#10. Những ngày ở "Lãnh địa chết chóc" (2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăng buông lên bức rèm đen mịt, phủ vài hạt bụi sao li ti tự nơi nào. Sắc trời đươm lạnh, se se nuốt chửng cái ấm nóng tới ngày cuối hạ.

Vì mắt khá tốt, sau lần sơ sơ chuẩn bị cùng Tatsumi, Shin nhìn thấy họ từ phía xa, không ngừng hò reo, lời giọng kiêu ngạo tự tin. Shin thấy trên vai mấy người họ vác nhiều thứ to cổng kềnh , xem như chiến lợi phẩm sau lần đi săn này.

A. Một con lợn rừng, một con báo đốm, một con cá sấu biến dị.

Nhiều quá.

Không hiểu mấy kẻ quái dị kia có đang làm lố lên không nhưng nghĩ đến việc tầm hơn mười người mà xơi tái được hết đống thức ăn này cũng hẳn sẽ khá lâu, có khi còn để cho thối ra chứ. Shin tự hỏi, chẳng lẽ họ không thấy tiếc rẻ những con vật đó à? Không phải theo kiểu yêu thương loài vật hoang dã, mà ít nhất họ cũng phải hiểu nguồn thức ăn đâu phải là vĩnh viễn, phải duy trì chứ nhỉ.

Hoặc có lẽ, cách nhìn nhận của họ về chúng không giống anh. Dù sao mỗi người một suy nghĩ, chẳng thể thay đổi quan niệm của người ta một cách dễ dàng.

"Này, bộ mọi người có thể ăn hết nhiều vậy ư?"

Lựa lời mà nói, Shin biết bản thân có thể thoát khỏi loài vật chưa thuần chủng, không gặp hiểm nguy là do có họ ở đây, nhờ loại sức mạnh chẳng thể đo lường kia bảo vệ là nhờ phần họ, rất rất rất nhiều.

Trái ngược với Shin, Ace chỉ phủi phủi tay.

"Như vậy có là gì, gấp mười lần vậy bọn tôi còn ăn được chứ là."

Một ý nghĩ lóe lên từ Shin. Họ dẫu sao cũng là những con người mang sức mạnh dị biệt, đương nhiên sức ăn cũng lớn vô kể. Thậm chí chỉ cần nhìn ngoại hình của những người đó là rằng hiểu được, họ ăn khỏe tới nhường nào.

Lâu lâu trở nên có chút ngốc, Shin đinh ninh mình có khi già quá nên lẫn rồi.

"Thế còn Escanor đâu rồi?" Shin phát hiện, người đàn ông vạm vỡ kia mất hút, chẳng thấy bóng dáng từ nãy tới giờ.

"A, là tôi."

Cũng vẫn là bộ tóc cam hệt mặt trời chói chang, song người này lại không cao lớn như Escanor, ông ta nhỏ, bé, và trông thật yếu đuối. Cứ như một con thú nhát gan run rẩy trước loài vật hoang dã cộc cằn, sợ hãi chẳng dám đứng lên, chỉ co rúc lại một góc nằm yên chờ chết.

Shinichiro vẫn chưa hiểu.

"Ây, cứ vào buổi tối ông ta lại ra như vậy đó mà. Sáng mai cậu sẽ thấy Escanor trở lại cao to thôi.'' Tatsumi hiền lành giải thích.

"Còn giờ, nhóm lửa lên thôi!"

Lần một que cọc dài xuyên qua những món vặt bé nhỏ, củi được đốt lên bởi hàng chục ngọn lửa đến từ miệng của thanh niên trông hơi ốm yếu và Ace. Ánh lửa bập bùng, tí tách vang lên những âm điệu vui tai. Những kẻ đã chết ngồi vòng quanh đám lửa ấy. Họ thắp lên tia đỏ trong không gian buốt lạnh.

''Thịt sắp chín rồi.''

Quây quần bên hơi nóng, người xem như ham ăn nhất ở đây, Ace mừng quýnh.

''Còn vài phút nữa cơ mà.'' Aru khó chịu. Thời gian vốn nên được tuân thủ, mặc dù khá cứng nhắc nhưng cậu không thích hy vọng quá sớm hoặc quá nhiều.

''Uả làm gì căng vậy nè?'' Ace huýt sáo, ngán ngẩm. Cậu nhóc này mới còn trẻ đã nghiên túc vậy chắc về già sẽ khó ở, khó tính lắm đây.

Mà có về già được lại tốt. Đã chết, đồng nghĩa sẽ vĩnh viễn dừng lại ở một khoảnh khắc nhất định.

Aru lườm Ace một cái, trông cái vẻ xấc xược của kẻ tầm tuổi em trai, Ace không nhịn được ý muốn đập cho cậu ta một cái.

''Thôi nào! Hai đứa nhỏ tụi bay cũng đâu khác gì nhau đâu!''

Edward Newgate bật cười, trêu chọc mấy đứa nhỏ.'' Này Ace, trông thằng nhóc giống con hồi mới lên tàu ấy. ngang ngược cố chấp hệt nhau.''

''Con không có nha bố!''

Ace khăng khăng cãi lại. Gì chứ, sao thích nhắc tới hồi tuổi trẻ bồng bột của anh quá thế, tại trước kia anh còn chưa trải sự đời chứ có đâu như bây giờ.

''Phải rồi đó Ace, hồi Esdeath vừa đến chẳng phải Ace-kun đã cãi nhau với cô ấy sao? Mắng này mắng nọ dữ dội, còn suýt làm cháy cái lều nhỏ của tôi.''

Isaburo tiếp thêm lời. ''Chắc là so với hồi còn gặp ông bạn già kia, cậu cũng chẳng khác gì lắm đâu.''

''Tại...tại!!''

Ace vẫn giữ lập trường mình không hề trẻ trâu, cãi lại người kia.

''Bỏ qua bỏ qua đi!'' Esdeath phẩy tay, nhưng vẫn thấy một cái nhướn mày khinh bỉ từ phía cô nàng.'' Đã yếu lại còn thích ra gió.''

''Nè nè bà kia! Bà yếu mới đúng!''

Là kẻ ở ngoài quan sát, Shin phát hiện ra những con người này, họ thân quen và quý mến nhau lạ kì, chẳng hề có bất cứ cái ràng buộc hay khó chịu nào ở họ.

Cứ như một gia đình vậy.

''Thôi nào,'' Cười cười ngăn cản hai đứa kia, Newgate bèn chuyển chủ đề sang những người vừa mới đến. ''Thế hai đứa sao mà chết thế?''

Cách hỏi rất phóng khoáng nhưng câu hỏi lại chẳng tế nhị. Shin cười trừ, không muốn giải thích thêm nhiều. Đã ở đây thì chết hay sống có quan trọng gì đâu, họ vẫn tồn tại, vẫn cười nói, vẫn còn giữ nguyên kí ức trước kia đấy thôi. Trừ việc chẳng còn gặp lại những người thân thương xưa cũ thì chẳng có gì thay đổi cả.

''Cậu không muốn trả lời thì tốt nhất nên bỏ qua đi.'' Thanh niên có con quạ đen trên vai góp ý. ''Càng nói sẽ càng đau thôi.''

Shin biết, người này hẳn là người lịch sự nhất trong số họ. Vì từ đầu tới giờ anh ta chẳng nói câu nào cả, chỉ im lặng ngồi nướng thịt.

''Cậu tên gì?'' Người kia hỏi.

''Tôi là Sano Shinichiro, anh cả nhà Sano.''

Shin nói bằng giọng thật tự hào, là anh trai của mấy đứa em dễ thương, thì phải nói cho cả thế giới này biết chứ.

''Ồ, tôi cũng có một đứa em trai.''

Sáng mắt, đột nhiên Shin cảm thấy mừng rỡ. Thế thì sẽ hiểu được cảm nhận có những đứa em không ai sánh bằng của anh rồi.

''Mấy đứa em của tôi thật sự rất dễ thương. Tụi em trai của tôi đều rất mạnh mẽ, nhất định sau này sẽ trở thành những người vĩ đại. Còn đứa em gái của tôi thì khỏi nói nữa, quá xinh đẹp, quá dễ thương, quá đáng yêu, quá tốt bụng! Sau này ai mà cưới nó về chắc hẳn sẽ rất rất rất hạnh phúc!''

Ngôn từ của Shin không nhiều, chỉ có thể gọi với sự mĩ miều là ''giản dị'' nếu không muốn nói toẹt ra vốn chẳng có nhiều, khô khốc như cành cây bên vệ đường vậy. Hết một bài giới thiệu hào nhoáng về mấy đứa em, người nghe bèn lăn đùng ra cười. Một kẻ dễ dàng đoán được và còn thêm chút ngốc ngốc, rất tốt.

''Tôi cũng có một đứa em,'' Thanh niên có quạ kể.''Tôi tên là Itachi thì nó tên là Sasuke. Nó là một đứa trẻ có chút ngỗ ngược nhưng vô cùng tốt tính. Nó tài giỏi, và luôn được những đứa con gái trong trường theo đuổi.''

Itachi không nhắc tới việc bản thân anh đã khiến thằng nhóc đáng yêu đó thay đổi ra sao, có chăng vì chẳng phải chủ đề bàn tán khoe mẽ. Anh muốn giữ chúng trong lòng, dù sao còn tầm một năm nữa là anh có thể nhìn thấy nó rồi.

"Ê ê! Tôi cũng có em trai nè. Chỉ mỗi tội nó ngốc lắm. Hồi nhỏ bám tôi dai như đĩa lên hết rừng cao lại xuống dưới thác. Tôi đi đâu nó cũng theo cho bằng được. Mặc dù ngốc vậy nhưng nó có tình nghĩa lắm nhé. Đúng là em trai của tôi."

"Người trẻ các cậu làm sao hiểu cảm giác có một đứa con gái của tôi. Nó đẹp. Nó mạnh. Nó ngầu. Nó thích ăn donut. Và đặc biệt, nó là một đứa trẻ tốt."

''Muhaha! Đã là gì so với ta phải không Ace, ta có tới hơn 1600 đứa con mà đứa nào đứa nấy đều ngoan cơ!''

''Còn tôi...tôi có một vị đội trưởng tốt, những người bạn tốt và...'' Nói tới đây, Escanor hơi đỏ mặt.

Mấy người này quả thật rất thích đem những gì tuyệt diệu nhất về bản thân ra khoe, lấy đó là tự hào. Nhưng Shin chẳng cảm thấy gì cả. Dẫu sao đối với não của một tên ngốc nhưng không ngốc thì vốn không cần quan tâm nhiều làm gì.

''À, phải rồi! Chẳng phải còn khoảng gần một năm nữa tụi mình được gặp mấy đứa kia sao?!''

Đột nhiên nhớ ra, Ace bật ngửa. ''Chắc chắn sẽ rất vui.''

Vẫn chưa hiểu cái gì, mấy dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu Shin. Cái gì mà gặp lại? Chẳng lẽ họ được cấp bằng phép trở về nhân gian?

Thấy vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác của Shin, Itachi như thương tình giải thích cho đôi chút.

''Là do bọn họ nhớ người nhà quá, nên vòi vỉnh mấy kẻ điều khiển chỗ này. Không cho họ về là họ sẽ phá tanh bành kết giới.''

Uì ôi, ngầu quá! Shin cảm thấy bái phục những người này. Một cách làm thật bá đạo!

''Thế nên mấy người kia cho chúng ta trở về thế giới đó vào tháng bảy âm lịch.''

Nhíu mày, Sano Shinichiro chợt thấy quen quen. Anh có quen một cô gái người Việt, và hình như cô ấy đã từng nói gì đó mà tháng bảy cô hồn. Chẳng lẽ là như thế này?

''Thịt chín rồi kìa!''

Cắt ngang mạch suy nghĩ của Shin, anh cũng nhận thấy bụng mình đói rả. Nuốt nước bọt ừng ực, anh cũng vồ lấy đống thịt kia. Tội phạm kinh hoàng ăn như chết đói, ngồm ngoàng cắn mấy phát là hết sạch. Đến cả Aru ăn làm anh thấy sầu, nó ngấu nghiến xông vào, chẳng nể nang gì ai. Hết công chuyện ăn uống, mấy người họ lại tìm kiếm công việc nào đó cho đỡ buồn. Đợi khi trăng tàn, mây che, những kẻ ăn không ngồi rồi lại nằm lăn ra nền, chẳng thèm chui vào lều nhỏ. Hoang dã, giống như loài hoang dã vậy. Tự sinh tồn, tự kiếm sống, tự làm những gì mình thích. Aru cũng bảo Shin hãy vào lều ngủ, cậu ta nói anh rất yếu, cứ như con gái ấy. Shin mặc dù bực bội nhưng cũng làm theo, mới có mấy ngày không thức đêm mà giờ anh cũng mệt lã ra rồi. Cuộn tròn trong chiếc lều mộc mạc, Shin đánh một giấc, chẳng hề hay biết thời gian đã qua bao lâu.

Ngoài trời thật đẹp, yên bình vẫn dừng chân lại, không để họ dính vào rắc rối nào.

Hoặc ít nhất là bây giờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC