•Chương 31 - Không Thể Ngừng Yêu Em•

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 31: KHÔNG THỂ NGỪNG YÊU EM

Ánh chăng lật đổ lớp rèm cửa màu gạo, xuyên tạc vào không trung những đốm sáng to nhỏ lải rải khắp nền nhà đã tắt đèn.

Ban đêm đã tối, nhà cửa lại còn không bật nổi một cái ánh đèn, vì vậy không gian lại càng trở nên tù túng và quyến rũ hơn bất cứ vạn vật gì đnag sáng tỏ.

Căn nhà được mua nằm trong khung chung cư đồ sộ giàu có với độ bảo mật cao. Cửa sổ dài độ bộ từ bên ngoài vào trong, duy có lẽ chỉ một chiếc màn che cũng khó ngăn nổi sự tò mò của vầng trăng đang bận bịu canh gác cho nhữnh giấc ngủ hiền hòa.

Rèm cửa phấp phới trong gió trời, đung đưa phớt lên mùi hương dễ chịu của bột giặc hương nước hoa, làn gió luồn qua khẽ cửa, líu lo cùng với tấm màn che, điều đó lại càng dễ khiến cho ánh trăng cách biệt vào nhà.

Ánh trăng còn nhớ có bóng người ngồi ngay ghế phòng khách, ánh trăng nhớ tách trà nóng cùng ly nước cam mát lạnh được đặt ra trên bàn. Nó nhớ một nam một nữ nói chuyện gì đó, nó nhớ câu tỏ tình sâu đậm nhất mà nó được nghe, nó cũng nhớ giọt nước mắt vươn trên khóe mi của cậu thanh niên hay cười, nó cũng nhớ cái vuốt ve thật nhẹ của thiếu nữ hiền hòa. Nó làm sao quên nổi câu từ dễ chịu và khó che đậy nổi lòng, và cũng khó quên đi nụ hôn nhẹ nhàng tựa như gió trời mùa xuân tựa như một lời xin lỗi chân thành nhất của thiếu nữ.

Mọi sự va chạm nhỏ nhẹ ấy khiến người ta rung động, và chắc rằng người thiếu nữ kia cũng đã bị xao nhoáng bởi thứ yếu mềm của người đàn ông trước đây cô chưa từng thấy.

Sau đó, và sau đó nữa, người đàn ông chỉ liên tục hôn xuống đôi môi thiếu nữ, hôn lên mái tóc mà anh ta chỉ dám ngửi trộm khi ôm cô vào lòng, hôn lên vầng trán cao và chịu sự nhột nhạt của đám mi dài che lấp đi đôi đồng tử anh yêu.

Sự tư duy lãng mạn này khiến trăng trào phúng cảm thán, có vẻ vì vậy nên nó mới theo chân đôi trẻ đến tận đây. Khi phòng khách đã lạnh tanh hiu quạnh, nó còn thấy hai ly nước vẫn đặt cạnh nhau như chưa hề có sự đổi thay.

Nó nghĩ rằng mối tình này thật đẹp, đẹp lẫn vào cái sự nhẹ nhàng của cặp đôi yêu vội và sự mặn mà của giới trẻ cuồng yêu. Rốt cuộc đã trải qua bao đời trăng, thấp thỏm nghe lén cả trăm câu chuyện tình, nó có thể khẳng định được rằng tình yêu có thể thay đổi bất cứ thứ gì.

Nó làm nguòi ta điên đảo cuồng si, cũng làm người ta sâu lắng cảm nhận. Nó bỏ đi những thói quen tật xấu, và giúp người ta chịu nhìn nhận lại những ưu điểm bản thân.

Nếu nó có thể biết được nữ nhân kia đang nghĩ ngợi điều gì, nó sẽ xin chúa đáp ứng nhu cầu thảm thiết của tiếng gọi nơi con tim.

Nếu như phòng khách đã vắng đi bóng người, thì có thể những tạp âm phòng ngủ lại dễ khiến cho người ta chìm vào suy nghĩ mênh mông.

Ở cái tiết trời se se hiu quạng, ở ngôi nhà ấm chẳng ồn ã náo nhiệt, nhưng tiếng kêu yêu kiều của vị nữ nhân lại làm cho không trung từ nhẹ nhàng lên đến cao trào ái muội.

Hẳn là sau câu tỏ tình ấy, cả hai đã bắt đầu vồ vập và mặn nồng như những gì mà cô và anh đều yêu lấy.

Akira tay ngọc với lên cổ thiếu niên, đôi mắt mê ly phủ lên tầng sương trắng, thắm thiết nhìn từ chân tóc cho đến ngần cổ, sau đó ngón tay uốn quanh những cọng tóc trắng phới tự nhiên.

Hóa ra lại còn là tóc tự nhiên, cô đã từng nghĩ rằng nó là màu nhuộm. Nhưng nó trông có vẻ hợp với anh hơn bất kì môt ai khác, ít nhất là trong mắt cô ở thời điểm này, anh sáng chói như vầng trăng và nghiệt ngã như bảo vũ.

Tsubaki đơn giản cười một cái, trực tiếp kéo cô vào một nụ hôn nóng bỏng nhất mà anh chỉ dành duy nhất cho cô. Lần đầu tiên biết yêu, cũng chính là lần đầu tiên nghĩ rằng mình có kỹ thuật hôn giỏi như vậy khiến anh không thể ngừng quấn lấy đầu lưỡi đinh hương kia.

Môi của Akira chung đụng với môi anh, kết dính mạnh mẽ như viên nam châm hút chặt, từng kẽ răng cho đến đầu lưỡi đều linh lung hương trà gừng đầm ấm. Xúc tác này khiến cho Tsubaki vô cùng dễ chịu.

Vì vậy chưa để Akira kịp làm quen so với những lần trước, anh với tay qua gáy, nâng lên cổ của cô. Đàn áp với chiếc lưỡi bé bỏng xinh đẹp, cuốn quanh đầu lưỡi tựa như một con rắn, lắm lúc lại không ngừng vuốt ve tựa như khúc đàn dương cầm dịu nhẹ. Có lẽ vì đó khiến cô say mê sự hôn hít của anh.

Tsubaki đã nghĩ đến việc hôn cô, nhưng chỉ dám hôn trộm vào mái tóc nàng khi anh đang ôm nàng. Nhưng thật tuyệt, giờ đây anh có thể hôn lên tất cả, bất kể thứ gì trên cơ thể nàng.

"Akira, anh nghĩ rằng mình đang dần thích vị trà..."

Akira con ngươi xinh đẹp dai dẳng sau nụ hôn vừa nãy, tay không nhịn được véo sau cổ anh một cái, nhẹ nhàng mím lại môi nhỏ lóng bóng.

"Ưm.."

Quần áo lê lết dưới nền sàn, kể từ khi bọn họ vô phòng, thì kể cả từng bước đi đều để lại một mảng quần áo không lưu tình rơi xuống.

Chắc là do bọn họ vẫn đang mải miết ôm hôn đối phương, cho nên đến khi cùng nằm trên giường êm đã nhận ra thân thể sạch bóng không vướng bận quần áo gì cả.

Akira ái ngại tránh ánh nhìn, trong khi Tsubaki vẫn đang say mèm thứ cơ thể ngon ngọt của thiếu nữ. Đây là một chuyện anh không thể ngờ tới, nhưng đây chính là cảm giác tuyệt vời nhất anh từng gặp, tựa như niềm hạnh phúc có thể bay ra khỏi lồng ngực.

Anh say mê hương nước hoa của nàng, mê luôn cả đầu lưỡi rụt rè cùng nụ cười xòa hiền hòa. Nàng vì sao lại khiến anh mê mẩn tới khôn nguôi như vậy, anh yêu nàng lắm, nàng ơi..

Tsubaki cuối xuống hôn lên cặp ngực trần mà anh khát khao chiếm đóng, có lẽ vì thứ trước mắt quá đỗi kiêu sa, khiến anh không thể nào có ý định dày vò bực tức.

