31: Cãi nhau lần đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- vợ anh đã khỏe hơn rồi, anh có thể đưa cô ấy về nhà chăm sóc kĩ lưỡng hơn - Vị bác sĩ vừa ghi sổ sách sức khỏe của cô vừa dặn dò cẩn thận cho Ngộ Thất - cô ấy mới sảy thai nên cần khiêng cữ rất nhiều thứ và hạn chế đứng ngồi trước gió sẽ rất dễ nhiễm phong hàn - vị bác sĩ ghi xong cũng rời đi để hai người ở lại. Ngộ Thất cầm tờ giấy bác sĩ đưa chăm chỉ đọc kĩ, đúng là rất nhiều thứ cần phải kiêng cữ nếu không sức khỏe của cô sẽ đi xuống. Ngộ Thất chuyển tâm đến phía cô, người con gái thân thể yếu ớt đang nằm ngủ rất ngon giấc, nhìn cô như vậy trong lòng anh lại rất yên tâm mà mỉm cười tay anh nhè nhẹ vuốt ve mái tóc dài vàng óng ánh của cô, tóc cô rất mượt và dài không giống như tóc của Tiểu Mễ vừa cứng lại vừa thô. Ngộ Thất giật mình rời khỏi mái tóc của cô, từ bao giờ anh đã đem Tiểu Mễ và Tịch Hạ ra so sánh như thế, nếu Tiểu Mễ cô ấy biết được thì sẽ đau lòng thế nào.
Hàn Ngộ Thất lặng lẽ dọn dẹp đồ đạc của cô rồi bế Tịch Hạ ra xe đưa cô quay lại Thạch Bảo Châu.

Tiểu Mễ một bên nghe điện thoại một bên ngồi sơn móng tay, miệng không ngừng mỉm cười trông cô rất nham hiểm nếu có Ngộ Thất ở đấy anh sẽ không bao giờ nhận ra Tiểu Mễ dễ thương ngây thơ của anh ngày nào.
- anh yêu, anh nói đúng chỉ cần cô ta bước về ngôi nhà này thì lập tức cô ta phải sống không bằng chết - Tiểu Mễ cười lớn đắc ý, người đàn ông trong điện thoại cũng bật cười.
- cục cưng, em phải biết con nhỏ Tịch Hạ dễ ăn bao nhiêu thì thằng khốn Hàn Ngộ Thất thì khó nuốt bấy nhiêu - Người đàn ông trong điện thoại còn thâm độc hơn cả Tiểu Mễ, một lời nói của gả ta có thể thấy được cả ngàn sự tính toán.
- em biết rõ mà, anh yêu cứ yên tâm chỉ cần chúng ta còn nắm điểm yếu của Ngộ Thất thì chúng ta vẫn an toàn, anh yêu anh tốt nhất đừng làm lộ thân phận của em nếu không thì kết cục rất khó coi đó - Tiểu Mễ cười khẩy dặn dò gả đàn ông bên kia, gả đàn ông không nói gì chỉ cười khẩy một cái. Trên tay người đàn ông cầm ly rượu vang màu nho sang trọng gả chậm rãi lắc ly rượu theo ý mình - Tiểu Mễ, cô cũng nên nhớ cuộc sống của cô như hôm nay cũng là nhờ tôi, đừng vì có một chút hương vị bà hoàng mà ra lệnh cho tôi, chuyện thân phận của cô tôi biết phải làm sao - Gả đàn ông lạnh lùng thay đổi xưng hô càng khiến Tiểu Mễ giật mình.
Tiểu Mễ bị hắn ta hâm doạ mà cả người phát run - Anh yêu...em chỉ là nói giỡn anh đâu cần phải nói những lời cay đắng như vậy với người ta - Tiểu Mễ õng ẹo giọng nói cũng dẹo hơn trước, cô biết bây giờ không phải lúc chọc giận gả ta nên chỉ còn cách ngoan ngoãn mà nghe lời.
- hừm...chó thì nghe lời chủ đừng có mà vì con đực mà phản chủ coi chừng có ngày chủ bẻ gãy đôi chân, chó thì cả đời vẫn là chó thôi - Gả đàn ông chỉ nhắn nhủ vài lời liền tắt máy, Tiểu Mễ hiểu rõ hàm ý trong câu văn của gả nên cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Ở ngoài cửa có tiếng động cơ xe không cần nghĩ Tiểu Mễ cũng mạnh dạng nói tên anh. Cuối cùng Hàn Ngộ Thất cũng về, anh bước xuống xe đi vòng qua bên kia mở cửa bế lấy thân thể Tịch Hạ bước vào nhà, Tịch Hạ được anh bế trong lòng vô cùng ấm áp mà mở mắt nhìn anh khuôn mặt đẹp trai không góc chết khiến trái tim cô loạn lên từng nhịp. Một màng tình chàng ý thiếp bị Tiểu Mễ thu nhỏ vào mắt, lửa hận cũng bắt đầu bùng cháy cô vội chạy ra cản trở hai người họ.
- nè Tịch Hạ cô mau bước xuống đi vô làm đồ ăn cho tôi, anh ấy vì lo cô mà bỏ bê tôi tất cả là lỗi của cô. - Tiểu Mễ nắm chặt lấy cánh tay của anh không cho anh bước thêm bước nào nữa.
- em không thấy Tịch Hạ vừa bệnh viện trở về sao, cô ấy còn mệt em đợi bữa khác đi tí nữa có thể nhờ người khác làm đồ ăn - Ngộ Thất nhìn hành động của Tiểu Mễ vô cùng thất vọng anh không nghĩ cô lại ấu trĩ như vậy.
- nhưng cô ta chỉ mượn danh nghĩa của Hàn phu nhân thôi, em mới là Hàn phu nhân, nói cho cùng cô ta chỉ là người làm kẻ ở - Tiểu Mễ chỉ thẳng mặt Tịch Hạ tỏ vẻ oan ức vô cùng, Tịch Hạ mới thức dậy cũng chả biết tại sao mình lại quay lại Thạch Bảo Châu nên cũng chưa định hình sảy ra chuyện gì.
- em thôi đi, em không thể biết điều một chút sao cô ấy bị như vậy là do anh, bây giờ em lại không thông cảm cho cô ấy còn muốn ở đây ăn nói ngang ngược sao - Ngộ Thất vô cùng thất vọng về Tiểu Mễ hôm nay cách cư xử của cô vô cùng lỗ mãng vô cùng ấu trĩ lại càng khiến người ta thêm chán ghét.
- anh...anh có phải bị con hồ ly này quyến rũ nên bây giờ anh không còn yêu em nữa đúng không? - Tiểu Mễ la lên vô cùng oan ức nhìn thấy cô gào lên như kẻ điên Ngộ Thất chỉ để lại vỏn vẹn ba từ ' Tùy em nghĩ ' rồi bước đi bỏ mắc Tiểu Mễ, Tiểu Mễ tức điên gào thét như kẻ điên thật sự.
- Tịch Hạ mày là con hồ ly tinh cướp chồng người ta - Tiểu Mễ tức giận rất muốn chạy đến đánh chết cô nhưng ả biết chỉ cần đụng đến cọng tóc của cô thì hình ảnh của ả trong tim anh càng thêm giảm. Anh vì Tịch Hạ mà cãi lộn với ả, đây là lần đầu cô và anh lớn tiếng với nhau.
Coi như hôm nay mày may mắn mà thoát tao hứa với mày từ đây về sau mày sẽ sống không bằng chết, Tịch Hạ kết thúc của mày có lẽ sẽ thảm hơn tao nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net