Chương 15: Trận chiến tranh nhẫn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như đã từng đề cập, can thiệp vào cốt truyện là điều hết sức nguy hiểm, bởi vì nó có thể ảnh hưởng đến quỹ tích của thế giới, làm thay đổi tương lai theo một chiều hướng không ai ngờ được.

Rất may mắn cho Windy, thế giới này vốn là một nồi tạp nham gồm rất nhiều cốt truyện. Không cần nó can thiệp, chỉ cần các tình tiết xảy ra sự giao thoa, mọi thứ cũng đã hoàn toàn thay đổi, vì vậy việc nhúng tay vào cốt truyện sẽ không quá nghiêm trọng. Không phải tự dưng mà một đứa quần chúng như Windy lại chấp nhận lời nhờ vả của Dino, thậm chí mắt nhắm mắt mở cho qua vụ Dino lợi dụng mình.

Nếu chỉ cần kết quả không thay đổi, bằng vào đầu óc và sức mạnh của mình, Windy tự tin mình có thể đảm bảo an toàn cho đám Tsuna. Tất nhiên, để cho chắc ăn, chỉ trừ khi tính mạng cả lũ gặp nguy hiểm, Windy sẽ không nhúng tay vào việc này.

Nó nhìn cơ thể mờ nhạt của mình, thậm chí còn có thể lơ lửng như mấy con ma mà thầm cảm thán: Không hổ là tình tiết quan trọng, giờ ai bảo "ngươi đã chết từ tám kiếp", chắc nó cũng tin :v

Không thẹn với cái danh "Drama Queen" mà lũ bạn ở Tokyo đặt cho mình, Windy thực hiện chuẩn xác châm ngôn: "nơi nào có drama, nơi đó có Windy". Nó ôm tâm trạng đi xem kịch vui, một tay ôm hộp snack đủ vị to tổ bố, tay còn lại cầm ly coca khổng lồ, lóc cóc đi đến trường Namimori, trèo lên sân thượng vừa ăn vừa coi diễn biến trận đấu.

Kịch tình mở màn thì chắc cũng bình thường thôi, plot twist thì phải chờ đến giữa trận. Vì vậy Windy không hề lo lắng, chính xác như lời Dino nói: hóng drama là chính chứ giúp đỡ qq gì.

Ở trận chiến giành nhẫn Mặt Trời, lúc thấy Sasagawa Ryohei bị đánh cho nát vụn cả xương tay, Windy có chút ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chỉ là không ngờ Ryohei lại liều mạng như vậy. Lo thì có lo, nhưng nó vẫn ngồi đó, tay bốc từng miếng snack bỏ vào miệng nhai "rộp rộp", không quên hút một ngụm lớn coca, sau đó "khà" một tiếng, cực kì hưởng thụ cuộc sống, chẳng bù cho tâm trạng thấp thỏm của đám Tsuna dưới kia.

Hào quang dù yếu thì vẫn là nhân vật chính. Đợt trước Ryohei bị tên nào đó nhổ răng còn mọc lại được. Dăm ba mấy cái xương, kiểu gì ổng cũng hồi phục mà không để lại di chứng. Lo làm quái gì?

Cơ mà cái lũ ngu này, đi đánh nhau mà không đem theo vũ khí là sao! Giáp tay giáp chân đâu? Nắm đấm gấu đâu? Chơi hệ đấm mà sao không mang vô? Thấy người ta họ khôn không, chơi nguyên cái chân thép, còn bọc đầu gối bằng kim loại. Công sức mẹ dạy mày vứt đâu hết rồi hả Sawada Tsunayoshi?!

Tsuna: Hắt xì!

May mắn thay, người chiến thắng là Ryohei, theo một cách không ai ngờ tới, khi Gola Mosca bắn chính đồng đội của mình chỉ vì Lussuria đã nảy sinh cảm xúc yếu đuối, và Varia hoàn toàn không quan tâm tới việc này.

Chậc, drama chán ngắt.

Cơ mà không ngờ lúc này rồi mà họ vẫn quyết định nói dối Kyoko rằng đây chỉ là một trận Sumo kết hợp boxing. Hờ, bịa cũng bịa cho có lí một chút. Đánh nhau nát bét cả xương như thế mà bảo là thi đấu bình thường? Ai tin?

Sasagawa Kyoko: hoàn toàn tin vào những gì anh trai mình nói.

Windy: "..."

Vả mặt tới quá nhanh, tại hạ chưa kịp chuẩn bị tinh thần.

Thiết lập, cho tao lạy mày mấy cái. Tao đến sợ với cái cách neff IQ của mày luôn :))

---oOo---

Hôm nay là trận chiến tranh giành nhẫn sấm sét.

So với trận của Ryohei, Windy càng lo lắng cho trận chiến này hơn. Bởi vì người đấu chỉ là một đứa nhóc 5 tuổi. Ngỗ nghịch, phá phách, nhõng nhẽo, không biết điều. Tập hợp đủ mọi điểm khó ưa ở con nít. E rằng Lambo còn chẳng biết mình sắp phải tham gia một trận chiến nguy hiểm tính mạng chứ đừng nói là cố gắng hết sức để giành chiến thắng.

"Trời ơi là trời! Rốt cuộc Vongola mấy người nghĩ cái quái gì trong đầu vậy?!"

Dino ở kế bên vội vã rót ly nước lạnh đưa cho Windy: "Uống miếng nước rồi hạ hỏa dùm em đi đại tỷ. Giờ tỷ có gào khản cả cổ thì cũng không thay đổi được gì đâu."

"Lo cho cái thây của chú đi. Què tới nơi rồi còn ráng lếch qua đầy ăn chực. Ỷ mình có hào quang rồi tới đây khoe khoang hay gì?"

Windy nhận lấy ly nước, tu ừng ực một hơi, không quên liếc mắt trào phúng nhìn Dino. Gần đây ngày nào hắn cũng đi đánh nhau với Hibari, không biết đánh kiểu gì mà tên nào tên nấy cũng thân tàn ma dại. Mà Dino lại là điển hình của loại người bất chấp mọi thứ vì ăn uống. Sau khi được thuộc hạ bứng về băng bó cẩn thận, hắn trốn viện, ôm cái mình đầy băng gạc đó tới nhà Windy để xin ăn ké.

Dino: Chịu, ai bảo đồ ăn ở đây ngon quá. ¯\_(ツ)_/¯

"Ăn đi. Nhanh cho em còn đi." - Nó cần đi sớm nghiên cứu thiết kế của sân đấu để lên kế hoạch dự phòng.

Windy đặt chén cháo xuống bàn, không quên lấy thêm ly nước trái cây. Dino không những không phàn nàn, ngược lại còn ăn lấy ăn để. Dù có là cháo thì Windy cũng bỏ đầy đủ thịt, rau, gia vị, không có nhạt nhách như đồ ăn người ta vẫn thường làm cho người bệnh. Dino cũng vì thế mới chạy qua bên này để trốn đống đồ ăn mà đầu bếp ở nhà nấu.

"Tối nay em tính sao?" - Dino múc thêm chén cháo, quay đầu hỏi Windy.

"Chắc cũng phải can thiệp. Lambo chỉ mới 5 tuổi, hào quang lại yếu ớt như vậy, dám chắc thằng bé sẽ chết nếu cứ để trận đấu diễn ra."

"Lâu rồi mới thấy em chịu chiến đấu nhỉ?" - Dino cười cười, ánh mắt long lanh nhìn nó. Windy thề, nó thậm chí còn thấy ánh sao bắn ra từ mắt của hắn. Kẻ ngốc cũng biết tên này đang làm nũng.

"...biết rồi. Tối sẽ livestream. Tắt cái ánh mắt đấy hộ em. Nhìn tởm quá! Còn chưa chắc em có ra tay không nữa!"

Windy nôn khan, da gà da vịt nổi hết cả lên, ánh mắt kinh dị vội vã kéo ghế cách xa Dino cả mấy mét. Mặt đẹp đấy, nhưng 22 tuổi rồi, làm cái mặt đó bộ không thấy quê hả anh giai???

---oOo---

Thời tiết hôm nay chỉ nói tệ thôi là không đủ.

Mây đen giăng kín khắp nơi, bầu trời tối đen như mực. Mưa to, rơi xối xả, như cố gắng trút cho bằng hết lượng nước đã ứ đọng suốt bao lâu nay. Sấm sét dày đặc, đánh bùng trời, sáng muốn mù mắt chó. Nhưng đâu đó vẫn có những con người bị thần kinh, trời bão không ở nhà, xớn xa xớn xác kéo nhau đi đánh lộn, sân đấu thậm chí còn phủ thêm chất dẫn điện, đính kèm một đống cột thu lôi ở xung quanh.

Windy: Chuyên mục tự hủy hằng ngày cùng nhân vật chính.

Đoàng!

Sét đánh một phát, cái sàn sáng rực.

Lambo: "Lambo muốn chơi trò đó!"

Tsuna: "Nó nghĩ đó là công viên giải trí hay khu vui chơi thế?!"

Gokudera: "Con bò ngu ngốc! Đừng có làm phiền Juudaime!"

------Nhìn cái hội này, bổn cung tự dưng muốn đi về '-')

Đối thủ của Lambo là Leviathan, đã tới từ 2 tiếng trước. Trên đường đến đây để nghiên cứu sân đấu, Windy có tiếp xúc một chút với hắn. 

Ừ, hẳn là một chút.

"Ngươi là ai? Làm gì ở đây?"

Windy lúc này chỉ mới bước nửa nước vào sân trường, nghe thấy giọng nói của người phía sau thì giật thót, vội quay đầu lại nhìn.

Bắt gặp khuôn mặt đáng sợ của người đàn ông, nó lắp bắp: "Ah- Cháu, cháu để quên sách ở trên trường. Ngày mai có kiểm tra, nên cháu phải đi lấy... Còn chú, chú làm gì ở đây?"

Nó thỏ thẻ, cầm chặt ô, co rúm người lại, ánh mắt rụt rè không dám nhìn thẳng kẻ trước mặt.

Leviathan đánh giá nó một hồi, sau đó tặc lưỡi một cái, nhíu mày khinh thường. Chậc, yếu đuối. Chỉ mới nhiêu đây mà đã bị dọa sợ. Không đáng để hắn quan tâm.

"Đi về đi."

"...hả?" - Windy nhất thời đơ ra, ánh mắt khó hiểu nhìn Leviathan.

"Nơi này không dành cho những đứa trẻ yếu đuối như ngươi. Đi về đi." - Leviathan kiên nhẫn lặp lại lời nói một lần nữa.

"Nhưng, nhưng còn vở bài tập..."

Mới nói được nửa câu, Windy cảm thấy sống lưng lạnh toát. Nó sợ hãi, run rẩy ngước đầu lên.

Đoàng!

"Ah--"

Khuôn mặt đen ngòm, ngược sáng, hệt như ma quỷ của người đàn ông trực tiếp dọa sợ khiến nó lập tức hét lên, nhưng cổ họng lại chẳng thể phát ra âm thanh, hệt như bị ai đó bóp chặt. Nó hoảng sợ, khuôn mặt tái mét, đôi mắt bắt đầu đỏ lên, như lấy hết dũng khí, co giò điên cuồng bỏ chạy.

Leviathan nhìn theo bóng lưng dần mất hút trong cơn bão, chậm rãi thu hồi sát khí. Không ngất xỉu cũng coi như không tệ, thậm chí còn đủ tỉnh táo để lựa chọn bỏ chạy chứ không bị bất động như những kẻ khác. Nhưng kẻ yếu vẫn chỉ là kẻ yếu, không xứng đáng để hắn quan tâm. Vì vậy Leviathan nhanh chóng quên đi Windy, chậm rãi di chuyển đến chỗ sân thi đấu.

Mà kẻ yếu đuối trong mắt hắn lúc này...

"Đuma xui vãi beep! Đi trước 2 tiếng mà còn bị bắt gặp là thế đéo nào?!" 

(Tác giả: Nhớ lại danh hiệu của mình đi em ơi)

Windy lấy ống tay áo lau nước mắt, gào mồm lên chửi. Không phải nên đến đúng giờ sao? Đi sớm 2 tiếng để làm cảnh hay gì hả cha nội?! 

Hên mà nó phản xạ tốt, kịp thời lên kịch bản, nếu không chắc kèo phải đánh một trận với Leviathan.

Mà phía bên kia màn hình, Dino Cavallone há hốc mồm, trợn tròn mắt không tin những gì vừa xảy ra.

Con mẹ nó, hắn vừa nhìn thấy cái gì vậy?!

Yếu đuối? Nhát gan? Dễ khóc?

Fuck! Hắn vậy mà hoàn toàn tin rằng Windy thật sự sợ hãi! Từ khi nào mà hắn lại dễ bị lừa như vậy?!

Dino: Ôm đầu hoài nghi nhân sinh.

Mà Windy bên này, không hề biết mình vô tình chơi hỏng mất Dino, điên cuồng lên kế hoạch chuẩn bị ngược chết Leviathan.

R.I.P

Còn R.I.P ai thì chịu ┐( ̄ヘ ̄)┌

---oOo---

Tác giả:

Nhắc nhở một chút: Tác giả không hề buff Windy. Con bé mạnh là có lí do của nó. Cốt truyện từ từ sẽ giải thích. 

Về sau thấy nữ chính mạnh, đừng bảo tác giả chơi motip cắn 7749 cái buff, không có chuyện đó đâu. Gì cũng phải có tiền căn hậu quả của nó chứ làm gì có chuyện một phát ăn ngay, vô địch thiên hạ :v?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net