Tay một bên nâng đỡ bầu ngực tròn, một bên vẫn điềm đạm chạm môi lên tất cả những chỗ da thịt của cô. Và điều này khiến Akira vô cùng thẹn thùng, chỉ là cô không nghĩ anh lại có hành động đó.

Tsubaki đã luôn khát khao như thể anh không bao giờ có được. Và bây giờ được nâng niu trên đôi tay có không ít vết chai của mình lại càng khiến anh sung sướng.

Anh nằm đèn lên người cô, với cái quần tây chưa được gỡ bỏ, và tận hưởng cái vuốt ve xoa đầu của thiếu nữ.

Trong căn phòng chỉ duy nhất một ánh đèn chập chờn ở giữa phòng. Bọn họ đã quá mặn nồng để kịp nhớ ra mình nên làm gì trước khi vào phòng nữa, và chắc rằng đã không kịp để bọn họ làm gì nữa rồi.

Akira nằm ở phía dưới, không bị nặng vì sức đè như có như không của anh, môi giấu trong lòng bàn tay, ngăn mình phát ra sự thoáng đãng không nên có. Cô bây giờ chìm trong kì động dục, cho dù có suy nghĩ minh mẫn thế nào đều bị vứt sang một bên.

Cô bắt đầu bằng nụ hôn nhẹ, và tiếp đó anh đã luôn hôn cô, hôn từ nhẹ đến mạnh, hôn đến tê rần đôi môi, hôn đến đỏ ửng cánh lưỡi, nhưng Akira vẫn luôn thích những cái hôn của anh.

Cô không còn cảm thấy gì nữa, không còn bất cứ một xúc cảm nào khác ngoài sự mãnh liệt của tình yêu. Cô không đủ minh mẫn để đoái hoài thêm sự dị nghị xã hội. Xin đừng bắt cô chọn lựa, điều đó sẽ chỉ càng đau khổ hơn thôi.

Tsubaki ôm lấy cặp ngực no đủ, nhẹ nhàng nắm lấy đầu nhũ hoa tâm niệm vuốt ve, khối hồi còn lặng lẽ ngậm lấy một ngụm. Đầu nhũ vấn vương nước bọt, liên tục bị vừa xoa vừa nắn, đỏ ửng cả hai quả mọng ở đỉnh ngực.

Akira âm thầm phát tán giọng nói, tạo nên mảng tình nồng chẳng có gì che đậy. Sự điêu luyện từ ngón tay anh khiến Akira rên tới mê sản, lắm lúc lại chẳng thể thở được.

Tsubaki không ngừng nắn nót với hai quả hồng đào mình thu được. Ngón tay day lấy nhũ hoa cương, từ từ chơi đùa không biết ngán, sau đó cúi đầu liếm thật nhẹ, nhưng lại động đến tất cả dây thần kinh của thiếu nữ bên dưới mình.

"A.. Tsubaki.."

Tsubaki theo như lời nói của thiếu nữ, dùng sức mút lên một ngụm, khiến cho nhũ cương trong khoang miệng bấn loạn vô cùng, đỏ ửng tạo vết ngay vòm ngực trắng nõn.

"Anh.. a"

"Sao vậy?"

Chưa ngừng lại sự mút mát điên cuồng của mình. Chưa hề bỏ lỡ cả bên nào, tất cả mùi vị đều vô cùng muốn thử qua vị ngon miệng này.

Tay không quên xoa nắn bầu ngực căng tròn nhô cao, chạm lên đầu ngực đã nhận ra sự da diết liên hồi của cô khiến anh cho dù thế nào cũng rất muốn chọc thêm.

"Ha...."

Akira liên tục thở dốc, tay kéo kéo đầu anh, vùi miệng vào hõm cổ sâu của người đàn ông bên cạnh khiến cô cảm thấy dễ chịu, vì vậy có lẽ sẽ diễn ra thường xuyên.

"Ngoan ngoãn một chút, anh đã rất muốn rồi"

Đùi của Akira cảm thấy sự nhô lên của cự vật dưới đũng quần của anh, khiến cô vô thức đều e ngại ngượng nghịu, đầu nhỏ hơi lắc lắc.

"Anh.. ưm nếu đã muốn thì vì sao...."

Vế sau cô không nói, nhưng đủ để Tsubaki âm thầm hiểu ra, anh vuốt ve mái tóc cô, nhẹ nhàng hôn xuống vầng trán mềm mại của cô.

"Anh sợ em sẽ xót, chúng ta đều cần bước dạo đầu mà..."

Nói đoạn, Akira bị Tsubaki tháo vát mở cánh đùi ngậm chặt sang hai bên. Hé hé ra huyệt nhỏ hồng hào vẫn còn chưa hé mở, ngập trần cảm giác mới mẻ xinh đẹp của thiếu nữ hồi xuân.

"Đừng.. đừng nhìn anh..!"

"Ừ, không nhìn, xinh đẹp như thế cũng không nhìn.."

Tsubaki thẳng người, tiếp tục chìm sâu vào ánh mắt nỉ non của cô. Akira ở bộ dạng này vừa đáng yêu thương cảm, lại dịu dàng làm nũng, khiến anh một khắc cũng chưa từng hối hận khi yêu cô.

Đương nhiên rồi! Akira của anh vừa xinh đẹp lại dịu dàng, tính tình cũng không phải dạng dễ động phải, lúc nào mềm thì mềm, cứng thì lại cứng. Lại còn là con mèo nhỏ biết làm vui lòng chỗ khác.

Nghĩ đến điều này, khiến cho Tsubaki bất giác mỉm cười, nở rộ ra nụ cười cahan thật nhất của mình, anh tin rằng anh luôn cười với dáng vẻ hạnh phúc nhất khi ở bên cô.

"Xinh đẹp của anh, ánh sáng của anh, em yêu của anh..."

"Anh đừng nói như vậy.."

Akira thẹn quá hóa giận, mặt đỏ như trái gấc rồi mà vẫn bị anh chọc cho được. Mắt nhắm mắt mở né đi dáng vẻ si tình của nam nhân trước mặt. Chưa bao giờ cô nghĩ mình bị chọc ghẹo đến ái ngại như thế.

Chắc chỉ có những lũ triền miên ái muội như thế này bọn họ mới có tể chọc cô ra trò.

"Sao lại không, tiểu xinh đẹp.."

Tsubaki vui vẻ cười lên, đánh lạc hướng của cô đã xomg. Tay với vào khóe đùi bị kẹo chặt, ngón tay chậm chạp nâng lên mép thịt non mềm run rẩy của thiếu nữ trong khi vẫn đang đối mắt của cô.

Akira e thẹn hơi rên lên, tay vẫn giữ mốc ở cổ anh, trong hơi thở đều chẳng nổi sự đều đặn tất cả đều do sự kích thích nơi bên dưới hình thành mà lên

Ngón tay anh mân mê mép thịt động, chưa nhanh nhẹn tiến vào, nhưng cũng đủ để cảm thấy cơ thể cô mẫn cảm tiết ra tia nước rơi rớt ở drap giường.

"Mở chân ra, anh làm em dễ chịu.."

Akira không phải lần đầu trải qua, nhưng lúc ào cũng e ấp giống như chưa được khai phá. Vâng lời mở chân, khiến cho huyệt nhỏ hồng hào theo ngón tay anh mà vừa vặn ôm lấy, khít chặt đến nao lòng.

"Ôm anh giống như vậy!"

Tsubaki yêu chiều hôn cô, Akira cũng theo quán tính mà nồng nhiệt kéo anh, ôm đến không dứt ra được, càng khiến cho ngón tay được cho vào trong động huyệt đút được hết cả thảy một ngón tay dài.

Bên trong nhanh chóng thải ra nước, thành thử chỉ khiến cho ngón tay ấy dễ dàng ra vào mật huyệt nhạy cảm, mọi cử chỉ ban đầu đều dịu dàng đến ngọt ngào tâm can, nhưng càng về sau mức độ ra vào càng nhiều, khiến cho Akira đều tận lực vùi sau vào anh mà rên rỉ.

"Anh muốn nghe giọng em, nào bé ngoan, hãy nói khi em đã sẵn sàng..."

Tsubaki lại tiếp tục động đậy ở phía dưới, rút ra rút vào ngón tay một cách liên tục, thấm thoáng đã ướt hết cả một mảng giường, nhưng giò đây thì còn ai lo về việc đó chứ.

Ngửi được mùi hương quen thuộc trên mái tóc cô, khiến dây thần kinh tột độ mạnh mẽ, đem tay vào động huyệt lại sướng đến đê mê, điều đó khiến cho Tsubaki âm thầm nghĩ rằng nếu tiến vào vật đó hẳn là sướng điên tâm can.

Nữ nhân này xinh đẹp ngọt ngào, khó mà ngờ được bình thường lời nói giọng điệu đều đặc trưng lịch sự khiếm nhã, đôi khi còn không tiếc phun ra sự cợt nhả độc ác. Nhưng miệng lưỡi vốn dĩ chỉ biết tỏa ra đường mật, nhìn xem có giống như muốn dụ dỗ anh vào tròng không.

Tsubaki vô cùng thích những điều này của cô, nó ngọt ngào nhưng không phát ngấy, tựa như mật ong luôn phát ra hương thơm, mê say không dứt.

"Em ra mất.. a anh"

Vừa dứt lời, ben trong mật huyệt đã phun trào ra mật dịch đục ngầu, khí huyết lưu thông dần trở nên gấp gáp. Akira nhìn lấy Tsubaki, đã thấy anh không thể chờ thêm được bất cứ điều gì.

Tsubaki ngồi thẳng dậy, dứt khoát cởi bỏ khóa quần trước con mắt mông lung của nữ nhân dưới thân. Sau đợt cao trào vừa rồi, Akira vẫn sẽ được bòn thêm chút thời gian để hít thở lưu thông trong không khí đận đặc mùi tình ái.

"Anh cho vào nhé!"

"Vâng.."

Akira ôm anh, cố giữ cho mình thật bình tĩnh. Vì đáng lẽ là thứ này so với ngón tay còn bự hơn gấp 4,5 lần, cô căn bản nuốt miệng đã khó, huống hồ chi bên dưới vốn đã khít chặt đáng thương.

Cô còn sợ anh vì vậy mà đau trướng căn vật, vì vậy điều hòa khí thở đẫ rất vô cùng bình tĩnh, tránh co rút quá mức cho phép, thành thử đối với sự hợp tác của cô gái nhỏ, Tsubaki vô cùng nhẹ nhàng đẩy hông.

Dương vật vì như thế, bên trong cũng đã sẵn đường nước dễ dàng trơn tuột nên rất nhanh đã cho vào bên trong. Không khiến cho Akira ủy khuất rên la mỏi miệng.

"A.. ư.. anh ơi.."

Tsubaki nhẹ nhàng nhướn mi mắt, tiếp tục dùng sức ép cự vật tiến vào bên trong hoa huyệt ẩm ướt xinh đẹp của người yêu bé bỏng.

Thoắng cái mép thịt đã bao bọc lấy gậy gộc, gân xanh gân tím chà xát vào da thịt khiến cho Akira bên trong cũng cảm nhận khoan khoái, vì vậy mới khiến tử cung co bóp ngậm chặt lấy cự vật to lớn, cùng anh hợp tác tiến vào miệng huyệt.

"Bé ngoan.."

"Huyệt nhỏ của em co rít thật chặt, có phải là thích của anh lắm không?"

"Bảo bối, đừng che miệng, anh yêu em"

"Hãy ra cùng anh nhé?"

Tất cả loạt câu nói trên đều là Tsubaki chủ động, Akira bên dưới lời nói bị biến thành tiếng la, phát ra không có định nghĩa.

Cô chỉ âm thầm mút chặt lấy cương vật ngự trị trong hoa huyệt, cử động ngày càng nhanh, nhưng vì không ngắn như ngón tay, nên rất dễ lúc thúc vào lại trầm bổng như nhấc chính mình lên tiên cảnh.

U cốc ngập tràn nước, cử động theo phần đẩy hông đầy nội lực của anh bên trên, thân thể phủ một tầng sương bóng bẩy.

Hai cá thể một lớn một nhỏ diên cuồng quấn quít lẫn nhau, mặc kệ sự sáng tỏ của vầng trăng, cũng mặc kệ sự rù quến được tỏa ra.

Nếu đã chìm nghỉm trong khoái cảm câu hồn, thì còn nổi quan tâm được điều gì nữa. Nhất là việc thứ bên trong mình vẫn giòn giã dập ra dập vào đã khiến Akira khó khăn hít thở bàng quang.

Đều là người có tinh lực minh mẫn như Tsubaki tự điều chỉnh mọi chuyện. Nam căn cũng cùng lúc đẩy mạnh đôn thúc cho thịt non của thiếu nữ, ra vào sâu đến tận tử cung, khiến Akira vô cùng thoải mái.

Sự hoan ái nồng nhiệt lan tràn trong dải phòng rộng lớn, cơ thể không có che đậy hấp thụ từng cú thúc người của đấng đàn ông anh dũng, bày ra sự tình khó lòng có thể nghĩ tới.

Tsubaki chưa dừng cười, nhưng bên dưới vẫn liên tục động đến bất nhân sự, lao thẳng đến huyệt nhỏ mà thúc vào từng cú mạnh mẽ, nước tràn lan khắp giường, nhưng vẫn chưa nhận được sự đả động gì từ đôi trẻ.

"Anh ơi.. ưm em ra mất.."

"Đợi một lát, hãy ra cùng anh. Bên trong sướng quá, anh sẽ chết trong đó mất"

Tsubaki dốc lòng đẩy hông những lần cuối cùng, cho đến gần lần thứ 10, mới bắt đầu cảm nhận huyệt động rung động, sau đó cả hai sự tiếp giáp đều tràn lan phun cỗ mật dịch sóng sánh.

Đến nổi Tsubaki còn quên luôn việc bỏ ra, còn để dương vật bên trong huyệt nhỏ ấp ủ đống tinh dịch trắng muốt sắp tràn lan đến nơi.

Anh ôm cô, rất muốn lao đầu vào một hiệp tiếp theo, nhưng nhìn hốc mắt cô mở không lên, thành thử cũng không dám động tiếp.

"Lỡ bắn vào em rồi, không sao chứ?"

"Không sao... "

Akira tuy xuề xòa cho qua, nhưng cũng khá quan tâm đến việc có thai, vì vậy sau vụ việc hôm đó cũng đã lo mua mấy thứ thuốc bồi bổ về để ngăn việc có thai. Nên bây giờ có thế xem như thong dong bỏ qua sự việc này.

Vì vậy Tsubaki vẫn giữ nguyên tư thế, chưa có ý định rút ra.

"Nào, đi ngủ, đã khiến em mệt mỏi rồi"

Tay anh với qua chăn dày bị vứt qua một xó, cẩn thận đắp lại kín cổ cho cô, sau đó cũng tiện tay bật lên máy sưởi, hành động này lần đầu tiên khiến Akira lại thấy mình giống như em bé được chăm lo từng chút một.

Nhưng không sao, nó làm cô thấy vui vẻ, vui vẻ vì được sống như vậy. Nếu thế giới này còn có thể được quyền yêu nhiều người, như vậy có lẽ là chuyện này với cô sẽ không phải kiểu thấp thỏm lo sợ như vậy.

"Chúc em ngủ ngon..."

Akira hờ hững khép mi, cô không đáp lại lời nói của anh, cho dù đã cùng anh trải qua bao nhiêu là thứ không nên xảy ra, nhưng Akira chắc chắn sẽ không thể ngủ ngon. Hoặc có thể, nhưng ngày mai thì không.

Cô sẽ luôn bị sự trằn trọc khó chịu này làm cho bức rức cả tâm can, cô cũng không muốn bản thân trở thành một người phụ nữ trơ trẽn và phản bội, nhưng Akira không thể tự do điều khiển lý trí của mình nữa rồi.

Cô giấu cả gương mặt của mình vào trong chăn, trong khi tay của Tsubaki vẫn đang yên phận trên tấm lưng trắng của mình, cô nghĩ rằng điều đó khiến cô trở nên dễ chịu hơn trong lúc này.

Chắc chỉ có những khoảnh khắc kia xảy đến mới khiến cô bất giác trở nên hòa nhã và lắng đọng những nỗi sầu của mình. Nhưng bất kể thế nào sau khoảng thời gian đó, Akira vẫn chưa bao giờ ngừng có những suy nghĩ trái chiều với bản năng của mình.

Sợ hãi, rụt rè, cương quyết và khổ ải, cô biết rằng bản thân chưa đủ dũng cảm hay quyết tâm để bắt đầu lao vàp một tình trạng yêu đương. Nhưng bây giờ đến cô còn cản không kịp thì huống hồ gì ai đỡ cho nổi.

Rốt cuộc cái gì nên xảy ra cũng xảy ra, mà không nên lại càng phải xảy ra. Cho dù bản thân có tự ngu tự dại, vẫn sẽ nhận thức được đây là một thứ cấm đoán khó nói, Akira cứ ngỡ mình bị va vào đại tội.

Đại tội "Trêu đùa tình cảm của người khác.."

Akira thở dài, mắt dán vào cơ ngực của Tsubaki, có lẽ anh đã ngủ, hoặc vẫn đang nhìn cô khi cô không thấy mình. Cô không biết nữa, nhưng chắc cô cũng sẽ chẳng dám nhìn nhận anh theo một cách chân thật, vì vốn dĩ Akira đã là một kẻ dối trá.

"Em không tính ngủ sao?"

Tsubaki vẫn chưa đọc hết những thư tâm của cô, nhưng giờ khắc này anh cảm thấy nó bình dị hơn một thứ gì hết. Được ôm cô một cách chính đại, có thể hôn cô bất cứ lúc nào, đó là điều anh vẫn luôn thích.

Hơi thở của Akira nhè nhẹ lướt qua thân ảnh mình, khó để mà tưởng tượng nổi sẽ gặp được những tình cảnh thế này. Tsubaki lướt trên da dẻ của cô, tay đỡ lấy cái đầu tròn vẫn luôn hiu hiu sắp vào giấc, nhưng nhìn ra sao, vẫn sẽ thấy được cô chưa nhắm chặt mắt.

Akira có rất nhiều tâm tư, không phải dạng có thể biến đổi từ bi quan thành tích cực như Tsubaki, cô đơn giản chỉ là giữ chặt trong lòng, cho dù có ra sao sẽ không thể cố gắng giãi bày.

Anh có thể nhìn ra được Akira vô cùng trống rỗng và phiền muộn, nhưng sự suy tư này anh vẫn chưa hề muốn áp đặt lên cô. Cũng chỉ bâng quơ nghĩ rằng mình suy nghĩ nhiều rồi, nhưng đúng là cô luôn có một thứ mà người khác không thể nào nhìn ra.

Akira vẻ bề ngoài lúc nào cũng cao ngạo xinh đẹp, dáng dấp cũng vô cùng tinh anh thoan thoái, dường như người khác nhìn vàp cũng sẽ nghĩ cô là con người vô lo vô nghĩ.

Thật ra Tsubaki chưa dám đảm nhận rằng mình hiểu cô. Nhưng Akira là con gái, trái tim mù mịt với mấy chuyện yêu đương này, thành thực ra cô đáng lẽ vẫn mang trong mình một mặc cảm có thể òa khóc vào bất cứ lúc nào.

Và cho dù anh có đảm bảo bao nhiêu tin tưởng, thì Akira vẫn sẽ nghiêm túc không hé răng một lời.

"Em không biết, em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net