Chương 24: Đêm trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mikami mím chặt môi muốn kìm nén thứ cảm xúc như đang bùng nổ dữ dội trong tâm. Nó hạ thấp cái ô xuống với ý định dùng ô che đi biểu cảm gương mặt nó lúc này. Đôi môi mấp máy không ra tiếng. Dưới con mắt của Lambo 20+, chỉ thấy được nửa gương mặt dưới của nó mà thôi.

"Tại sao? Vì sao gọi tôi là nee-san?" Tiếng nói trầm trầm vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ mơ hồ của Lambo 20+ hay bất cứ suy đoán không căn cứ nào của mọi người xung quanh. Câu hỏi này là một phần thắc mắc của tất cả được nó thay họ nói ra, thay họ đặt vấn đề.

Nhưng trái lại, Mikami không nhận được câu trả lời. Thay vào đó, Leviathan bất ngờ tấn công, khiến cho Lambo20+ không thể không tập trung vào trận đấu, cố gắng phòng thủ tránh để bị thương.

Và khi đó, một logic quá đỗi bình thường luôn xuất hiện trong mọi loại truyện đã xảy ra. Tất cả mọi người bị cuốn theo diễn biến của trận đấu...hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Mikami, giống như nó chưa từng có mặt tại đây vậy.

Dưới cây dù, nó đương nhiên đã nhìn ra được điều này. Đây vốn là bản chất của một nhân vật phụ, bản thân nhân vật phụ càng mờ đi, càng làm nổi bật lên những nhân vật chính hoặc các nhân vật quan trọng. Mikami vẫn luôn nhớ, ít nhất là trong phân cảnh này, nó từ ban đầu không hề có đất diễn, sự xuất hiện của nó như vậy chỉ là sai sót, là vô tình nhất thời. Sau khi quyền kiểm soát trở lại với kẻ kia, Isogami Mikami này lại tiếp tục làm một cái phông nền cho các nam nữ chủ thôi.

Ha, dù có cố gắng đến đâu, tôi vẫn chẳng thể thay đổi được cái gì. Từ trái tim đến thể xác bọn họ...

Mãi mãi chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn.

Mikami trầm mặc xoay người, bước đến bên cửa sân thượng. Nắm lấy tay nắm cửa, vặn nhẹ một cái, cánh cửa mở ra, nó liền đi qua đó. Vẫn là nên thuận theo sự chỉ đạo của kẻ kia, tốt hơn là chính bản thân đừng nên ở đây nữa. Về nhà thôi, ít nhất, ở nhà còn có người đang chờ nó.

...

Cạch! Đóng cửa nhà cẩn thận, nó cuộn gọn cái dù lại và đem cất đi. Ngẩng đầu nhìn quanh tầng 1 tối thui, Mikami cho rằng Andrew không chờ nữa sớm đã đi ngủ từ lâu rồi. Nào ngờ vừa bước tới trước phòng khách, trong bóng tối liền bị một lực đạo mạnh mẽ nào đó kéo vào bên trong. Mikami điềm nhiên không sợ hãi hay ngạc nhiên chút nào, ngược lại rất bình tĩnh và yên lặng đến bất thường.

Cảm nhận thấy có vòng tay luồn qua eo bản thân, như có như không mà hơi siết chặt. Mikami không đau đớn, lại chỉ thở dài mà ôm lấy đối phương. Cả hai thả mình trên sofa, trong bóng tối màn đêm, chỉ có ánh trăng sáng trên bầu trời đêm nay dẫn lối cho họ.

"Tôi về rồi đây mà. Anh lại nghĩ linh tinh vớ vẩn gì rồi nữa à, Andrew?"

Mikami lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng. Nó biết, người thiếu niên đang ôm nó này muốn ôm ôm an ủi, với lí do nó đi quá lâu làm hắn lo lắng. Thiếu nữ cảm thấy hắn, có chút trẻ con.

"Ali à, em đi lâu vậy đương nhiên khiến tôi rất lo lắng. Em còn trách móc tôi?"

Andrew buông lỏng tay, đưa cặp mắt uất ức cùng hờn dỗi nhìn nó. Hắn không hiểu, bản thân lo lắng quan tâm em, tại sao em lại không thích?

"Uất ức cái gì chứ. Tôi không khiến anh lo lắng, cũng chẳng khiến anh chờ đợi, cứ đi ngủ trước thì có sao."

Mikami nói giống như thật sự trách móc hắn, tay còn đưa lên búng trán hắn cái. Cứ tưởng, Andrew sẽ nổi giận mà đáp trả lại. Nhưng không, chàng thiếu niên yên lặng chịu trận. 

Thật sự, người ngoài không biết nhìn thấy còn tưởng là cặp tình nhân ngọt ngào giữa đêm. Phải nói, nhìn hai người bây giờ quá giống một cặp yêu nhau đi!

Thiếu nữ trong vòng tay của Andrew thở dài tiếp, mau lẹ thoát khỏi cái ôm của hắn ta. Nó đứng dậy rồi ngồi hẳn hoi trên sofa. Bàn tay với lấy chiếc điều khiển tivi cạnh đó, bật tivi chuyển đến kênh đang chiếu một bộ phim dài tập, rất thích hợp để cày xuyên đêm.

Mikami hướng Andrew mỉm cười tươi rói, mở miệng nói với hắn ta: "Đêm nay...đừng mong ngủ ngon a, Andrew."

Andrew không phản ứng như nó đoán, hơn thế còn cười cười chẳng kém cạnh nó. Trước lời nói bất thường kia từ nó, hắn lắc lắc đầu bộ dạng đầy bất lực. Tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nó, Andrew hạ xuống một nụ hôn phớt nhẹ nhàng. Đưa lên đôi đồng tử huyết sắc mị hoặc, ngược ánh trắng càng trở nên ma mị hơn, hắn nói: "Được. Chiều ý em."

Lời đề nghị này đã có câu trả lời như ý muốn, đêm hôm đó, Isogami Mikami cùng Andrew thức nguyên đêm cày phim.

Sáng hôm sau

Ngoại trừ các giờ trên lớp, tất cả thời gian rảnh trong ngày của nó đều ở phòng ban kỉ luật xử lí giấy tờ. Đến ăn trưa, nó cũng chẳng buồn ăn nữa, nhìn đống giấy tờ cao ngất kia, nó không có tâm trạng.

Kusakabe Tetsuya nhìn nó cả ngày cứ tự nhốt bản thân trong phòng ban kỉ luật, trong lòng sốt ruột, đứng ngồi không yên. Anh ta biết, nó như vậy là vì muốn nhanh chóng giải quyết xong tất cả giấy tờ của ban, nhưng không đồng nghĩa nó phải ở đây luôn. Kusakabe thầm nhủ, nhất định phải lôi cô bé đàn em này rời khỏi bàn làm việc!

Vì lí do đó, tầm đầu giờ chiều, Mikami ngẩng đầu liền thấy một Kusakabe-san bộ dáng cười vui vẻ trước mặt.

"Isogami, cả sáng nhờ có em nên số lượng giấy tờ đã giảm đi được hơn phân nửa rồi. Vất vả cho em quá."

Mikami thuận theo anh ta mà lễ phép trả lời: "Không có chi, Kusakabe-san. Đây vốn là công việc của tôi mà." Nói xong, nó cúi mặt tiếp tục động bút giải quyết mớ giấy còn lại.

Kusakabe nhìn màn này, trán chảy đầy hắc tuyến. Đây, có nên gọi là tham việc mặc kệ dòng đời không? Anh ta gạt đi suy nghĩ đó của mình, vươn tay cướp đi cây bút trong tay nó. Lần này không còn bộ dáng cười vui nữa, thay vào đó, Kusakabe dùng ánh mắt nghiêm nghị hướng nó chăm chú.

"Isogami, đi đi. Số giấy tờ còn lại tự tôi có thể giải quyết được."

Mikami trong trạng thái loading đã bị Kusakabe thành công đẩy khỏi phòng ban kỉ luật, kéo xa khỏi mớ giấy tờ.

Kusakabe Tetsuya cảm giác đạt thành tựu. Tự mình tự hào.

Cho đến lúc nó loading xong, nó đã đứng bên ngoài phòng ban được lúc lâu rồi. Mikami hiểu tấm lòng quan tâm của đàn anh, cảm thấy cỗ ấm áp dâng lên trong tâm. Đã thế thì, nó không nên làm phiền lòng anh ấy nữa, lại nghĩ tới địa điểm lí tưởng mà nó thường xuyên lui tới - thư viện trường. Không đắn đo lâu, Mikami ngay lập tức cất bước đến đó ngay.

Bên cạnh đó, tại nhà Isogami.

Andrew ngồi trên sofa, vắt chéo hai chân lên nhau. Bộ dạng hắn bây giờ tựa như một đế vương, toả ra khí chất cao ngạo. Áp bên tai hắn là cái điện thoại, loáng thoáng trong căn nhà yên lặng này có thể nghe được tiếng nói từ đầu dây bên kia.

Chẳng hay hắn và người kia nói chuyện gì, tại sao gương mặt lại âm u như thế?

"Sắp xếp cho ổn thỏa vào. Đừng bắt ta phải ra tay."

Sau đó, hắn cúp máy ngang. Mặc cho đầu dây bên kia muốn nói thêm điều gì.

--------------------------------

- Góc nhỏ sự thật -

Có lẽ, trong kiếp này, Andrew chính là người mà nó thoải mái tiếp xúc nhất, cũng như thân thiết hơn cả những người khác.

17/3/2023. Đường dài chông gai, một kiếp không được, vạn kiếp luân hồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net