20: Trò chơi HẠNH PHÚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngộ Thất bước vào phòng Tịch Hạ , hương thơm nhè nhẹ của cô bị anh hít thở cảm nhận, nhìn bốn bức tường tìm kiếm bóng lưng mảnh khảnh kia nhưng lại không thấy, có thể nhận ra sự thất vọng trong mắt anh. Tiếng nước trong nhà vệ sinh khiến sự chú ý của anh nhìn đến cánh cửa phòng tắm , thì ra là cô đang tắm, không hiểu vì sao trong lòng anh lại có suy nghĩ quái lạ, lấy cô về làm vợ cũng không quá dài hay quá ngắn nhưng chưa bao giờ anh chạm vào cơ thể cô, nghĩ đến đây không hiểu sao trong người anh bắt đầu cương cứng.
Tịch Hạ sảng khoái bước ra khỏi phòng tắm, đúng thật đang bực chuyện gì thì chỉ có ngâm mình là cách giải pháp tốt nhất để quên đi, ánh mắt cô lướt qua căn phòng khiến con ngươi cô khinh hãi co rút. Tại sao Ngộ Thất lại ở đây, anh ta vào nhằm phòng mình hay mình vào nhằm phòng anh ta.
Cô sợ hãi lùi vài bước tránh ánh mắt đầy dục vọng.
- Vợ à, chúng cưới nhau lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có một đêm động phòng hoa chúc, em xem có phải chúng ta nên làm luôn hôm nay? -Ngộ Thất mỉm cười đi đến vị trí của Tịch Hạ, đưa tay ôm lấy eo cô, đầu cô tựa vào ngực của Ngộ Thất, Tịch Hạ nghe rõ được nhịp tim anh đang đập, mặt cô bắt đầu đỏ bừng nóng rát không muốn bị anh phát hiện cô như thế, cô lắc đầu thật mạnh để lấy lại bình tĩnh.
- em sợ tôi? -nhìn hành động hơi ngốc nghếch của cô anh có vài phần cưng chiều nhưng lại đặt ra nghi vấn cô sợ anh. Nghe câu hỏi, cô liền giật mình, ngước mặt lên nhìn thẳng đôi ngươi vạn phần lạnh lùng - không...không có, tôi không có sợ anh - giọng nói của cô không biết tại vì sao lại run lên, tay anh không yên phận mà di chuyển khắp trên cơ thể cô, Tịch Hạ nhận ra bàn tay anh đang làm loạn liền giật mình tránh né - Ngộ Thất, anh không được... - lời nói vốn định nói hết lại bị cặp mắt muôn phần lạnh lùng hù doạ cô, khuôn mặt Tịch Hạ bây giờ cứ như đã bị hút hết máu. - vợ à, em im lặng một tí, chúng ta nên làm chuyện cần làm - anh buông lời ngon ngọt dụ dỗ cô nhưng trong lời nói cô có thể nhận ra vài phần lãnh khốc.
- không...nếu làm vậy, Tiểu Mễ cô ấy....sẽ rất khó chịu - cô biết nếu bây giờ anh đã muốn cô, cô có thể dâng hiến cho anh nhưng cô lại sợ làm như vậy sẽ tổn thương đến Tiểu Mễ, dù sao cô cũng là con gái nên rất hiểu cảm giác khi bị phản bội như thế nào.

- em đang lo cho Tiểu Mễ sao? Em không giận cô ấy đối xử tệ với em sao? Không giận sao? - anh nhìn vào đôi mắt thuần khiết của cô " thình thịch " nhịp tim của anh vang lên, có phải anh đã lỡ nhịp vì cô đúng không ?
- tôi...tôi...dù sao chúng tôi là con gái nên rất ghét bị người mình yêu phản bội - ánh mắt kiên định của cô khiến anh cảm thấy mình đã tìm được cô vợ khá là thú vị. - đừng lo, em cứ xem đây như trò chơi của vợ chồng ta - tay Ngộ Thất nhẹ nhàng siết eo cô lại gần mình hơn.
Trò chơi? Anh ta chỉ xem đêm động phòng hoa chúc của mình là trò chơi? Anh ta không nghĩ đến cảm nhận của mình? Thật buồn cười. Bản thân đã là gì của anh ta mà lại muốn được anh đối xử tốt với mình?
Suy nghĩ của cô khiến cô cười trừ, đúng vậy không là gì thì sao được sự quan tâm của anh. Nếu đã là trò chơi thì phải xem trò chơi này vui cỡ nào, trong đầu cô lại có ánh sáng lóe lên.
- được rồi, tôi sẽ chơi trò chơi của anh, vậy chúng ta sẽ chơi trò hạnh phúc - nụ cười trên môi cô được anh tỉ mỉ ngắm nhìn không bỏ một chi tiết.
- Được. Bước đầu của trò chơi là Động Phòng Hoa Chúc - nói xong anh liền kề môi lên môi cô, nụ hôn được diễn ra rất nồng cháy, tay anh không yên phận mà tìm đến những điểm gợi tình của cô.
- ưm... - không chịu được sự thăm dò của anh, Tịch Hạ khẽ vang lên một tiếng, anh nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ của mình và gỡ chiếc khăn tắm trên người cô, giờ đây chỉ là hai thân thể không mảnh vải đang dính chặt vào nhau không rời. Nụ hôn của họ vẫn chưa kết thúc, vẫn nồng cháy và mãnh liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC