bộc phát sẽ mạnh mẽ vô cùng.

Akira không hề đoái hoài đến những gì mà người đàn ông kia có ý tốt cho mình. Bây giờ cô khô cằn đến mức sẵn sàng hạ thân, đương nhiên sẽ phải van nài trợ giúp.

Akira tay chân loạng xọa, cuống quýt tìm trên thân thể của nam nhân làm chỗ dựa, thân ảnh sớm đã tràn vào lòng anh, liên tục muốn tìm lại được sự khoái cảm lúc nãy.

Chết tiệt! Đừng nói là xuân được đấy chứ? Zen bình tĩnh đỡ cô, tay chân xem xét cả gương mặt thiếu nữ. Nhìn cô bây giờ khổ sở như vậy, đoán cũng ra là không phải thuốc nhẹ, đặc biệt khả năng phát tán nhanh vô cùng.

Con ngươi sắt sảo vừa nóng bỏng nữ nhân, vừa âm thầm thả sát khí. Rõ ràng anh có thể đoán đúng được, nhưng chính vì lúc nãy vội vã chưa kịp tra cứu, cô gái lúc nãy đứng cùng cô, chính là thủ phạm cho hồi sức bây giờ.

Zen không biết trong cơ thể cô thế nào, nhưng cũng chẳng dễ chịu gì đâu. Anh cúi người, thuận lợi để cho Akira tiến tới tìm môi, vừa nhận được xúc cảm mềm mại, đã nhanh chóng muốn thấy lại sự ướt át vừa rồi.

Công lực của anh không phải là nhỏ, khả năng tiết chế cũng vô cùng lớn, nhưng bây giờ trước mặt nữ nhân đồng hòa đáng yêu, lại còn là người trước giờ có tâm tình.

Zen hận chính mình kiềm không nổi, nhưng nếu bỏ qua cơ hội này, ngàn năm cũng không thể có lại được dị vật mãnh mẽ đối với nữ nhân khác.

Akira, hôm nay tôi muốn em...

Hoặc hơn một ai hết, trông thật căm phẫn nếu tôi không đưa em đi sớm, em rốt cuộc sẽ ra sao? Đứng dưới đó và bày ra bộ dạng khiêu gợi, hay bị tống tình bằng một thằng đàn ông nào khác ngoài tôi.

Zen nắm chặt tay, vòng tay ôm cô cũng không còn nhẹ nhàng nữa. Chỉ tổ nghĩ đến việc thân danh của cô phô trương với người khác, không biết được nếu mình không tới sẽ như thế nào.

Bây giờ anh chính là cũng say đắm trong cơn khoái lạc mà bản thân ấp ủ, dựa vào men say nồng đậm của rượu và tiếng giao hoan nước bọt bên tai. Anh bỏ qua mớ lộn xộn cảm xúc và khẳng định bản thân không thể rời bỏ được cương vị thế này.

Akira nhiễu loạn cảm xúc, không biết nên buông hay nên thả. Chỉ là thời khắc bây giờ đầu óc vươn lên trời không, không thể cố định được bản thân bây giờ bày ra loại trò trống không thể mất mặt hơn.

Nhưng Zen hoàn toàn vừa lòng hình hài của cô bây giờ, tâm bất trắc cũng chẳng đè nặng hay kiêng dè những thứ trong tâm. Giờ phút này nếu đã thật sự muốn thì căn bản còn kiêng dè điều gì sao?

Miễn là sau đêm nay, nếu đã cùng nhau ôm tình mộng, thì thiết tha gì chuyện xưa cũ kia nữa.

Akira bên trong khoang miệng dây dưa sướt mướt như muốn chiếm đóng người đàn ông trước mặt cho riêng mình. Hoặc có thể cô chưa cần làm gì, người này đã dịu dàng đem chính mình dâng hiến.

Thứ trước mặt ngời ngợi tinh hoa, cô lại dè dặt không dám nhìn nhận. Dùng rượu bia thay lời đỏ mặt, Akira nữ nhân si mê người đàn ông vô cùng.

Zen ôm lấy eo cô, càng mức càng ép cô lại gần. Môi lưỡi áp chế không tràn vào được ngụm bọt khí, duy nhất chỉ có khởng cách đủ gần để có thể cảm nhận dư vị của đối phương.

Akira chiếc lưỡi đinh hương yếu mềm vật vã, không thể chống đối đủ với kĩ xảo ưu tú của gã đàn ông vạm vỡ. Tưởng chừng như có thể lật đổ cô bất cứ lúc nào chỉ bằng cử chỉ triền miên âu yế.

Chính vì màn dạo động đầy thướt tha tinh túy như vậy, mà da thịt nhờ có thuốc men hồng nhuận kiêu sa, không tránh khỏi tác dộng mà bừng ran nóng bỏng.

Akira rũ tâm mi, ngờ nghệch nhìn dải chỉ trong suốt bao bọc lấy môi hai người mà đứt lìa, thấm thoát những giọt mồ hôi kề cận cũng đình trị thải ra. Tuy đúng là cơ thể giải nhiệt, nhưng kì thực vì sao lại có thể nóng hơn lúc nãy được chứ.

Duy chỉ có Zen mới hiểu được việc xuân dược chính là loại thuốc kích thích tình dục, nếu không phải vì lợi ích sinh sản mà uống thì những tâm cơ khác đừng nên động vào. Nhưng hôm nay Akira vốn dĩ bị bỏ mùa mê cỡ nào, bị nhào nặn như vậy hẳn là đua đớm không ra hơi.

Mà xuân dược như thế này là thuốc độc, đúng là có cách giải, nhưng tùy thuộc như thế nào lại đánh tráo tâm can. Zen chính là vì tâm động khômg buông bỏ, liền vô cùng chấp thuận để có thể hòa giải liều lượng trong cô.

"Bây giờ rất khó chịu phải không? Ngoan ngoãn đợi một lúc, sẽ dễ chịu nhanh thôi"

Akira ngò nguậy người, ở trong lòng anh vẫn không thể yên vị mạt thế, tức khắc nếu không phải hai tay bị kiềm hãm đã sớm vò đầu bứt tai vì cơn khó chịu này.

Lần nữa Zen lại hôn cô, tràn ngập một ám dục phong ba hài hòa. Lưỡi tinh ranh vỗ về khuôn miệng đỏ hồng của cô, cố gắng để hạ nhiệt cho lửa dồn về phía thân.

Akira giống con mèo nhỏ, bây giờ sai bảo cái gì đều sẽ tuyệt nhiên làm theo, ngược lại chủ vị còn vô cùng linh hoạt khẩn khiết.  Tâm can bứt rứt vô vàn, tinh ý nhận thức được sự vuốt ve nồng ái của người đàn ông bên thân.

Ma sát giữa da thịt với nhau, hoàn tòan đều khiến cho cô vô cùng dễ chịu. Mảnh lưng gầy bị anh vuốt ve, không hề có ý định chối từ hay để bụng.

Trong chốc lát mất hồn, Zen từ tốn kéo khóa váy, ngón tay trườn theo xương sườn tinh tế của thiếu nữ. Akira là người mẫu, dáng người đều đẹp đẽ vô cùng, thành ra so với việc giường chiếu thoát y này không cần làm gì cũng đủ khiến đàn ông cảm thấy thích thú.

Tà váy trượt xuống không có điểm dừng, lộ rõ được dáng hình như ngọc của cô. Cho dù bầu ngực nõn nà bị giấu sau áo lót vẫn không thể khiến cho Zen kiềm chế được khắc nào.

"A.."

Akira chưa kịp hồi thần sau nụ hôn triền miên, xương quai xanh truyền đến một cơn nhào nặn tê dại, thất thần khiến cho thiếu nữ không ô a một tiếng không xong.

Cánh hoa hồng bị vò nát đầu giường, đèn sáng hắt lên cảnh mị dụ hoặc vô độ. Zen cắn cắn xương quai xanh tinh xảo, nhẹ nhàng hôn lấy hõm cổ vương vấn mùi nước hoa đắt tiền.

Sớm đã tạo nên vài vệt hôn đo đỏ nồng hậu, chỉ là bây giờ Akira hoàn toàn không thể hay biết, nên bất trắc thứ gì cũng không thể đẩy xa.

Được nước lấn tới, Zen cởi bỏ áo lót, được dịp nhìn lấy màn ngực trần kiêu xa bung tỏa, tựa như bánh bao đáng yêu đòi hỏi cưng nựng.

Bây giờ chính mình khômg có gì che thân, máy lạnh vù vù bên người. Akira cũng khó khăn để cảm nhận được độ lạnh, chỉ có thể biết được bấy giờ nóng nực khó chịu cỡ nào.

Bàn tay to lớn áp chế vòng ngực sữa mịn màng. Thân thể tuy có sự kích động của thuốc, nhưng vẫn còn là thân phận xử nữ tinh khôi, động chạm như vậy chưa từng trải qua, cô hơi run người nhè nhẹ, đặc biệt phô trương cho người kia nhìn ra bản thân vẫn vô cùng non nớt.

Cảm nhận được yết hầu khô càn nóng ran, thân người nóng như lửa đốt. Sự tình chân dụng đàn áp vào bầu ngực căng tròn mị hoặc, xinh đẹp gợi dục.

Trong lòng bàn tay gắt gao phủ kín, Akira e lệ nhìn lên, đã thấy được Zen từ lâu sớm đã chăm chú nhìn vào bầu ngực khiêu gợi trắng nõn của cô, mơ mơ hồ hồ đã xoa nắn vài ngụm.

Khoái cảm này với anh chưa từng cao đến ngất ngưỡng như thế này. Dễ dàng hình dung nhất chính là đũng quần kiêu hãnh ngẩng cao. Tự giễu cợt mình không biết tiết chế, nhưng chuyện tới đây rồi mà không làm tiếp, sợ về sau lại nuối tiếc khôn nguôi.

Ngón tay chạm đến ngưỡng ngực nhô cao, nhũ hoa hồng phấn đáng yêu ngẩng đầu, chủ ý đều giống như chiêu mộ đàn ông đến xoa bóp. Nghĩ đến đầu đều sẽ cảm thấy ghen tuôn, Zen vì vậy liền ra sức ôm lấy bầu ngực no đủ.

Thõa sức theo ý chí chí của mình mà vuốt ve liên tục, không quen bỏ qua nụ hoa hồng vẫn liên tục khiêu khích. Tay vắt lấy nhành hoa, kích tình mà dùng tài năng chiêu đãi quý cô.

Akira chưa bao giờ có xúc cảm mãnh liệt như vậy. Thân thể chưa từng bị đụng chạm phản ứng vô cùng mãnh liệt với loạt hành động săn sóc dưới thân, đương nhiên chính vì là lần đầu nên tuyệt nhiên có thể đạt đến mức hạn cao nhất của cô.

Akira thoan thoái ưỡn người, đung đưa cặp thỏ bông của chính mình. Đương nhiên là không biết được trông bản thân tình tứ như thế nào với gã đàn ông kia.

"Không cần vội..."

Zen thở dốc, rời khỏi môi anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net