3 - Tổng Tài Phải Ra Tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điện thoại bên kia truyền tới tiếng cười khẽ
"Cậu là cao thủ toàn năng của công ty, bảo bối cấp quốc gia, mình làm sao có thể cam lòng bán đứng cậu?"
Kim Trân Ni giận đến cười không nổi:
"Vừa rồi Phác Thái Anh đưa ra yêu cầu vào ở tập đoàn R, người ta nói cậu đã đồng ý, sao mình không biết chuyện này?"
"Là Phác Thái Anh chủ động gọi điện thoại cho mình nêu yêu cầu, chính là nửa tiếng trước."
Hứa Nam áy náy nói
"Thật xin lỗi, chưa kịp thông báo cho cậu, bất quá yêu cầu của Phác Thái Anh cũng không có gì là quá đáng, mình không có lý do gì không đồng ý."
Nghe được Hứa Nam chính miệng xác nhận, Kim Trân Ni mi tâm buông lỏng, giọng nhạo báng nói
"Cũng vẫn là vị kia nhà cậu nói đúng, nhà tư bản đại gian đại ác đều là sâu hút máu, bóc lột người lao động. Hứa đại lão bản, người lao động khuyên cậu tốt nhất nên tỉnh lại."
"Bản thân nhà tư bản sẽ hảo hảo tỉnh lại, chúc cậu công việc thuận lợi, tạm biệt."
Hứa Nam nói, vung tay tặng cho Phác Thái Anh nằm bên cạnh mình một cái tát.Từ miệng đại lão bản biết rõ chuyện gì xảy ra, Kim Trân Ni tắt máy, ngón giữa tay phải đang buông xuống ra sức nắm chặt điện thoại, mi tâm bắt đầu nhíu chặt, đứng lặng ở cửa sổ sát đất. Nói không giận là giả, lão hồ ly kia lại có thể dùng chiêu bí mật này!Trước khi họp nửa tiếng, Phác Thái Anh tự mình gọi điện cho đại lão bản đưa ra yêu cầu vừa rồi, đại lão bản cũng đã đồng ý.

Về công về tư đều không từ chối được, bởi vì tập đoàn XM của Hứa đại lão bản sắp cùng Phác Thái Anh trở thành người một nhà. Huống chi yêu cầu cũng không quá đáng, chỉ là tạm thời vào tập đoàn R đến khi hoàn thành hạng mục A, nhiều nhất là nửa năm, nếu nhanh thì chỉ cần 3 4 tháng là có thể giải quyết. Về công việc, cái này không có gì đáng trách, vì lợi ích tối đa của công ty mỗi người, đối với Kim Trân Ni mà nói những thứ này đều không phải vấn đề làm cho cô nhức đầu.

Vấn đề làm cho cô nhức đầu nhất là làm sao phân rõ giới hạn với Phác Thái Anh , nữ nhân này quá nguy hiểm, ngoại trừ gặp nhau vì công việc, cô không muốn cùng Phác Thái Anh có bất kỳ liên quan gì. Kim Trân Ni chưa từng nghĩ tới hai người gặp lại nhau lần nữa, là bị công việc cưỡng ép buộc phải chung một chỗ. Công việc xuất hiện cùng nhau là chuyện không thể tránh khỏi, Phác Thái Anh đã đưa ra yêu cầu cũng không có cách nào từ chối. Kim Trân Ni tạm thời là tổng giám hạng mục của XM, cô biết phải lấy đại cục làm trọng, không thể bởi vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng tới công việc.

Nếu như vậy, chỉ có thể cùng Phác Thái Anh đi một bước tính một bước. Kim Trân Ni yên lặng mấy phút, điều chỉnh lại tâm tình tồi tệ của mình, nhéo nhéo khuôn mặt cứng đờ, hiện ra nụ cười nhàn nhạt làm cho bản thân nhìn thấy không đến nỗi khϊế͙p͙ sợ.Không phải là thường xuyên gặp mặt, chẳng lẽ Kim Trân Ni cô đây lại sợ Phác Thái Anh ?Cho đến khi quay lại phòng họp, Kim Trân Ni nhìn thấy một người đang ngồi trêи ghế làm việc, dáng người đoan trang ưu nhã, bước chân thoáng dừng lại. Phác Thái Anh cúi đầu lật tài liệu, chợt nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, đúng lúc Kim Trân Ni chưa kịp thu hồi ánh mắt, hai ánh nhìn giao nhau.Xuyên qua năm tháng, dường như lại thấy được tiểu trợ lý ngây ngô năm nào, người đó tới phòng họp đưa văn kiện cho cô, cũng ở cửa, ngây người thất thần nhìn cô.Thất thần chỉ trong nháy mắt, Kim Trân Ni trước mắt có thể đã không còn là thϊế͙p͙ thân tiểu trợ lý của cô năm nào. Kim Trân Ni treo nụ cười máy móc, nói
"Phác tổng, thật ngại quá, để ngài chờ lâu."
"Không sao."
Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni thong dong đi tới, lúc đi ngang qua người theo gió lưu lại một mùi hương dễ chịu, bên môi dẫn ra một đường cong khẽ, hai ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng gõ lên văn kiện hợp tác thương nghiệp.
"Kim tổng giám đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Kim Trân Ni gật đầu
"Tôi có thể đến tập đoàn R, nhưng tôi hi vọng công việc của tôi không bị bất kỳ sự quấy nhiễu nào, cũng không chịu bất kỳ ràng buộc nào từ quý công ty."
"Cái này không thành vấn đề, tôi sẽ sắp xếp phòng làm việc cho em, sẽ không bị ai quấy rầy."
"Kim tổng giám còn yêu cầu gì nữa không?"
Kim Trân Ni không khách khí, gọn gàng dứt khoát

"Sau khi hạng mục A bắt đầu, vô luận là vải hay kiểu dáng thiết kế, tất cả đều lấy đề xuất của tôi làm chủ."
Đề tài câu chuyện liền chuyển
"Đương nhiên, nếu như Phác tổng có gì không hài lòng cũng có thể nói ra."
Phác Thái Anh nhíu mày, quyền làm chủ khống chế hạng mục này dễ dàng bị Kim Trân Ni vững vàng nắm trong tay, cũng không có chuyện gì cho tổng tài cô đây. Kim Trân Ni Trân Ni nhìn thấy Phác Thái Anh đã không còn ra vẻ cũng không có ý định từ chối, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng
"Phác tổng nếu như cảm thấy khó xử thì..."
"Không thành vấn đề."
Tia hi vọng của cô bị Phác Thái Anh cắt đứt, "Tôi đồng ý."
Phác Thái Anh hỏi
"Còn có yêu cầu khác không?"
Đường cong khóe miệng trên mặt Kim Trân Ni cứng lại, đến mức này cô còn có thể nói gì.
"Không có."
"Tốt lắm, cuộc họp hôm nay của chúng ta đến đây thôi."
Phác Thái Anh trước Kim Trân Ni đứng lên, tiến lên một bước, chủ động đi về phía Kim Trân Ni, vươn tay về phía cô
"Kim tổng giám, hợp tác vui vẻ."
Phác Thái Anh vốn cao hơn cô, bây giờ còn thêm đôi giày cao gót, Kim Trân Ni muốn mặt đối mặt nhìn Phác Thái Anh thì phải ngẩng đầu.

Chỉ là Kim Trân Ni ngẩng đầu liền nhìn thấy Phác Thái Anh nhìn cô khẽ cười.Cho dù một biểu tình, một ánh mắt, Phác Thái Anh thành thục lại ưu nhã, thập phần thùy mị kèm theo khí tràng cường đại lạnh lùng. Kim Trân Ni cũng không hề e sợ, nhìn vào đôi mắt thâm thúy không nhìn ra được sâu cạn kia, cô nắm lấy bàn tay vừa mềm mại vừa lạnh lẽo của Phác Thái Anh .
"Phác tổng, hợp tác vui vẻ."
Kim Trân Ni mỉm cười nói
"Tôi tiễn ngài xuống dưới."
"Không cần, Kim tổng giám dừng bước đi."

Vốn cũng chẳng thật tình muốn tiễn, Kim Trân Ni duy trì nụ cười mỉm gật đầu.

Phác Thái Anh nhìn nhìn Kim Trân Ni vài lần, thuận tay cầm văn kiện hợp tác trên bàn, đưa cho Tiểu Tử Ngọc bên cạnh, xoay người rời đi. Kim Trân Ni đứng yên tại chỗ, nhìn dáng người mảnh mai thướt tha kia, nghe tiếng giày cao gót giẫm lên gạch men sứ phát ra tiếng "Cộc cộc cộc" thanh thúy, ánh mắt dời đến đôi giày cao gót 10 cm dưới chân Phác Thái Anh , cô thầm nghĩ lần sau gặp lại Phác Thái Anh , nhất định mang một đôi cao hơn đôi của ai kia, cảm giác bị người ta ở trêи cao nhìn xuống thật sự không dễ chịu, nhất là Phác Thái Anh , càng khó chịu hơn.Tiếng "Cộc cộc cộc" đột nhiên biến mất, Phác Thái Anh đi tới cửa phòng họp xoay người, giọng nhàn nhạt nói:
Đúng rồi Kim tổng giám, chiều nay 3 giờ tôi sẽ cử xe tới đón mọi người, hi vọng em sẽ chuẩn bị sớm."
Kim Trân Ni sửng sốt
"Nhanh như vậy?"
"Phải, Kim tổng giám vừa rồi không phải hi vọng chúng ta nhanh chóng tiến tới hợp tác sao?"
Nhưng cũng không cần gấp gáp vậy được chứ!? Kim Trân Ni chống lại ánh mắt Phác Thái Anh, cô nói không nên lời, cần nhiều thời gian cho những lời kia
"Vậy làm phiền Phác tổng rồi."
"Không cần khách khí."
Lần này Phác Thái Anh thật sự rời khỏi. Phòng họp lớn như vậy chỉ có 2 người Kim Trân Ni và trợ lý Lý Thiến, Lý Thiến nhìn Kim Trân Ni nhíu mày ngồi lên ghế làm việc, sắc mặt không tốt lắm, thu dọn xong văn kiện tài liệu trêи bàn, nhỏ giọng hỏi
"Kim tổng, chúng ta thực sự đến tập đoàn R sao?"
Kim Trân Ni lên tiếng trả lời
"Phải."
Lý Thiến thở dài mấy lần, nhỏ giọng nói:"
"Nếu tiểu Phác tổng ở đây thì tốt rồi, tiểu Phác tổng không giống cô cô nhà mình không dễ nói chuyện."
Lâm Túc nếu như dễ nói chuyện thì tốt rồi, giới kinh doanh sẽ không lưu truyền Phác Thái Anh là cục xương vừa thối vừa cứng.

Kim Trân Ni xoa xoa mi tâm, thu lại biểu tình, quuyết đoán ra lệnh
"Lý Thiến, cô lập tức thông báo nhân viên bộ phận liên quan đến hạng mục A, bây giờ thu dọn đồ đạc, tất cả chiều nay 3 giờ tập hợp ở công ty, đem danh sách giao cho bộ phận nhân sự đăng ký."
"Vâng Kim tổng, tôi đi làm ngay!"
Phòng họp vắng vẻ không có tiếng động, bên ngoài cũng không có người, mạch suy nghĩ của Kim Trân Ni còn chưa rõ ràng, điện thoại trong túi chợt vang lên, sau khi thông, Kim Trân Ni Trí Tú hỏi
"Kim Trân Ni, họp xong rồi chứ!?"
"Ừ, vừa mới xong."

"Thế nào? Lâu như vậy không gặp nhau, cáo già kia không làm khó dễ cậu chứ?"
"Không có."
Kim Trân Ni ngoài miệng trả lời vậy nhưng kỳ thực cô cảm thấy cáo già kia kiếm chuyện xoắn xuýt, chỉ là chuyện làm ăn cũng không tính là làm khó dễ. Kim Trí Tú căn bản không tin Phác Thái Anh cáo già khéo đưa đẩy kia sẽ thành thật, khi Kim Trân Ni đem chuyện phải đến tập đoàn R để hoàn thành hạng mục nói cho Kim Trí Tú nghe, Kim Trí Tú tức giận đến nổi suýt chút nữa bùng nổ
"Chuyện đó thật quá đáng, lại có thể đưa ra yêu cầu này! Kim Trân Ni, Phác Thái Anh làm vậy rõ ràng không phải ý tốt, cậu ngàn vạn lần đừng đi, cô ta sẽ ăn cậu không còn sót lại chút mảnh vụn nào."
"Đây chỉ là công việc thôi, không có kinh khủng như cậu nghĩ."
Kim Trân Ni không để bụng, đứng lên ra khỏi phòng họp, đi về phía phòng làm việc.
"Là cậu quá khinh địch! Mình với Phác Thái Anh là đối thủ một mất một còn, nhìn nhau đã thấy ngứa mắt cũng là đối thủ cạnh tranh trêи thương trường, mình hiểu rất rõ con người đó, cô ta làm vậy chính là chưa từ bỏ ý định muốn quấn lấy cậu."
"Cô ta đường đường là đại lão bản của một tập đoàn, cả ngày bận rộn công tác, quấn lấy mình làm gì.NMình cũng rất bận được chứ, không có thời gian cùng người ta chơi đâu."
Kim Trí Tú chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, quả thực muốn mở hộp sọ Diệp Đồng nhìn xem chứa gì trong đó, EQ và IQ cao gấp đôi người ta, sao gặp phải nữ nhân kia thì chỉ số IQ tự động giảm xuống vậy."Diệp Đồng." Kim Trí Tú nghiêm túc hỏi
"Trong lòng cậu có phải vẫn còn người ta không?"
Kim Trân Ni thề thốt phủ nhận
"Không có."
"Vì cô ta không đáng."
"Mình biết ý của cậu, chuyện trước kia đã qua, mình cũng buông xuống, bây giờ mình chỉ nghĩ làm việc cho tốt."
Kim Trân Ni ngồi trêи ghế làm việc lấy ra mấy chồng văn kiện chưa xem
"Trí Tú, thật sự không cần lo lắng cho mình, mình sẽ không ngu ngốc nữa."
"Được rồi, vô luận cậu gặp phải chuyện gì không giải quyết được thì phải nói với mình ngay. Bỏ qua đi, buổi tối cậu rảnh không? Khó có dịp trở lại thành phố S, vẫn chưa đón gió tẩy trần cho cậu, mừng cậu thăng chức."
"Buổi tối nay hẹn nhau đi."
"Được, cậu làm việc trước đi."
Kim Trân Ni đặt điện thoại xuống, cầm bút lên bắt đầu nghiêm túc tập trung tinh thần làm việc.

Mặc dù đồng ý với Phác Thái Anh làm cô có chút khó chịu, nhưng tình cảm cá nhân có thể ảnh hưởng tâm tình, không thể ảnh hưởng công việc. Bên kia, chiếc xe thương vụ màu đen rời khỏi cao ốc tập đoàn XM, hòa vào dòng xe trêи đường phố. Gặp đèn giao thông, Tiêu Tử Ngọc dừng xe, quay đầu nhìn Phác Thái Anh ngồi ở ghế sau, do dự muốn nói gì đó, nhìn Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn qua, nhanh chóng mở miệng
"Lão bản, cao ốc tập đoàn R tổng cộng 30 tầng, bộ phận hạng mục ở tầng 25, nhưng người trong bộ phận rất nhiều, phòng làm việc cũng không đủ yên tĩnh, ngài muốn để Kim Trân Ni sắp xếp ai làm việc ở tầng trệt?"
"Những người khác sắp xếp ở tầng 25 bên cạnh bộ phận hạng mục, nơi đó không có phòng làm việc, còn em ấy thì sắp xếp ở chỗ cũ.".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net