15 - Chị Chỉ Muốn Cùng Em Ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời này không phải giả, trước đây Phác Thái Anh uống say đều muốn tắm, mỗi lần đều là Kim Trân Ni giúp Phác Thái Anh tắm tiện thể bản thân cũng tắm luôn, nhưng đó là trước đây không phải bây giờ.

Kim Trân Ni nhìn Phác Thái Anh với vẻ mặt đơn thuần vô tội, nhìn sâu vào trong đôi mắt trong suốt, Kim Trân Ni cắn răng mới nhịn xuống được xung động hét lên, nhìn thấy cáo già say rượu, cô hít thở mấy hơi, nhịn.

"Hôm nay tôi không tắm với cô, cô ngoan ngoãn tự mình tắm, có chuyện gì gọi tôi."

Kim Trân Ni tiếp tục nhịn, dỗ dành Phác Thái Anh giống như dỗ dành đứa trẻ, vừa nhẹ giọng dụ dỗ vừa kéo tay Phác Thái Anh ra, lúc đi để động viên Phác Thái Anh, Kim Trân Ni còn nhón chân lên, xoa xoa đầu Phác Thái Anh

"Nghe lời."

Thuận tiện đóng cửa phòng tắm, Kim Trân Ni không có rời khỏi mà đứng ở bên ngoài nghe tiếng nước tí tách tí tách vọng lại một lúc mới vào phòng ngủ. Nếu như Phác Thái Anh uống say sẽ không khác gì một đứa trẻ, thật sự cùng với hình tượng cao lãnh ít nói không hề có chút dính dáng, không thể làm gì khác hơn là dùng chiêu dỗ dành bằng không Phác Thái Anh sẽ trở nên bướng bỉnh dở chứng quá sức.

Trước đây Kim Trân Ni cùng Phác Thái Anh bên nhau, trải qua nhiều lần Phác Thái Anh say rượu, lần đầu tiên để cô mở rộng tầm mắt, sau này thấy nhiều rồi cũng thành thói quen liền tìm cách đối phó. Lần thứ hai nhìn thấy bộ dạng ngốc ngốc của Phác Thái Anh liền liên tưởng đến Phác Thái Anh khi nghiêm túc, hai người giống như hai Phác Thái Anh trời và đất, Kim Trân Ni ngâm mình trong bồn tắm, hai tay che mặt vừa tức vừa muốn cười. Rốt cuộc ai lớn hơn ai 8 tuổi? Kim Trân Ni gối đầu lên bồn tắm, thoải mái ngâm nước, rút đi mệt mỏi cùng với mùi rượu.

Hơn nửa tiếng sau, đôi chân thon dài mịn màng từ trong bồn tắm bước ra, Kim Trân Ni lau khô nước trêи người, khoác áo choàng tắm, thầm nghĩ ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chính thức ký hợp đồng, kết quả mới vừa bước ra cửa không hề đề phòng đã thấy Phác Thái Anh ngồi trêи giường của cô. Phác Thái Anh dựa lên gối, tóc dài đen nhánh xõa trêи vai, cái chăn trắng như tuyết đắp lên bụng vừa phải, bên dưới là đôi chân thon dài duỗi thẳng hiện lên, Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni, Kim Trân Ni đứng ở cạnh cửa phòng tắm cũng nhìn Phác Thái Anh. Kim Trân Ni đã đoán được tiếp theo Phác Thái Anh muốn làm gì, quả nhiên Phác Thái Anh vén một góc chăn, vỗ vỗ vị trí bên cạnh

"Ni Ni, mau tới đây, chúng ta cùng nhau ngủ."

"Tự cô ngủ đi."

Ý thức của Phác Thái Anh rõ ràng đã thanh tỉnh, Kim Trân Ni nghiêm túc hoài nghi có phải Phác Thái Anh có 2 mặt không, lúc bình thường và khi uống say. Phác Thái Anh

"Chị với em ngủ."

Cái tư thế kia, có thể thấy hầu như Phác Thái Anh sẽ nương nhờ nơi này không chịu đi, Kim Trân Ni tức cười

"Được, cô ngủ ở đây đi, tôi qua phòng kế bên ngủ."

Kế bên là phòng ngủ của Phác Thái Anh, Kim Trân Ni không muốn cùng kẻ say Phác Thái Anh chấp nhặt, xoay người đi về phía cửa.

Phác Thái Anh lặng lẽ vén chăn lên, xuống giường từng bước từng bước đi theo sau Kim Trân Ni

"Ni Ni, chị muốn ngủ với em."

Phác Thái Anh kéo góc áo choàng tắm của Kim Trân Ni. Kim Trân Ni xoay người nhìn thấy Phác Thái Anh lộ ra ánh mắt khẩn cầu, người kia luôn luôn kiêu ngạo chưa bao giờ cúi đầu, chỉ khi say rượu mới có thể giành lấy chính mình, Kim Trân Ni vừa tức vừa bất đắc dĩ, hơn nữa trong lòng có chút chua xót. Làm việc ở tập đoàn R lâu như vậy, cùng Phác Thái Anh bên nhau hơn 3 năm, cô rõ ràng hiểu Phác Thái Anh là kiểu người không đem bất cứ thứ gì đặt vào trong mắt nhưng đối với gia đình Phác Thái Anh, cô hiểu cũng không nhiều.

Phác gia rất chú trọng vấn đề riêng tư của từng người, Phác Thái Anh rất ít khi nói về tình hình trong nhà, ngay cả đứa cháu nhỏ duy nhất của Phác Thái Anh cũng từ trong miệng Phác Thái Anh thỉnh thoảng nhắc tới chỉ vài lần. Phác Thái Anh sinh ra trong gia đình giàu có, con đường trải qua không giống như Kim Trân Ni, Kim Trân Ni từ nhỏ lớn lên trong gia đình ấm áp, cũng không có bởi vì là đứa con gái độc nhất mà được cha mẹ xem như hòn ngọc trêи tay cưng chiều, ba mẹ tôn trọng sở thích đam mê của cô, cũng tôn trọng lựa chọn của cô, tính cách cô hoạt bát cởi mở, xung quanh luôn đông đảo bạn bè, thành tích cũng đặc biệt tốt. Còn Phác Thái Anh sinh ra, đã quyết định cuộc đời này phải đi con đường gì rồi.

Con trai trưởng Phác gia cũng chính là anh của Phác Thái Anh kiên trì sở thích văn học không muốn bước vào thương trường, Phác lão gia tử nhìn thấy anh Phác Thái Anh không có đầu óc kinh doanh, vì vậy Phác Thái Anh còn chưa sinh ra đã bị ký thác kì vọng rất cao. Từ nhỏ Phác Thái Anh được hưởng giáo ɖu͙ƈ tốt nhất đồng thời cũng chịu giáo ɖu͙ƈ nghiêm khắc, ba Phác sắp xếp học cái gì phải học thông suốt, sở thích đam mê bị tước đoạt, trong kí ức của Phác Thái Anh về thuở nhỏ chỉ nhớ vô số văn chương chữ viết khó đọc.

Phác Thái Anh thông minh lanh lợi không phụ sự mong đợi của mọi người dần dần lộ rõ sự cơ trí của thương nhân, tính cách so với bạn cùng trang lứa càng trầm tĩnh nội liễm hơn, cái tính cách này cũng vượt quá người thường. Trở thành người lèo lái tập đoàn R, năm ấy Phác Thái Anh vừa tròn 30 tuổi, chưa bao giờ ở trước mặt người khác bộc lộ nội tâm của mình, cũng năm đó gặp phải Kim Trân Ni mới bước vào nghề, là sự ngây ngô cùng nụ cười rực rỡ của Kim Trân Ni đả động cô. Chua xót trong lòng chỉ là nhất thời, Kim Trân Ni nhắc nhở chính mình không thể nhẹ dạ, không thể để mình rơi vào bẫy đã giăng sẵn của Phác Thái Anh lần nữa, nhưng nhìn Phác Thái Anh lớn tuổi lắc lư cánh tay cô, từng tiếng từng tiếng gọi "Ni Ni", đúng là mặt dày cố tỏ ra dễ thương để làm nũng...Thái dương Kim Trân Ni giật giật, mặt không đổi sắc hỏi Phác Thái Anh

"Phác Thái Anh, cô mấy tuổi?"

Phác Thái Anh chu môi nói:"15."

Kim Trân Ni tàn nhẫn nói:"Đưa tay ra."

Phác Thái Anh không hiểu nhưng vẫn đưa tay ra trước mặt Kim Trân Ni

"bốp"
Một tiếng thanh thúy, Phác Thái Anh bị Kim Trân Ni nghiêm túc đánh lên bàn tay nhỏ bé

"Mấy tuổi?"

Phác Thái Anh vẫn nói:"25."

"Bốp" một cái

Phác Thái Anh:"35."

"Cho cô chừa đã say còn diễn mình trẻ trung."

Kim Trân Ni tức giận cười không nổi, sống chết thở ra vào một hơi, nắm chặt tay ai kia vào phòng ngủ của mình

"Ngủ."

Phác Thái Anh đứng ở cạnh giường, hai tay xoa xoa lòng bàn bị đánh.

Kim Trân Ni nhấc chăn lên, đè Phác Thái Anh ngồi xuống giường, đẩy Phác Thái Anh nằm xuống rồi đắp kín mềm, Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni, Phác Thái Anh sâu xa nói một câu

"Ni Ni, em chưa bao giờ đánh chị."

"Ai kêu cô ăn hiếp tôi."

Kim Trân Ni cúi đầu cẩn thận sửa sang lại nếp nhăn của chăn, không liếc mắt nhìn Phác Thái Anh.

"Chị không có ăn hiếp em."

Phác Thái Anh nghiêm túc nói

"Chị chỉ muốn ngủ với em"

"Cáo già, cô là nữ lưu manh."

"Cái gì là nữ lưu manh?"

Dưới ánh đèn trong trẻo, Kim Trân Ni vẻ mặt ghét bỏ, Phác Thái Anh rõ ràng thấy hai tai Kim Trân Ni hồng hồng lên. Kim Trân Ni không muốn phản ứng lại hành vi ấu trĩ của cáo già, lên giường, kéo ra một khoảng cách với Phác Thái Anh, nằm xuống, may là giường khá lớn.

Cô thật sự khó có thể tin tưởng Phác Thái Anh, người này bên dưới còn có bao nhiêu bộ mặt nào mà người ta không biết đây.

"Ni Ni, cùng chị về nhà đi."

Kim Trân Ni nghe xong sửng sốt, trở mình

"Về nhà cái gì, nơi đó có nhà à?"

Phác Thái Anh:"Nhà của chúng ta."

"Không có."

"Có, em cùng chị về thì có."

"Được rồi, ngoan ngoãn ngủ đi."

Cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Phác Thái Anh ấu trĩ như vậy, Kim Trân Ni tinh thần khó chịu qua đi, bỏ xuống gánh nặng, một khắc nằm xuống, cơn buồn ngủ nặng nề kéo tới.

Phác Thái Anh nằm bên cạnh cô hình như sức sống vô hạn, một mình nói chuyện với cô, Kim Trân Ni lúc đầu miễn cưỡng trả lời mấy câu sau đó thật sự chịu không nổi nữa, giơ tay cách chăn vỗ vỗ Phác Thái Anh

"Không được nói nữa, ngoan ngoãn ngủ."

Phác Thái Anh yên lặng một hồi, nhẹ nhàng nhích người tới gần Kim Trân Ni, cẩn thận đưa tay ôm eo Kim Trân Ni, Kim Trân Ni cố gỡ ra nhiều lần nhưng cơn buồn ngủ rốt cuộc cũng chiến thắng lí trí của Kim Trân Ni
Lúc Kim Trân Ni mơ mơ màng màng, cảm giác có người ở bên tai cô nói rất nhiều, nhưng cô chỉ loáng thoáng nghe được một câu duy nhất

"Chị chờ em cùng chị trở về nhà."

Trở về nhà cái gì, ở đó còn là nhà sao. Đêm hôm thanh vắng, Kim Trân Ni lúc này cảm giác như quay lại khoảng thời gian năm năm về trước. Ký ức vui vẻ hạnh phúc cùng với thống khổ đã chôn ở nơi thật sâu trong linh hồn.Mùa hè năm ấy, Kim Trân Ni 22 tuổi, lần cuối cùng với thân phận sinh viên bước ra cổng trường, tiến vào xã hội tàn khốc.

Cũng chính năm ấy, cô vừa tốt nghiệp đi thực tập, ôm mộng tưởng trở thành nữ cường nhân tài giỏi, trải qua mấy lần phỏng vấn sàng lọc khắc nghiệt cuối cùng thuận lợi tiến vào tập đoàn R, trở thành một tay mơ mới vào nghề không hề có kinh nghiệm. Vì muốn ngày đầu tiên đi làm muốn lưu lại ấn tượng tốt với cấp trêи cho nên cô tới rất sớm...Cùng lúc đó còn có một nữ nhân khác, là một nữ nhân trưởng thành xinh đẹp tao nhã. Cảnh trong mộng rất chân thật. Kim Trân Ni đứng ở cửa thang máy lặng người, trong lúc xoay người tình cờ nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của người kia, cứ như vậy sững sờ tại chỗ, con tim loạn nhịp. Kim Trân Ni không có trở thành nữ cường nhân. Sau này...Cô trở thành trợ lý của tổng tài, sau này, cô rơi vào bẫy ái tình. Lúc đang ngủ. Kim Trân Ni thấy người kia ôm cô không ngừng khóc, hai người chiến tranh lạnh, mãi mãi chỉ ngừng lại ở cảnh chiến tranh lạnh. Người kia lạnh lùng nghiêm mặt, vẻ mặt hờ hững, trong con ngươi đã không còn sự dịu dàng, trở nên lạnh lẽo thấu xương.

Nhưng cô không biết tại sao lại trở thành như vậy, hai người tuy rằng ngủ chung giường nhưng hai trái tim lại mạnh mẽ kéo ra khoảng cách xa xôi.

Thật ra cô không thích khóc nhưng bởi vì người kia cô mới khóc không ngừng, ngủ cũng yên lặng rơi nước mắt rồi lại được người bên cạnh hôn lên. Giấc mộng này đối với Kim Trân Ni là ác mộng, không chỉ ác mộng một lần, nhưng mỗi lần ngửi thấy mùi hương thuộc về người kia, rất quen thuộc rất dễ chịu giống như mùi hương của giấc mộng.

Kim Trân Ni cũng giống như trong mộng của mình, xoay người tiến vào lòng ngực của người kia, chôn sâu vào đó, mãi mãi không muốn thoát ra. Đêm tối đã rút đi, trời đã trở nên sáng rực. Từ trong ác mộng tỉnh dậy, Kim Trân Ni mở to mắt phát hiện bị nữ nhân trong mộng ôm trong lòng, người ấy thật sự đang ngủ bên cạnh cô....Kim Trân Ni không kịp phản ứng, thiếu chút nữa muốn đưa chân đạp lão hồ ly xuống giường...!nhưng chợt nghĩ tới lão hồ ly kia khi tỉnh dậy sẽ không nhớ rõ chuyện đêm qua, nhưng cô còn nhớ rất rõ ràng, cô không thể để Phác Thái Anh biết cô ở trong lòng Phác Thái Anh ngủ suốt một đêm. Từ trong lòng Phác Thái Anh lui ra Kim Trân Ni xuống giường đứng ở bên cạnh giường nhìn Phác Thái Anh, khóe miệng Phác Thái Anh khẽ cong, hàm chứa ý cười như có như không, thoạt nhìn giống như ngủ rất say. Chỉ cần người kia tỉnh dậy, Phác Thái Anh ấu trĩ vừa đáng giận vừa buồn cười của đêm qua sẽ không còn tồn tại nữa. Kim Trân Ni thu hồi ánh mắt, ngón trỏ tay phải co lại gõ gõ giữa lông mày.

Cô hít sâu vài hơi, khôi phục lại tâm tình, cầm điện thoại nhìn thời gian, đã 7 giờ sáng. Thời gian kí hợp đồng là 9 giờ. Đánh răng rửa mặt thay quần áo. Phác Thái Anh vẫn còn chưa dậy. 8 giờ, Kim Trân Ni đúng giờ ra ngoài. Trước khi ra cửa gọi điện cho Tiêu Tử Ngọc, để Tiêu Tử Ngọc tới chuẩn bị trà giải rượu, nhìn Phác Thái Anh, mong là đừng có say rượu rồi lại đau đầu và gì gì đó. Phác Thái Anh uống rượu hiếm khi dậy trễ, cô mở mắt, vô thức sờ bên cạnh, rỗng tuếch, Tiêu Tử Ngọc ngồi bên giường nhìn Phác Thái Anh bắt đầu nhíu mày, sợ run, cẩn thận gọt trái táo trong tay, cười híp mắt nói

"Lão bản, chào buổi sáng.".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net