Tổng Tài khó gần mà Lại mang thai Con trai hắn
Chương 2 ...NỔI KHỔ THẤT NGHIỆP
Thời gian thấm thoắt cũng đã 5 năm trôi qua. Một chàng trai cùng 2 bé trai ở trong một căn nhà nhỏ ở một con hẻm nhiều người qua lại , một cậu bé con đang ôm chặt chân của cậu , nhất quyết không chịu thả ra, vừa ôm vừa mếu máo.
“papi, cho con đi cùng với… con muốn đi cùng papi cơ…
Tiêu Chiến bất lực và ảo não nhìn con thằng bé mà nở nụ cười ...Tiêu Chính Vũ con có cho papi đi làm không hả, suốt ngày cứ ríu rít bên papi nữa..
Con muốn đi theo papi ..cậu bé vừa níu giữ cậu, 20p trôi qua cậu và cậu bé dây dưa mãi.. Cho tới mười lăm phút, Tiêu chính Vũ con cho papi đi đi ...nếu còn không đi sẽ không kịp gặp bạn papi nữa, Nhìn hai tròng mắt tròn ầng ậng nước của bé con , cậu luống cuống không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, tiếng bước chân thong thả vang lên từ phía cầu thang, một cậu bé trai lớn với chiều cao hơn bé kia một chút mà xuất hiện, ngáp một cái với giọng điệu khó Ưa.. ( con ai giống quá... Hihihi...)
Nè Tiêu Chính vũ làm cái gì vậy hả ? Có nín khóc không hả, sao không chịu thả chân papi ra. Papi phải đi kiếm việc làm. Nếu papi không có việc làm thì em và anh sẽ chết đói đó ..
Tiêu Chiến vừa cười vừa phóng ánh mắt cầu cứu về phía con trai Tiêu chính Hạo , lại đen mặt nhìn cậu nhóc. Có nhất thiết phải nói thẳng ra là cậu phải đi kiếm việc làm như vậy hay không chứ, thất nghiệp toàn bộ ra chúng nó, mới làm có 3 ngày mà nó và em nó nhào tới đánh mà không biết nguyên nhân, tới hiểu ra thì mình bị đuổi..
Vừa đền bù thiệt hại cho người khác, còn bị 2 con làm mất công việc, mất đi một khoản thu, nên phải nhanh chóng kiếm việc khác bù vào. Nhưng hôm nay cậu phải ra ngoài không phải để tìm việc, mà là để gặp llại người bạn thân đã lâu không liên lạc.
Cái gì.. 2 thằng quý tử của cậu làm thế nào mà nông nổi đánh người ta nhập viện luôn vậy cậu kể rõ được không..
Là chuyện thế này.. Hôm trước mình vừa vào cty làm việc, tới giờ ăn trưa 2 con mình tới cty ,thì nhìn thấy sếp mình đang đưa tay vào eo mình, 2 con mình thấy vậy liền nhào tới, đứa đè đứa đánh, mình muốn cang thì không thể, trong lúc mình chưa biết phải làm sao thì chuyện gì xảy ra rồi cũng xảy ra,
“Haha, cười chết tớ rồi hahaha..?”
Thở dài một hơi, Tiêu Chiến bất đắc dĩ gật đầu. Còn Tống Kế Dương đang đối diện lại đập tay xuống bàn một cái, ánh mắt đầy ý cười hả hê..
“2 con cậu cũng thật sự buông tay để cậu đi ra ngoài.”
Cậu gật đầu.mà nhìn Tống Kế Dương..
Đối với thằng bé thì thằng anh lên tiếng là nó buông tay ngoan ngoãn về phòng rồi .
Tống Kế Dương nghe xong cũng gật gật đầu, cúi xuống ngậm lấy ống hút, uống một ngụm trà sữa trân châu . Trà sữa ngọt ngào trôi xuống cổ họng, lại khiến người ta không nhịn được cảm thán một câu. Ngon quá..
“Tiêu Chiến thời gian trôi nhanh thật quá ha , mới đó mà chúng ta đã lớn chừng này rồi… Ai có thể ngờ được , cậu lại đã là một người ba hai con cơ chứ…”còn mình lại ế chề như vậy, thiệt ông trời không thương cho mình mà ..
Nói đến đây, Tống Kế Dương lại chợt nghĩ đến ngày cậu bị người ta hấp thụ hoa cúc mà lên tiếng m.
“Tiêu Chiến cậu nhất quyết sinh hai đứa nhỏ ra như vậy, bên người đàn ông đó có biết hắn đã có con …còn nữa cậu vừa hắn có liên hệ gì với nhau không ...
Không.. Tiêu Chiến chắc nịch lời nói.
Tống Kế Dương không muốn Tiêu Chiến khó xử liền uống trà sữa trân châu tiếp...
Tống Kế Dương mình cũng không có thời gian liên hệ với cậu thường xuyên vì bây giờ mình phải chăm lo cho hai đứa nhỏ không dễ chút nào. Mới sinh ra mỗi thứ đều không có, thì tiền bỉm tiền sữa tiền tiêm phòng, bây giờ chuẩn bị đi học thì lại phải lo tới học trường nào, thầy cô nào, lấy tiền đâu ra… Tớ đau hết cả đầu rồi…”
Vừa nói, cậu vừa làm bộ than thở . Thấy ánh mắt đồng cảm của cậu bạn ngồi đối diện, Tống Kế Dương lại thở dài một hơi.
Tớ cũng muốn giúp cậu nhưng mà..
KhôThời gian trước làm ba công việc cùng một lúc vẫn chưa đủ chi tiêu, bây giờ thì… Tớ vừa mới bị mất một công việc, lại sắp phải chi tiền cho bọn nhóc đi học nữa…”
Đối mặt với bạn thân, cậu mới bắt đầu than vãn. Đây là vấn đề tất cả các ông bố bà mẹ có con nhỏ đều phải như vậy, sao này mình giống cậu không biết phải làm sao đây...
Tiêu Chiến tớ nhớ ra rồi, tập đoàn Vương thị của tớ đang tuyển người, vừa mới có thông báo hôm qua…” Rất nhanh nhẹn lấy điện thoại ra, mở trang tuyển dụng, rồi xoay điện thoại về hướng đối diện. “Cậu xem qua đi.”
Tiêu Chiến vui mừng mà chộp lấy điện thoại, chăm chú đọc, Tống Kế Dương nhìn cậu từ trên xuống dưới mà đâm đắp khen..
Dáng người thon thả nhìn là chảy nước miếng rồi, … cậu đủ tiêu chuẩn đấy chứ rồi đó. ”
Tiêu Chiến nghe Tống Kế Dương nói có hơi ngại rồi lại dán mắt vào mục mức lương trong thông báo tuyển dụng, không tin vào mắt mình. Chỉ là thư kí của Vương Tổng mà mức lương lên tới hai nghìn năm trăm tuệ một tháng, lại còn có thêm tiền thưởng và phụ cấp, không phải là lừa đảo hay sao, cậu nói rõ đi Tống Kế Dương ..
Tống Kế Dương không nhịn được ngước lên nhìn cậu bạn thân đang mỉm cười tự tin, hỏi:Tiêu Chiến... Cậu thấy mức lương mấy trăm tuệ thấy thế nào..
Tớ thấy được nhưng mà tuyển thư ký có cần thiết không ,thân hình cân đối, da trắng hồng, khuôn mặt xinh đẹp, nào là uống rượu giỏi, nào là thông thạo ít nhất hai ngoại ngữ trong đó có tiếng Anh, lại còn có thêm điều kiện giao tiếp tốt, có thể có mặt bất kì lúc nào khi sếp gọi ..
Yêu cầu cao như vậy là giết người thì có..
Có giết gì đâu, chỉ mệt mỏi thôi nhưng lương cao còn gì...
Cậu.. Cậu... Tiêu Chiến tức giận .
Tống Kế Dương không nhịn được nói ra suy nghĩ của mình, lại nhận được cái liếc mắt trắng dã của cậu bạn thân.
“Tiêu Chiến.. Cậu nói linh tinh cái gì đấy? Người ta là tập đoàn lớn mà còn cần tìm người bằng cách này à? Anh ta ấy có vị hôn thê rồi, đó cũng là người trực tiếp chọn thư kí cho anh ta nữa đó ...
Phân tích hết lời với Tiêu Chiến ,Tống Kế Dương vẫn không nhịn được chép miệng một cái, nhỏ giọng nói
Vả lại, nếu anh ta có tuyển như vậy, thì chắc tất cả các nhân viên nữ của tập đoàn đều tranh nhau ứng cử mà làm Vương phu nhân rồi..
Nghe Tống Kế Dương nói như vậy, Tiêu Chiến cũng thoáng yên tâm. Mức lương mức như vậy làm cậu quá cảm động, Có được mức lương cao như vậy, cậu có thể cho các con của mình một cuộc sống tốt hơn.
Nói xong Tiêu Chiến và Tống Kế Dương nói chuyện rất lâu, sau đó ai cũng về nhà nấy, Tiêu Chiến vô cùng vui vẻ ghé qua quán bánh bao mật ong mà hai cậu yêu thích,mua xong cậu đi về tới nhà cũng vừa đẩy cửa bước vào, đã bị một cậu bé con lao tới ôm chân, . Cậu mỉm cười xoa đầu con, bàn tay cầm túi bánh ngọt lắc lắc.
Có bánh rồi, không biết ai có thèm ăn không nhỉ..
Có .. Chính Vũ nghe bánh ngọt hai mắt sáng rỡ buông chân Tiêu Chiến ra..
Cách đó không xa, câu bé trai đang ngồi trên sofa, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng từ đầu đến cuối, bĩu môi khinh thường.
Đã không có việc làm gì mà suốt ngày tiêu lung tung,không biết 3 người có tiền trong túi không nữa, giờ còn mua cho đã, đến lúc hết tiền cả 3 chết đói bây giờ...
Tiêu Chiến nghe xong liền Tức giận...
TIÊU CHÍNH HẠO CON MUỐN CHẾT PHẢI KHÔNG..HẢ...
HẾT CHƯƠNG RỒI NHÉ HIHIHI
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net