•Chương 7 - Em Gái•

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 7: EM GÁI

Đợi đến lúc Akira vừa vặn nói chuyện xong, mọi chuyện thế nào cũng diễn ra một cách suôn sẽ lịch sự. Miwa thật sự so với cô chính là coi bộ giống như một người nhà thân thích. Chính vì ông ấy thế nào lại giới thiệu cô giống một đứa con gái trong gia đình.

Akira bất luận nhận ra, miễn là có Ema ở đây, hẳn là một gia đình thực thụ. Tốt hơn so với việc con bé đã ngoan ngoãn ở một mình thời gian dài, con bé vốn từ nhỏ đã hiền lành nết na, so với cuộc sống thiếu vắng một người mẹ hiền đã lâm vào khó khăn.

Nhưng vốn là em đủ tốt bụng là lương thiện để chấp nhận bước tiếp cuộc sống dang dở ấy. Em tháo vát việc nhà, lại giỏi giang nấu nước, gương mặt cũng trở nên hiền thục đáng yêu. Tại vì sao mà hạnh phúc lại bỏ rơi một cô gái đáng thương như em?

Akira ngập ngừng, nhìn lại quang cảnh trước mặt. Như vậy thì tốt rồi, cầu mong em có một gia đình thực thụ, và hạnh phúc như những gì em từng mơ.

Akira nghe thầy của mình nói rằng em hiện tại đang sống ở một căn nhà ngay trung tâm thành phố, việc ở một nơi khác lạ và sống chung với những con người khác, cô đoán rằng Ema ắt đã gặp chút khó khăn. Vì dù gì con bé cũng nhút nhát rụt rè.

Nhưng so với ở trung tâm thành phố như vậy cũng tốt, Ema sớm đã tốt nghiệp phổ thông, bây giờ còn đang ở vị trí đắc địa, việc di chuyển và học hành cùng kết giao những mối quan hệ sẽ khiến em không gặp trở ngại gì lớn. Ở trung tâm thành phố lớn như vậy, còn cùng với việc chia sẻ riêng tư cho người khác. Akira dường như chưa từng trải qua, cùng lắm chỉ là nói bâng quơ với ai đó thân thiết vài câu, bằng không cũng sẽ khá kiệm lời trong giao tiếp.

Ít ra con bé không ít nói và ngại ngùng mỗi khi gặp bạn bè. Lúc mới vào trung học, Ema đã luôn là tâm điểm chú ý, cô luôn nghe con bé kể chuyện về việc nó đã gặp nhiều bạn bè ra sao. So với lúc bình thường quay đi ngoảng lại chỉ có cô bầu bạn cùng con bé, khi con bé được đi học cũng sẽ có nhiều bạn hơn.

Sau đó đến lúc Ema lên cấp ba, Akira cũng đã bay sang Pháp, từ đó liên lạc cũng dần trở nên ít đi. Ít lâu sau thì cô cũng chẳng nhận được cuộc gọi gì nữa.

Akira hơi lung lay, cũng không biết Ema giờ ra sao nữa. Lúc nãy cũng chỉ hỏi chuyện vu vơ, cô tưởng con bé đang bận gì đó, nghe qua điện thoại cũng chỉ toàn là tiếng động xung quanh ùa vào. Hẳn là Ema đang trên đường đến, dẫu gì cũng đã vào giờ làm đám cưới rồi mà.

Cô tính chào tạm biệt rồi đi luôn, ở đây có vẻ khách cũng đã đông rồi, nếu không đi sớm hẳn là về sau sẽ dính phiền phức. Akira đánh nhanh rút gọn, vào lúc cô còn đang bận chỉnh chu tà váy trắng của mình, đột nhiên sau lưng liền nghe được giọng nói quen thuộc.

"Chị, Aki-chan, có phải chị không?"

Akira quay người, thân thể có chút loạn. Đến cả tầm nhìn cũng khó khăn nhận ra. Hình như con bé đã lớn thật rồi.

"Ema, chào!"

Akira vui vẻ mỉm cười, cũng không ngượng ngùng lại gần ôm em một cái. Con bé thật ra bây giờ cũng trở nên đỏm dáng hơn trước, cả gương mặt cũng trở nên xinh xắn hơn lúc nhỏ. Hận cô một cái liền muốn đem con bé đi làm mẫu ảnh giống mình.

Nhưng chính lúc đó lại thẳng thừng dập đi ngay lập tức, con bé còn hoạt bát đáng yêu, ai lại nỡ để nó lắng đọng trong giới giải trí đen tối chứ. Akira ngàn đời đều không muốn em trở nên giống mình, so với hình ảnh năng động và ấm áp này của em, cô nhìn chung vẫn cảm thấy thích thú nhất.

Ema dẫu sao lúc nhỏ cũng đã là một cô gái hiền hòa dễ thương, tính tình cũng sôi nổi ngoan ngoãn, bây giờ lớn rồi. Gương mặt thật ra vẫn chưa đổi thay quá nhiều, ít nhất những đường nét tinh nghịch và tinh khôi của em vẫn luôn hiện nguyên vẹn trên đôi mắt lấp lánh. Akira nghĩ đến đây hơi mang phiền muộn, đúng là Ema chính là thủy tinh trong sáng thuần khiết, Akira cả đời này cũng chẳng thể lấy được nguyên vẹn thứ tinh túy như em được.

"Aki-san, em chỉ mới nghe chị vừa về nước, cũng không biết có thể gặp nhau như thế?"

Akira đơn điệu nhìn Ema vẫn còn đang tươi cười vào lần gặp mặt. Đúng là cô chỉ vừa về nước cách đây 1 tháng, nhưng mọi việc hình như khá bận rộn, thành ra điện thoại cũng không liên lạc bất cứ ai.

Kể cả từ lúc cô về, bản thân cũng chẳng buồn động đến mấy cái tin nhắn hay cuộc gọi nhở, quanh quẩn cũng chỉ là ăn, ngủ và làm việc. Chuyến này so với cô thực chất có phần mệt mỏi. Ema chắc cũng chỉ mới nghe cô vừa về, vì chuyện học hành của mình, con bé có vẻ cũng bận rộn không kém, bằng không hẳn đã gọi điện cho cô.

Nhất là vào kì thi cuối cấp gần đây. Ema đúng là học rất giỏi, lại còn chú tâm vào bài học của mình, cũng vì vậy mà em cũng đã đổ vào một trường giỏi học tập, môi trường đi lại cũng tiện lợi hơn lúc trước rất nhiều. Nhìn con bé đúng là không ốm yếu hay gầy gò cũng đủ hiểu rằng em sống tốt ra sao.

Hẳn là giờ đây Ema sẽ có nhiều điều cần nói, nhưng nơi đây không phải một nơi mà cô cùng em có thể nói chuyện dong dài được, cô bé trở nên ríu rít từ lúc đến đây.

"Dạo gần đây công việc có chút bận, xin lỗi vì không gọi em sớm hơn"

Akira ôn hòa nói chuyện, cũng nghe ra được Ema dạ vâng hiểu chuyện. Lúc trước có nghe về đám cưới lần này của thầy, cô còn biết được ngoài việc đám cưới này có quy mô lớn, nhưng thực chất khách quan đều nằm trong giới hạn, tuyệt đối vốn là muốn giữ gìn thanh danh cho gia chủ. Đây là một tái hôn đúng nghĩa, không cần người bàn ra bàn vào.

Akira đúng là có nghe nói như vậy, tuy nhiên tính cách cũng không cần phải tự nhiên thái quá, ít nhiều gì đương nhiên phải giữ cho chính mình một con đường lui. Ánh mắt cũng trở nên thăng trầm hơn lúc trước.

Ema vốn khắc trước cũng biết được ba mình có đám cưới, hơn nữa người mà mình kêu bằng mẹ có cuộc sống vô cùng tốt, điều kiện không hề kém cỏi. Thành ra con bé có chút ngượng, đã ăn nhờ ở đậu, đến nay còn sài đồ của người ta như vậy. Phải đợi đến lúc được nghe khuyên giải từ nhiều phía, tâm tình con bé mới thở phào nhẹ nhõm được.

Akira vì công việc, cũng sẽ không thể cho Ema ở cùng, bằng không nếu có gì bất trắc, con bé hẳn là gặp bất lợi. Akira có gan đến mấy cũng sẽ không lôi kéo đứa em của mình vào con đường đầy gai nhọn này. Nếu cô còn may mắn được công ty chu cấp, ai mà biết được những con người khác ra sao? Mỗi người đều dùng từ ngữ dè bỉu xưng danh lời ngon tiếng ngọt, Ema với tính cách như vậy, sợ rằng sẽ hư tổn trái tim dễ mềm lỏng của em.

"Chị, công việc của chị bận bịu là chuyện đương nhiên. Nếu sau này kiếm được ngày rảnh, nhất định nhớ gọi cho em nhé?"

Ema khúc khích một tiếng, ánh nhìn trong sáng của em hiện lên tia tinh nghịch, đúng là điệu bộ của con sóc nhỏ đáng yêu. Akira trở nên bật cười, nhẹ nhàng xoa đầu em nhỏ.

Cô là con một, cũng không hiểu cảm giác có anh chị, em trai em gái ra sao. Suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, chơi bời lại càng không. Thành thục ra có Ema cũng trở nên thân thiết hơn trước.

Đã vậy con bé này còn ngoan ngoãn lễ phép, đúng tố chất của một đứa em gái đúng nghĩa, hoàn toàn rất vừa ý lòng cô.

"Ừ, nhưng bây giờ chắc cũng đến giờ rồi, mình nên ra trước thì hơn"

Akira cúi đầu, sau đó cùng Ema rời khỏi. Trước lúc tiệc bắt đầu, hẳn là phải còn có thời gian để chuẩn bị tiếp khách, cô cũng không tính nán lại lâu, đợi bữa tiệc kết thúc lễ xong thì sẽ rời khỏi.

Lúc cô vừa ra sảnh chính, đã vừa vặn khách khứa cũng có mặt đông đủ. Akira thậm chí còn nhận ra cả những gương mặt của giới nghệ sĩ cùng với mấy nhà đầu tư quan chức, cảm giác giống như nơi này là sàn diễn catwalk vậy, nhìn đâu cũng thấy hào quang như này. Đôi khi đám cưới quy mô lớn, ắt khách mời cũng phải cỡ bự như này chứ.

Akira vươn ra một tia nồng nhiệt, vẻ mặt cũng hoàn hảo vào một nữ nhân sắc tố kiêu hãnh. Ema phía sau, ắt cũng trở nên bất ngờ lắm.

"Chị, có lẽ ba em đã nói cho chị biết rồi nhỉ?"

"Về việc em đã không còn ở với ông ây nữa, sau đám cưới, ba nói với em ông sẽ đi tuần trăng mật"

Akira gật đầu, ngụ ý chính là hiểu rõ, còn chuyện về sau thế nào, cô nhất thiết cũng không quá quan tâm. Chuyện này rõ ràng là lẽ thường tình, nếu một cặp vợ chồng đã có tuổi, tiền bạc lại dư dả của cải, nếu đổi lại là cô, hẳn là cũng quyết địng đi du lịch cho thoải mái.

Đúng là Ema ở nơi này một mình cũng không phải ý hay, đặt biệt là thân con gái, Ema vốn từ nhỏ đã sống một cuộc đời không mấy sung túc, lại trống vắng mẹ hiền, con bé hẳn đã chịu nhiều bất bình. Nếu thầy của mình có ý muốn cho em một gia đình thật sự, điều này cô tuyệt nhiên cũng không phản kháng.

Ema bây giờ cũng chẳng còn phải một mình một cõi nữa, ít ra cũng có người trông cho nó đỡ việc nhà. Chỉ sợ con bé thấy phụ lòng quá, tâm trạng lại bứt rứt không yên.

"Chị, thật ra người nhà của dì rất tốt, chị có muốn đi gặp họ không?"

Akira ngẩng đầu, ánh mắt lãnh đạm nhìn vào màn hình điện thoại hiển thị giờ giấc. Lại thấy được Ema có hơi hướng bẽn lẹn, tính cách cũng trở nên nhu mì thục nữ.

Bây giờ cô mới nhận ra em hôm nay có hơi khác thường ngày. Ema vốn dĩ lúc nào cũng không quá chăm chút ngoại hình, em cũng qua loa trong việc chọn đồ để mặc. Hoàn roàn không có việc em trở thành con người đua đòi hay diêm dúa.

Dưới cái nắng dịu dịu của nắng ấm, tưới xuống mái tóc hạt dè của em, Akira trầm ngâm, nhận ra rằng hôm nay em đã trang điểm, kiểu tóc cũng trở nên cầu kì hơn, đến cả bộ váy hồng cũng khiến em trông xinh xắn hơn thường ngày. Dẫu gì cô bé cũng đã đến tuổi trưởng thành, nếu học được mấy thứ này không phải là quá tồi.

"Để khi khác nhé, bây giờ cũng trễ rồi, chị tính đi về..."

Akira bày ra nụ cười xinh đẹp nhất có thể, cố gắng từ chối lời đề nghị. Cô cũng chỉ muốn cùng nói chuyện với Ema một tí, chuyện nói cũng đã xong, nếu không có gì thì trực tiếp đi về.

"Ema-chan, anh kiếm em từ nãy giờ"

Akira đánh mắt, hướng tâm về giọng nói, điều này làm mày đẹp khắt khe lên một tia. Nhìn điệu bộ thân thiết anh anh em em kia, cô còn trong bụng tự nghĩ rằng người này có khi cũng thân thiết với Ema.

Con bé tính cách cũng khiến người khác vừa lòng, nếu nói đến bạn bè cũng không phải là không có. Vì điều này mà cô cũng sẽ không quá bất ngờ nếu xem như người truóc mặt thật ra là một người bạn.

Một người bạn là đàn ông!

Akira nhướn nhướn mi mắt, khóe mắt tựa mang âm điệu dò xét lục xục, tuyệt đối liền không để lộ ra ngoài. Đúng là tình bạn thầun khiết sẽ không giới hạn giới tính hay gì cả, nhưng mà cô hình như cảm thấy việc này có chút lạ lẫm. Nhất là đối với điệu bộ giống như thân thiết kia.

Trong đầu Akira vốn dĩ đã luôn đầy óc mấy thứ nghiễm nghi, huyền bí, vốn cũng chẳng thể nào xem đây là một mối quan hệ tình bạn thông thường. Hãy hiểu cho cái đầu suốt ngày chỉ có những thứ xa xỉ và phiến diện này đi, Akira tuyệt nhiên cũng chỉ là muốn tốt cho em gái.

Ema cũng không đến nổi bài xích, còn cùng người kia nắm tay các kiểu. Akira thực ra đúng là có những suy nghĩ không hay. Mặc dù cô trưởng thành theo đường lối hơi khoa trương, nói chung chung chính là so với lứa tuổi của mình suy nghĩ cũng trở nên kìm chặt hiểu biết. Đối với cô, những chuyện được coi là cấm đoán trong lòng người lớn, cô sẽ không quá khắt khe.

Nhất là việc có bạn trai, bạn gái hoàn toàn là điều bình thường không có gì phải lo cả. Đã vậy Ema đã trưởng thành thành một cô thiếu nữ trưởng thành được việc. Vì vậy nếu cô bé giới thiệu người yêu, cô cũng sẽ không bất ngờ.

Nhưng cái đáng nói ở đây, cô sợ rằng người này thanh danh cũng chưa nghe qua, nếu mà dẫn con bé đi theo con đường trái ngược, ắt điều này sẽ khiến cô vẫn còn nghi ngờ.

"Anh Stubaki, đừng lo, em chỉ vừa đi gặp bạn một lát"

Akira nhận ra liền cảm thấy dự tính của mình vô cùng đúng đắn, nhưng cô lại không muốn nói ra. Dù gì Ema cũng còn nhỏ, tính tình lúc nào cũng ngờ nghệch vô tư, nếu nói ra mất lòng, cô chắc chắn sẽ ngạm chặt miệng. Hành động vô ưu tưởng như chưa từbg có chuyện gì.

Tuổi em vẫn còn nhỏ, lúc nào học hành cũng phải để lên hàng đầu. Akira không chắc chắn lắm về vấn đề em sẽ có nhiêud quan hệ ở ngoài luồng xã hội khác, tuy nhiên, cô đương nhiên vẫn mong lựa chọn của em là đúng. Tuổi này có bạn trai cũng là điều bình thường, Akira không hề để tâm.

"Chị, chị ở lại một lát đi, đợi xong lễ hẵng về"

Akira liếc mắt, ánh nhìn vô song, từ gương mặt bỗng trở nên hiền hòa. Cô cúi người, vốn tính chào người kia một cái, khắc sau liền quay đầu nói huyện với Ema.

Người này thoạt nhìn trông cũng vô cùng ưu tú, so với một mẫu hình của đàn ông chững chạc, cô đoán rằng người này có hướng trẻ con hơn một tí, bộ dạng cũng trông bộ cũng khá vui tính và đáng yêu.

"Chào, tôi là Asahina Tsubaki"

Stubaki nhẹ gật đầu, tỏ ra một lời chào hỏi kính cẩn với một nữ nahan trước mặt. Chính mình cũng không tinh nghịch nữa, lập tức bình tĩnh đối đáp.

Nhận ra Ema vô cùng thân thiết với người này, tính tình cư xử thọat nhiên không phải người lạ, còn bày ra cả một bộ dạng nhẹ nhàng tinh nghịch.

Tsubaki trước động thái này của em gái, nhất định cũng không biến chính mình thành một tên ngốc không biết lẽ phải, lịch sử chỉnh trang lại áo vest. Đến caravat cũng bị lật lại nghiêm trang.

Tsubaki đương nhiên phải nghiêng mình trước nữ giới, ở bên một cô gái, ăn mặc cũng phải lịch thiệp, bình thường bản thân đã luôn pha trò quý ông, đột nhiên biến mình thành hình mẫu bạn trai quốc dân. Tsubaki tuyệt nhiên cũng sẽ không để mất danh hiệu này.

Thậm chí đây còn là một người phụ nữ đẹp, đàn ông vẫn hoàn đàn ông. Tsubaki cũng không có gan nhận mình chính trực đến lúc nào, chỉ biết được rốt cuộc được gặp mặt với người nổi tiếng, anh rõ ràng nên thành thạo hơn với mấy hành động của mình mới phải.

Tsubaki tặc lưỡi, âm thầm nghĩ ngợi gì đó. Tà mắt nặng trịu vừa quay ra đã đụng con ngươi xinh đẹp, anh dám chắc rằng phút giây bất giác thấy chính mình lâng lâng.

Đặc biệt so với Akira diễm lệ hoa huỳnh, Tsubaki càng cố nghĩ rằng phụ nữ vốn đa dạng như vậy, cớ sao đụng trúng một ánh mắt lại liền thấy con người này xinh đẹp hoàn mỹ đến vậy.

Akira mím môi hồng, ánh mắt có chút đè nặng đặt lên người nam nhân tóc bạc, đến cả đồng tử cũng tỏa sáng hơn người. Bên trong lòng vốn thoạt nghĩ rằng người này có phải chính là người nổi tiếng không vậy?

Akira bên trong giới của mình cũng chỉ tìm hiểu sơ lược, những người cần gặp chỉ cần biết qua là được. Thành ra những người có tiếng cô đều trở nên mù lòa.

"Xin chào, tôi là Akira, Suzuki Akira"

Tsubaki mỉm cười, còn cố tình lộ ra răng hàm đẹp đẽ. Có nói có không cũng đã từng nghe qua thanh danh cô nàng, mọi thứ cần biết cũng đã trở nên sôi nổi. Anh coi như chính mình vẫn là biết chút chút về cô người mẫu này, chính là gương mặt thường được in ấn trên mấy cuốn tạp chí.

Anh thường nghe mấy người trong tổ hay bàn luận về những cô gái xinh đẹp, không ít lần cũng nghe qua cái tên này. Không ngờ rằng hóa ra chụp ảnh xinh đẹp như vậy ở ngoài tố chất lại càng tài năng hơn người. Hỏi làm sao mới không lên top về độ tuyệt mỹ như này?

Tsubaki làm việc qua không ít mỹ nữ, người nào cũng đều mang dáng vẽ vô cùng xuất sắc. Hiển nhiên lần này gặp phải một mẫu ảnh đích thực, mới nhận ra hình như khái niệm của mình có chỗ nào sai sai.

"Ayo, không ngờ có ngày tôi còn được gặp người nổi tiếng nha!"






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net