THREE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trong xe của Hạo Thạc, y chính là không nhịn được buồn chán nhưng lại không thể xem điện thoại, nếu không sẽ lại một lần nữa cuồng phong kịch liệt trong dạ dày, ngáp ngắn ngáp dài cuối cùng là chống cằm nhìn hắn lái xe. Hắn từng đường nét trên khuôn mặt đều hoàn mỹ, đôi mắt to, có hồn lúc vui vẻ liền hiện ra ý cười nhưng bình thường lại muôn phần băng lãnh. Sống mũi cao, không tì vết cùng xương quai hàm gọn gàng ẩn hiện dưới làn da trắng mịn. Tựa như bức họa sống, khiến người ta ngắm mãi không chán, ngay cả Chí Mẫn được ngợi ca là mỹ nam giáng thế còn phải mê đắm....

"Bộ ...mặt tôi dính gì sao?" - Hắn thấy y cứ nhìn không chớp mắt, thi thoảng còn mỉm cười, đương nhiên sẽ thắc mắc mặt mình thật sự có gì khác lạ.

"Ahhh.. không, không có gì, chỉ là... chỉ là.." - Chí Mẫn bị bắt quả tang, nhất thời lúng túng không biết phải nói sao cho hợp lẽ. 

"Chỉ là.. tôi quá đẹp trai sao?" - Tổng tài đúng là quá đáng sợ, cái gì cũng có thể biết, người khác nghĩ gì chỉ cần nhìn vào cử chỉ, ánh mắt liền có thể suy đoán, thật sự lợi hại..

" Phải, phải, tổng tài thật sự rất đẹp a~" - Thôi thì Chí Mẫn đây chịu nhục, còn hơn là để bản thân xoay mòng mòng trong suy nghĩ... Về phần Hạo Thạc, hắn chỉ biết cười mỉm, cái người này đúng là đáng yêu hết chỗ nói..

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chốc chốc liền về tới Trịnh gia, nơi đây thật sự rất đẹp, trang nhã nhưng không phô trương, ngược lại còn có cảm giác ấm áp. Chí Mẫn bước xuống xe liền bắt gặp phong cảnh nhân tạo hữu tình, nào là ao cá, thảm cỏ cùng vườn hoa màu sắc hài hòa, hương thơm ngào ngạt. Đặc biệt hơn là chú chó Samoyed lông trắng muốt chạy lon ton trước mặt y.... 

" Ể, tiểu mỹ nhân này là ai vậy? Trông thật đáng yêu nga!!" - Con chó nhìn chằm chằm vào người Chí Mẫn làm y bất giác rùng mình, chưa gặp một sinh vật nào lại đi nhìn người khác bằng cách này..

" Bạch Thố, đừng dọa Chí Mẫn nữa được không?" - Hạo Thạc từ đằng xa đi tới gọi lớn cục bông tròn tròn trắng trắng cách đó không xa. Mà khoan đã ,Bạch Thố.... là Thỏ Trắng ==', có thể đặt tên này cho một con chó đực sao, thật sự là dọa chết người ta...

"À thì ra là người yêu mà Thạc Thạc đưa về, Chí Mẫn, gia thích ngươi, nhớ chiếu cố ta và Thạc Thạc cho tốt!!"- Bạch Thố hướng về y mà sủa một tràng dài, may là nó không thể nói tiếng người, bằng không sẽ khiến y lăn đùng ra bất tỉnh..

"Tổng tài, tại sao lại đặt là Bạch Thố vậy?" -y chính là  muốn gỡ bỏ khúc mắc về cái tên độc đáo này...

"Tôi nuôi nó từ bé, lúc đó thấy lông nó rất trắng và còn đáng yêu như thỏ con nên quyết định đặt Bạch Thố."- Hạo Thạc giảng giải tiện thể vuốt ve con chó, rốt cuộc thì tổng tài băng lãnh cũng là người bình thường, cũng có tình yêu thương động vật, điều này làm y an tâm phần nào bản thân sẽ không bị ngược đãi.....

" Thạc ca, cuối cùng cũng về!! " - tiếng hò reo vừa rồi là của đứa nhỏ tầm 15 tuổi, chạy từ trong nhà ra tiếp đón.

" Tiểu Thiên, em đến đây từ lúc nào??" - Hạo Thạc phủi tay đứng dậy, giọng điệu ôn nhu hỏi đứa nhỏ đang chạy tới.

"Ân, em tới lúc chiều, mẹ em có việc nên nói em ở lại nhà Thạc ca." - Tiểu Thiên chạy lại ôm ngang thắt lưng Hạo Thạc, dụi đầu vào lồng ngực hắn.

" A, anh này là ai vậy? Trông thật xinh xắn nha!!" - Tiểu Thiên nhìn thấy y liền hỏi dò, haizz ngày gì không biết gặp người nào người nấy đều gây chú ý

" Đây là trợ lý của anh, Chí Mẫn, còn đây là Tiểu Thiên, em trai cùng cha khác mẹ của tôi." 

" Ân" - Chí Mẫn một tiếng gật đầu tiếp nhận, đây coi như là màn chào hỏi dạo đầu, xem ra sẽ còn gặp rất nhiều người họ Trịnh.

Tiểu Thiên ngồi nói chuyện được nửa canh giờ liền có người đến rước về, cậu bé lễ phép chào hỏi hắn và y rồi lon ton bước ra khỏi, đến cửa xe liền nán lại nói lớn:

"Chí Mẫn, em thích anh, mong anh từ hôm nay chiếu cố Thạc ca thật tốt, đừng để anh ấy hao tâm tổn lực quá nhiều vì công việc nha!!!"- Lời nói này, nghe qua liền thấy bình thường, nhưng suy cho cùng lại đem cho y một cảm giác khó tả. Ừ thì coi như Tiểu Thiên thích y nhờ bề ngoài và cách ăn nói đi, nhưng chuyện chiếu cố cho Hạo Thạc, chẳng phải hắn cũng như người bình thường sao, mặt khác thì chỉ là một tổng tài thôi, cần gì phải đến lượt y chiếu cố, Chí Mẫn chính là nghĩ không được đành im lặng đi vào trong....

-----------------------------------------------END-------------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC