Chương 59. Nam Chính không can tâm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tịch Húc Sâm chăm chú nhìn cô, cô chột dạ sờ mũi:" Nhìn em như thế làm gì?".

" Em nói thật không?".

" chắc chắn là thật". Cô cương quyết gật đầu, thiếu điều chỉ còn đưa hai ngón tay lên thề thốt.

" Ừ ".

"Cười lên được chưa?". Cô vừa nói vừa cười, cũng chọc cho anh cười theo.

" được rồi, người đàn ông của em là đẹp trai nhất".

Cô lại nói:" Em chỉ hâm mộ người ta thôi, không có yêu như là em yêu anh, Anh hiểu ý em chứ?".

" Ừ ".

" em cũng không có làm những chuyện mà một người đang yêu làm với người ta".

" Ừ, em chỉ làm tình với anh". Tịch Húc Sâm cũng cho là đúng.

" này, anh nói như thế mà nói được hả?". Cô nhéo nhẹ má anh, Đúng là tên thẳng nam, không biết phải dùng từ gì để nói cho thích hợp.

" em muốn ăn mì ở đầu khu trung tâm". Cô tựa cằm vào ngực anh, ngước mặt đối diện với Tịch Húc Sâm:" chúng ta đi ăn đi".

" được, đi thôi".

Giận dỗi xong thì cũng đã đến lúc đói bụng, hai người lái xe đến một quán mì Tiếu Hảo. Đây là quán mì thịt bò ngon nhất mà cô đã từng ăn, quán luôn tấp nập người ra vào.

Hai người tìm chỗ ngồi, sau đó gọi hai tô mì, ngồi chờ ông chủ làm mì mang ra.

Quán mì kinh doanh lớn, Chỗ ngồi cũng sạch sẽ, trong khi chờ đợi, hai người gọi ra vài món ăn vặt, vừa ăn vừa chờ đợi.

Tịch Hân Nghiên nhìn mọi người nô nức như thế thì lại nổi máu nghề nghiệp, cô không mang theo máy ảnh, đành phải lấy di động ra mở camera lựa góc độ ghi lại khoảnh khắc vội vã này.

Cô cũng kéo Tịch Húc Sâm vào trong ảnh, bức ảnh có anh càng thêm có hồn hơn.

" đẹp không?". Cô đưa màn hình di động qua cho anh xem, Tịch Húc Sâm không nói không rằng nhét vào miệng cô mấy hạt đậu.

Thời gian làm mì rất mau, chỉ một loáng liền có người bưng mì ra cho hai người.

Muốn ăn mì của Trung quốc phải biết cách dùng đũa tách như thê nào, cô lấy trong ống ra hai đôi, đưa cho anh một đôi, còn mình thì giữ lại một đôi, thành thạo tách nó ra bắt đầu dùng.

Tịch Húc Sâm im lặng nhìn theo động tác của cô, một lúc sau mới chậm rãi làm theo, anh sẽ không nói cho cô biết đây chính là lần đầu tiên tách đũa mì của anh.

Vẻ mặt của Tịch Húc Sâm vẫn rất thản nhiên như chưa hề từng giật mình, lúc trước anh không có bước vào mấy quán mì như thế này, có đi thì cũng đi tới nhà hàng.

Cô ăn hai phần mì đã no đến thở không nổi, phần còn lại thì lọt vào hết trong bụng của Tịch Húc Sâm.

Hai người ra khỏi quán, cũng không vội trở về nhà mà đi dạo xung quanh.

Đêm đã lên trên thành phố tấp nập, ánh đèn đủ màu giăng đầy trên đường, người qua lại tấp nập, còn có những cặp đôi hẹn hò ôm hôn nhau trên đường.

Tịch Hân Nghiên cũng được liệt kê vào nhóm những người hẹn hò, cô không nghĩ mình sẽ trải qua mối tình màu hồng với nam phản diện như thế, nó rất tuyệt vời, theo cách cô nghĩ sẽ là như thế.

Cô và anh nắm tay đi trên mặt phố, cũng muốn học theo người ta một chút xem thử sẽ có cảm giác gì, nghĩ là làm, Tịch Hân Nghiên nghiêng mình hôn lên môi anh.

Tịch Húc Sâm không né, anh cứ lấy đà đón nhận nụ hôn của cô.

Tịch Hân Nghiên lĩnh đủ cảm giác rồi... nó sao ta... dường như cô đang ở trước mặt thế giới mà công khai vậy, rất kích thích và có một chút hồi hộp.

Hôn xong, Tịch Hân Nghiên vùi đầu vào ngực anh, bởi vì cô đang xấu hổ, Tịch Húc Sâm thuận thế ôm lấy đầu cô, nép cô vào áo khoác của mình, ánh mắt sắt lạnh cảnh cáo một thanh niên mới đi ngang qua nhìn chòng chọc vào cô.

" Chúng ta đi đến trung tâm thương mại chơi gấp thú đi". Cô nhìn anh, trong đầu nảy ra một ý định trêu chọc Tịch Húc Sâm:" chú à, chắc chú chưa từng gắp thú có phải hay không?".

" ừ, vậy em dạy cho tôi đi".

Tịch Hân Nghiên giơ tay ra dấu hiệu oke không thành vấn đề:" được, em sẽ chỉ cho anh nha".

Nói xong thì kéo anh đi, Hai người đi đến nơi đã tính sẵn, xông pha gấp thú.

Chờ cho hai người đi khuất, tại nơi đó xuất hiện một bóng người, bóng người quen thuộc này vừa nhìn là biết chính là Triệu Dược Khanh, anh ta đã chứng kiến từ đầu đến cuối.

Triệu Dược Khanh hiện tại đang trầm mặt, anh ta bình tĩnh nhìn vị trí hai người vừa đứng hôn nhau, bàn tay dưới cổ tay áo bị che khuất nắm chặt đến lợi hại.

Anh ta làm sao cam lòng khi bị cô từ chối chứ, từ trước đến giờ không có ai có thể từ chối anh ta, mà anh ta cũng không có thói quen bị từ chối. Triệu Dược Khanh quyết tâm sẽ có được Tịch Hân Nghiêng, cô là người đầu tiên từ chối kết hôn với anh ta.

Triệu Dược Khanh không thể chấp nhận được.

Hai nhân vật chính bị người ta tính kế, hiện tại đang xoay quanh bên ụ gắp thú nhồi bông.

Bốn lần cô đều gắp trật rồi, làm sao đây, làm sao đây.

Tịch Húc Sâm từ nãy đến giờ vẫn đứng im nhìn cô gắp đột nhiên kéo tay cô lại:" để tôi thử xem sao?".

Được không đó?.

Cô ngờ ngợ, sau đó quyết định lui ra nhường chỗ, cô quên mất người ta là nam phản diện, nam phản diện này lại còn được gắng mác rất đa tài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net