Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Ẩn lại một lần nữa nằm mơ, trong mộng tổng tài không mất tích, Hoa Ẩn thực sự tức giận, giận đến mức hận không thể bóp chết tổng tài.

Nhưng ở trong mộng, tay mới vừa chạm vào cổ tổng tài, ngay sau đó là đem người này ôm vào trong lòng, thanh âm run rẩy nói, em rốt cuộc đi đâu.

Mộng liền phải tỉnh, Hoa Ẩn mở mắt ra, mồ hôi chảy ướt đẫm.

Đây là ngày thứ 90 y cho người ra ngoài đại dương tìm người, các nơi có thể tìm đều đã xem qua.

Bao gồm các đảo nhỏ đều đã xem qua ít nhất một lần.

Chung quy vẫn là không thu hoạch được gì.

Trên biển thời tiết lúc nào cũng biến ảo, Hoa Ẩn đứng ở boong tàu, nhìn những gì được vớt lên, y từ lúc bắt đầu vững chắc tin tưởng, đến cuối cùng hoài nghi, lặp đi lặp lại, hy vọng càng ngày càng ít.

Tất cả mọi người đều khuyên y, bảo y hãy tiếp thu hiện thực.

Hoa Ẩn suy nghĩ, y xác thật vô pháp tiếp thu.

Có chút tình cảm rốt cuộc vô pháp bỏ qua, mà người nọ có tâm trêu chọc, gọi được y sai phó thiệt tình.

Y không biết từ lúc nào mình lại yêu một kẻ lừa đảo, mà sau khi y phát hiện ra điều đó, người nọ cũng đã chết.

Có lẽ đều thực đáng buồn.

Chuyện tìm kiếm không ra được kết quả, y rốt cuộc vẫn là tiếp nhận tổng tài có lẽ thật sự đã chết.

Nếu không chết, vì sao tìm tới ba tháng có thể một chút tung tích đều không có.

Nếu là không chết, tổng tài còn sống, sao lại không trở lại.

Em ấy không phải bởi vì tiền quyền mới không muốn đi sao, thật sự nguyện ý trơ mắt nhìn tài sản của mình đều ở trong tay y?

Có thể là vì không yêu y, chỉ là bởi vì sinh bệnh cho nên yêu cầu y.

Vậy nếu như ngược lại, vì sao không trở lại tìm y.

Không phải nói y là nguyên nhân phát bệnh, là chấp niệm của hắn sao?

Vì sao tuổi còn trẻ như vậy đã lập di chúc, mà được lợi người lại là y.

Hoa Ẩn không thể nào lý giải được những chuyện này.

Cái này làm cho y cảm thấy, tổng tài là sớm có chuẩn bị.

Y từ biển trở về, trực tiếp tìm luật sư.

Vị luật sư kia làm việc khéo, thấy y liền hòa hòa khí khí, phảng phất phát hiện không ra Hoa Ẩn chật vật.

Ba tháng trước, Hoa Ẩn hỏi luật sư thời gian thành lập di chúc.

Luật sư bình tĩnh trả lời, mấy ngày trước trước khi sự việc kia xảy ra.

Hoa Ẩn đồng tử co lại, không thể tin tưởng mà nhìn luật sư, luật sư như là nhìn ra y muốn nói cái gì, mỉm cười nói: “Đương nhiên, này cũng không thể chứng minh điều gì, chỉ có thể nói đi chúc của Văn tiên sinh làm thật đúng lúc.”

Loại này lời nói ai đều sẽ không tin.

Rốt cuộc vì sao Văn Tự sẽ trước thời gian lập di chúc, thật giống như…… Biết chính mình sẽ xảy ra chuyện.

Luật sư mắt lộ ra tinh quang, lại cùng y cung cấp chút tin tức.

Luật sư: “Có cảnh sát lại đây tìm tôi, bọn họ đối với sự cố của mẫu tử Văn gia có chút nghi hoặc.”

Hoa Ẩn thân mình chấn động, nhìn luật sư, luật sư bình tĩnh nói: “Bọn họ hoài nghi phi cơ đó là được thiết lập để rơi xuống, cho nên di chúc Văn tiên sinh làm thật sự khả nghi.”

Luật sư: “Nhưng đồng thời, bọn họ cũng không có đủ chứng cứ, Văn tiên sinh đã chết, mặc dù có hiềm nghi, án này cũng không có biện pháp tiếp tục.”

Hoa Ẩn khàn khàn nói: “Ý của anh là……”

Luật sư: “Cảnh sát có lẽ sẽ tìm được cậu, hoặc là còn sẽ theo dõi một thời gian, xem Văn tiên sinh có thể nào “Chết đi sống lại” cùng cậu liên hệ.”

Mà ba tháng sau, Hoa Ẩn cơ hồ là gầy trơ xương, bởi vì trên biển gió táp mưa sa, màu da bị đen đi rất nhiều.

Cả người thoạt nhìn thập phần chật vật.
Hoa Ẩn mệt mỏi hỏi luật sư: “Em ấy không cùng tôi liên hệ, tôi cũng tìm không thấy người của em ấy, cho nên vì sao……”

Luật sư nhìn đến hắn bộ dáng cũng đã minh bạch, Văn Tự đã chết, không có khả năng “Chết đi sống lại”.

Cho nên này không phải mưu sát, mà là chân chính ngoài ý muốn, hoặc là chính là…… Đây là một hồi đồng quy vu tận mưu sát.

Luật sư thở dài nói: “Hoa tiên sinh nén bi thương, người chết không thể sống lại.”

Hoa Ẩn mê mang hỏi vì sao, luật sư lắc đầu nói: “Hoa tiên sinh, loại chuyện này cậu không nên hỏi tôi. Cậu mới là người Văn tiên sinh thân cận nhất, ít nhất về mặt pháp luật, cậu là người thừa kế tài sản của Văn tiên sinh.”

Rốt cuộc vì sao Văn Tự lại muốn làm như vậy, vì sao không cùng y đi, vì sao bảo y yên tâm, bọn họ có thể cứu ra Trình Thư, ca ca của y, cha của hắn, hết thảy đều chỉ hướng về phía một đáp án không thể tưởng tượng được.

Hoa Ẩn cơ hồ đứng không vững, y khàn khàn nói: “Không có khả năng.”

Sao có thể, Văn Tự…… Là vì y cùng Trình Thư mà chết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net