Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loại tình huống này thường chỉ xuất hiện trên phim thôi, vì sao lại xuất hiện ở đời thật chứ.

Không lẽ mình sống ác đến nỗi gặp quả báo sao, tổng tài tự hỏi.

Nhưng dáng vẻ này của hắn, lại bị bạn trai cũ coi thành cam chịu.

Vị giáo sư Omega này nước mắt càng chảy nhiều hơn, nhìn bộ dáng, đáng thương như vậy tổng tài đối với người này không đành lòng, rốt cuộc người ta vẫn là tình đầu của hắn.

Hắn cầm lấy khăn giấy trên bàn, hướng trên mặt Omega lau nước mắt: “Không phải như cậu nghĩ, y là một Alpha, không có khả năng cùng tôi, hơn nữa y là em rể tôi.”

Ngữ khí hắn ôn hòa, lúc dỗ người còn ý vị hơn, nước mắt của người nọ rốt cuộc đã dừng lại, ngược lại còn nắm lấy tay tổng tài.

Giáo sư trẻ: “Em vẫn luôn muốn liên lạc với anh, anh vì sao muốn cùng em chia tay.”

Tổng tài cứng người chớp mắt một cái, vì sao ư, cũng là vì em rể, lại không phải vì em rể, nguyên nhân có rất nhiều, lại không có một cái để có thể trả lời giáo sư trẻ.

Lúc này phía sau truyền đến tiếng kéo ghế, tổng tài cùng giáo sư trẻ quay đầu lại, liền thấy em rể đặt tiền ở trên bàn, ôn thanh nói với bọn họ: “Nơi này cũng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện này, các cậu nghĩ sao?”


Tổng tài lúc này mới phát hiện người bốn phía đều đang nhìn bọn họ vẻ mặt đầy tò mò.

Vì thế ba người từ quán ăn nhỏ đi ra đường lớn, em rể thức thời nói: “Tôi đi trước.”

Tổng tài trong lòng như bị nhéo, cảm thấy không thể để người ta bỏ đi như vậy, hắn nói: “Tôi không lái xe, anh đi rồi tôi làm sao bây giờ?”

Em rể nhìn hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài: “Tôi ở trên xe chờ cậu.”

Y trở lại trên xe, mở điều hòa, lạnh lẽo nhìn tổng tài cùng giáo sư trẻ, Alpha và Omega, vóc dáng như vậy xứng đôi, tựa như trời sinh một đôi.

Em rể chưa từng gặp qua bộ dáng ôn nhu như vậy của tổng tài.

mỗi lần tổng tài gặp y đều là tâm phiền ý loạn, tựa như nhìn món đồ xinh đẹp giá rẻ, hắn không muốn, rồi lại nhịn không được mà bị hấp dẫn.

Phản ứng cũng thật là…… thú vị.

Gương mặt em rể phút chốc trở nên bang lãnh, từ trong túi móc ra viên kẹo, ném vào trong miệng, chậm rãi cắn.

Tổng tài có thể không cùng nhiều lời với giáo sử trẻ, lăn qua lộn lại chỉ là câu xin lỗi, chúng ta không thích hợp.

Nói đến cùng, tổng tài thật sự chống đỡ không được truy vấn của người nọ, liền nói: “Chúng ta cũng không có phát sinh quan hệ, tôi cũng không đánh dấu cậu, cậu hà tất lãng phí thời gian với tôi.”

Vừa dứt lời, hắn liền biết những lời này sẽ làm thương tổn Omega mẫn cảm tinh tế.

Quả nhiên, hắn nhận một cái tát, mang theo gò má sung đỏ mà bước lên xe.

Trong xe có cổ nhàn nhạt đường vị, đường hoá học hương vị thật sự không dễ ngửi, tổng tài tâm tình vốn dĩ liền không tốt, hiện tại càng là nôn nóng: “Mở cửa sổ thông gió.”

Trên ghế điều khiển Alpha nghe vậy nhìn phía hắn: “Làm sao vậy?”

Tổng tài: “Anh ăn kẹo gì thế, hương vị ngọt quá, không thơm.”

Rõ ràng trước đó em rể đối với các loại lời nói lạnh nhạt nói đều không có phản ứng, bây giờ lại hạ tầm mắt.

Con ngươi mơ hồ lộ ra màu lam lạnh như băng.

Một cổ cường thế thuộc về Alpha lan tràn ở trong xe.

Tổng tài ngẩn ra, lúc này mới phát hiện em rể không có mang thuốc ức chế.

Hắn lập tức che lại mũi, khắc nghiệt nói: “Không ai dạy anh lễ nghi sao?”

Em rể nặng nề nhìn chăm chú tổng tài, cuối cùng vươn tay, điều chỉnh mấy chỉ số, lại lần nữa lộ ra ý cười ôn hòa: “Xin lỗi, tôi dùng vòng tay ức chế loại mới, vẫn chưa quen với nó.”

Hắn hạ cửa sổ xe, khiến khí lạnh tràn vào.

Muội phu từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo: “Đây là loại kẹo anh tôi thích nhất, anh ấy nói về sau nếu có hài tử, sẽ cho nó ăn, cậu có muốn không?”

Hắn đem kẹo đưa đến trước mặt tổng tài.

Tổng tài chán ghét quay đầu: “Không cần, tôi ghét nhất đồ ngọt.”

Em rể vươn tay nửa ngày mới chậm rãi thu trở về, y thấp giọng nói: “Vậy sao, thật đáng tiếc.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC