Chương 1: Phản bội.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Khách sạn Hyntel phòng 108'

Nội dung tin nhắn lập lòe sáng chói chiếu rọi vào ánh mắt của Tô Diệp đến nhức mắt. Kèm theo đó là một hình ảnh hai người trần trụi quấn lấy nhau ở trên giường. Mà người nam nhân bên trong đó, lại là người yêu của Tô Diệp.

Vẻ mặt của Tô Diệp nhìn qua thì không thấy một chút biến hóa nào cả. Nhưng từ ánh mắt của cô lại lộ rõ vẻ hoảng loạn, có chút không thể tin được mọi chuyện đang xảy ra.

Hai tay Tô Diệp nắm chặt chiếc điện thoại vốn đang phát sáng. Ánh mắt thất thần nhìn chăm chú vào hình ảnh duy nhất đang hiện hữu trong tầm mắt của cô.

Mắt cô ẩn ẩn nhức nhối, sau đó dần dần nhòe đi trong hơi nước. Cổ họng nghẹn đắng lại. Mỗi bước chân, Tô Diệp đều cảm thấy hết sức nặng nề, cảm giác đè nén nơi trái tim khiến cô không thở nổi.

Cả người Tô Diệp run rẩy, một phần là do lạnh, một phần là do sự lạnh lẽo ở trái tim.

Càng đi đến gần căn phòng số 108, lồng ngực cô càng nghẹn uất, đến bước chân cũng như muốn mềm nhũn ra.

Tô Diệp thật sự sợ hãi.

Nhỡ đâu....

Nhỡ đâu bên trong thật sự là Trần Hạo cùng với người phụ nữ khác. Thì cô... cô biết làm thế nào bây giờ?

Sự kiên trì của cô trong phút chốc ầm ầm sụp đổ. Trần Hạo cùng cô yêu nhau đã sáu năm, vốn chỉ cách một bước nhỏ nữa là có thể kết hôn rồi sinh con. Vậy mà, ngay lúc này hắn lại có thể phản bội cô.

Tô Diệp nắm lấy cánh cửa, chặt đến mức bàn tay lộ rõ khớp xương trắng bệch có chút run rẩy. Bên trong vốn không hề khóa như thể biết trước sẽ để cho người khác tiến vào vậy. Vì thế hết sức thuận lợi giúp cô mở ra. Cánh cửa mở mỗi lúc một lớn, vốn không nhanh không chậm nhưng lại dày vò tâm trí Tô Diệp đến mức hoảng loạn.

Tô Diệp chần chờ một lúc rồi mới cắn răng tiến vào, ngay lúc đó là một loạt những tạp âm đầy xấu hổ vang vọng bên tai cô.

Giọng người phụ nữ mềm nhũn, có chút nũng nịu: "A Hạo, bao giờ anh mới chịu chia tay với tiện nhân Tô Diệp?"

Tô Diệp nghe thấy tiếng người phụ nữ kia nhắc đến tên mình trước tiên vô cùng sửng sốt. Hơn hết giọng nói đó lại hết sức quen thuộc, chỉ là cô nhất thời được nhớ được là ai. Cả người Tô Diệp nấp về phía sau bức tường, im lặng không tiếng động tiếp tục lắng nghe động tĩnh phía bên trong.

A Hạo...

Thật sự sẽ là Trần Hạo sao?

Tô Diệp căng thẳng, sự kiên định trong ánh mắt đã dao động vô cùng mãnh liệt.

Tiếp sau đó là hàng loạt tiếng va chạm ngày càng gấp gáp, kèm theo đó là tiếng nam nhân thở dốc ồ ạt.

"Không vội."

Nữ nhân nghe Trần Hạo nói như vậy thì trong lòng tức giận, giọng cũng có chút không vui.

Cô ta nói: "Sao có thể không vội." Sau đó lấy tay khẽ đẩy người của Trần Hạo đang ở bên trên ra.

Ánh mắt Trần Hạo khẽ xuất hiện sự không hài lòng. Không nhanh không chậm kéo người phụ nữ kia lại, tiếp tục luật động.

Trong miệng cô ta phát ra từng tiếng rên rỉ nho nhỏ, khẽ như tiếng mèo cào vào lòng người. Cũng biết bản thân nếu tạo thêm áp lực sẽ khiến Trần Hạo chán ghét. Vì vậy mới nhẹ giọng, cả người cô ta cũng trở nên mềm mại, dựa hết vào người Trần Hạo.

"A Hạo, anh lo cái gì chứ? Sớm muộn gì cái Tô gia kia cũng thuộc về tay em. So với tiện nhân kia, không phải em mới là người anh cần nhất sao? Anh còn lo không có lợi?"

Trần Hạo nghe đến Tô gia ánh mắt khẽ giao động, động tác bên trên cũng dừng lại một chút.

Anh ta đầy yêu thương khẽ hôn lên môi của người phụ nữ, giọng đầy cưng chiều: "Được rồi bảo bối, em cũng đừng quá lo lắng. Anh ngay lập tức sẽ chia tay với cô ta. Sẽ không khiến em chịu thiệt, được chứ!"

Sau đó ra vẻ chán ghét: "Anh đã chịu đủ người phụ nữ nhạt nhẽo không hiểu phong tình đó rồi. Đâu có như em, mềm mại như vậy. Hừ, thật muốn chết trên người em mà."

Người phụ nữ nghe hắn nói như vậy mới thật sự hài lòng.

Cô ta nói: "Chúng ta lén lút qua lại sau lưng cô ta 4 năm rồi. Nhìn cô ta đi bên cạnh anh khiến em thật ghen tị. Em muốn được cùng anh danh ngôn chính thuận ở cùng một chỗ." Giọng người phụ nữ có chút nức nở cùng thư sướng, thanh âm phát ra khiến cho người khác cả người ngứa ngáy khó chịu.

"Được, được ủy khuất em rồi, bảo bối." Trần Hạo dỗ dành, nhưng hành động dưới thân lại không chậm lại dù chỉ một chút. Nữ nhân dưới thân câu nhân mê người , lại bày ra bộ dạng nhu thuận ướt át trực tiếp khiến cho Trần Hạo hưng phấn bừng bừng. Hắn không ngần ngại thúc thật sâu vào người nữ nhân. Kèm theo đó là tiếng hét cao vút của cô ta.

Hai kẻ kia không biết xấu hổ hăng say làm tình mà không biết ngay bên cạnh vốn đã xuất hiện thêm một người khác.

Sắc mặt Tô Diệp trắng bệch, đôi mắt mất đi tiêu cự.

Hai tay cô nắm thật chặt, móng tay như ghim sâu vào lòng bàn tay. Có lẽ chỉ làm như vậy mới có thể làm giảm nỗi đau giằng xé ở trong tim.

Trời đất cũng trở nên quay cuồng. Cảm giác buồn nôn trực trào trong miệng của cô.

Tô Diệp bây giờ chỉ biết.

Trái tim cô đang đau đớn đến chết lặng!

Người phụ nữ đang cùng Trần Hạo ở bên trong vốn không hề xa lạ. Mà chính là người chị họ Tô Uyển Thi của cô. Cô ta nói họ đã lén lút qua lại 4 năm rồi.

Còn chuyện gì có thể buồn cười hơn sao? Ngay lúc cô cùng Trần Hạo yêu nhau hơn hai năm vậy mà đã có kẻ thay thế bên cạnh hắn rồi sao?

Rốt cuộc những năm qua Tô Diệp lại như một con ngốc bị quay vòng vòng, mà chính cô lại không hay biết chuyện gì?

Hốc mắt đau xót, vành mắt đỏ ửng đầy nước mắt. Cô biết, cuối cùng mình đã thua rồi. Thua dưới tay một tên tra nam khốn nạn. Cũng thua dưới tay người phụ nữ mà từ nhỏ đã luôn cướp mọi thứ từ tay mình.

Trước mắt như mờ đi, bước chân Tô Diệp lảo đảo bước ra. Biểu cảm trên mặt hết sức suy sụp.

Giọng Tô Diệp có chút nức nở: "Là như vậy sao?"

Tiếng nói vang lên bất ngờ khiến cho hai người đang hành sự ở bên trong luống cuống.

"Á." Tô Uyển Thi bất ngờ la lên.

Trần Hạo cũng giật mình không kém, hắn vội vàng kéo lấy tấm chăn bên dưới che đi thân thể của cả hai, sau đó mới nhìn đến người vừa xuất hiện.

Trần Hạo vừa ngẩng đầu lên, vẻ mặt của Tô Diệp lập tức dọa cho Trần Hạo giật mình.

Đôi mắt cô vô cùng đỏ, có vẻ như vừa khóc, trong mắt lại tràn ngập tơ máu

Tô Diệp ngay lập tức lấy một tay che mắt, giọng nói khàn khàn, tựa như muốn cười lại tựa như muốn khóc.

Tô Diệp nói: "Trần Hạo, anh khiến tôi ghê tởm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net