Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này chủ nhân của biệt thự, Trương công tử, cũng bước ra nghênh đón, "Hoan nghênh hai vị!"

Hắn trước tiên giới thiệu cho Giang Hoàn, "Vị này là Nhâm tổng của khoa học kỹ thuật Hắc Thạch. "

Giang Hoàn nhìn sắc mặt Nhậm Xuyên lúc này cũng đang biến đổi, ". Nhậm tổng? "

Trương công tử lại giới thiệu cho Nhậm Xuyên, "Đây là đại công tử Hà gia, Giang Hoàn thiếu gia, vừa mới về nước. "

Nhậm Xuyên nhìn Giang Hoàn cũng không nói gì, "Thiếu... Thiếu gia..."

Bọn họ rõ ràng cách đây không lâu còn ở trong phòng bệnh cùng nhau cướp cơm, cùng nhau đánh Thái Cực quyền, còn cùng nhau xem chị y tá !

Thế nào mà vừa quay đầu 1 cái, tất cả đã thay đổi rồi!

Trương công tử tò mò nhìn hai vị, hai người bọn họ nhìn rất kỳ quái, đứng im ở đó, muốn xen vào giữa bọn họ thực sự rất khó, triền miên triền miên, "Hai vị... Biết nhau không? "

Lần sau này hai người cơ hồ là đồng thanh, "Không biết——! "

Trương công tử ở trong đó hòa giải, "Vậy gặp mặt coi như là quen biết, đi thôi đi thôi, chúng ta đi vào rồi nói chuyện nhiều hơn. "

Trương công tử đi trước, hai người dừng lại phía sau, nhìn nhau, có chút không thể tin nổi đây là sự thật.

Trong bệnh viện Giang Hoàn vẫn mặc quần áo bệnh nhân, hoặc là phong cách nhà quê hoa hòe hoa sói, hiện tại thay âu phục cao cấp, dáng người rất rộng liền hiện ra, quả thực chính là dựa theo khuôn mẫu của Bá đạo tổng tài mà xây dựng nên!

Thậm chí chết người hơn là anh ta còn đeo kính vàng! Hiện tại nhìn quần áo chỉnh tề, sau khi cởi quần áo nhất định cực kì cầm thú!

Giang Hoàn đánh giá Nhậm Xuyên từ trên xuống dưới, lúc trước bị mình cạo cấp giống như chó gặm tóc đã được sửa chữa tỉ mỉ, âu phục là của Brioni, thương hiệu xa xỉ thời trang nam hàng đầu nước Ý, màu trứng chim tao nhã đoan trang, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ đầy sao của Vacheron Constantin, nhìn giống như nghệ thuật gia của xã hội thượng lưu.

Tầm mắt của bọn họ va chạm giữa không trung, xẹt xẹt bắn ra tia lửa.

Nhậm Xuyên dẫn đầu lên tiếng, "Mẹ nó anh lừa tôi! "

Giang Hoàn cũng nhịn không được, "Cậu mới lừa tôi! "

Nhậm Xuyên hận đến nghiến răng nghiến lợi, "Anh căn bản không có ung thư gan! Cũng không phải là một nhân viên văn phòng nhỏ! "

Giang Hoàn rống trở lại, "Cậu cũng không có ung thư dạ dày! Cũng không phải là Shipper! "

Nhậm Xuyên càng tức giận, "Lão tử còn CMN cùng anhi học tiếng Anh cấp bốn sáu! "

Giang Hoàn cũng tức giận, " Cậu căn bản không có đại tiểu tiện không tự chủ! Lão tử còn CMN mua cho cậu nhiều tã giấy như vậy! "

Nhậm Xuyên: "Nhà anh có 30 mẫu đất không! Còn cha mẹ ở nông thôn của anh, còn có em trai học lớp 12 đó nữa!"

Giang Hoàn: "Cha mình mà cũng có thể nói ổng mất rồi! Cậu cũng thật trâu bò! "

Nhậm Xuyên: "Lại còn nói trợ lý là bạn trai cũ của mình!" Còn diễn xuất nữa CMN! "

Giang Hoàn: "Cảm ơn nhá, cậu cũng có khác gì! Cái gì mà bạn trai cặn bã đều là giả! "

Nhậm Xuyên đỏ mặt, "Anh, anh, anh —— vô sỉ! "

Giang Hoàn một tấc cũng không nhượng bộ, "Cậu cậu cậu —— hạ lưu! "

Tình cảm ngày xưa tại giờ phút này tan thành mây khói, trong mắt bọn họ đều chỉ còn lại lừa gạt.

"Lão tử còn cùng anh đi Tây Tạng du lịch! Di nguyện xổ số cái gì là giả hết! "Nhậm Xuyên đỏ mặt gân cổ gào thét_: "Lão tử thiếu chút nữa đã chết ở đó!"

"Cậu hiện tại còn chưa chết!" Giang Hoàn trừng mắt nhìn cậu, "Lão tử cứu cậu! Cái gì mà mười vạn xổ số, căn bản số tiền kia cũng không có ! "

"Mẹ nó anh rời khỏi bệnh viện, lão tử còn tưởng rằng anh đã chết! Còn cmn đi viếng mộ cho anh! "Nhậm Xuyên tức nước mắt đều muốn tuôn ra, Tình cảm ban đầu lúc này toàn bộ đều hóa thành lúng túng, "Sớm biết anh hỏa táng rồi, tôi hẳn là nên đánh trống khua chiêng chúc mừng! "

"Ai mẹ nó nói cho cậu biết tôi đã chết! Giang Hoàn thật sự là phục luôn rồi, "Chỉ cần có chút IQ cũng không cho là như vậy! "

Nhậm Xuyên tức giận nghiến răng nghiến lợi, cậu lấy được một ly rượu vang đỏ từ khay nhân viên phục vụ đi ngang qua, trực tiếp hắt lên mặt Giang Hoàn, "Lừa đảo! Đại lừa đảo——!Cút cho lão tử! "

Nói xong cậu nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.

Chúc Khải Phong vừa cầm ly rượu tới, "A! Xuyên Nhi! Cậu làm sao mà đã đi rồi! Còn chưa——"

Một giây sau, hắn liền nhìn thấy Giang Hoàn bị hắt rượu vang tung tóe trên mặt.

Chúc Khải Phong: "..."

Giang Hoàn còn nhớ rõ hắn, đem một bụng tức giận đều rắc lên đầu Chúc Khải Phong, giận dữ quát: "Hoàng Phủ Thiết Ngưu——! "

Chúc Khải Phong thấy thế không tốt, vội vàng bỏ chạy.

Nhậm Xuyên hùng hổ từ trong biệt thự đi ra, biểu tình hung thần ác sát phảng phất như có thể một ngụm nuốt mười đứa nhỏ, cậu đi tới cửa biệt thự, nhưng không nhìn thấy xe của mình, "??? "

Tại thời điểm này, xe của cậu cùng Mạnh Xuân đang đi trên đường.

"Kẻ lừa đảo!" Mạnh Xuân vừa lái xe vừa gầm lên giận dữ, "Cậu căn bản không phải bán bảo hiểm! "

"Anh mới là lừa đảo!" Chung Niệm vừa lái xe vừa rống lại, "Anh căn bản không phải làm việc ở ngân hàng đầu tư! "

Họ cãi nhau ngay lần đầu tiên gặp nhau.

Mạnh Xuân: "Người thật của cậu so với ảnh trên mạng nhìn già hơn nhiều! Ảnh của cậu toàn là photoshop ! "

Chung Niệm: "Anh cũng lớn hơn tuổi thật mà anh viết trên mạng! Cưa sừng làm nghé!" 

Mạnh Xuân: "Lão tử còn CMN mời cậu ăn đồ Nhật, đi ăn cứt đi! "

Chung Niệm: "Lão tử thế mà lại bóc tôm hùm đất cho anh! CMN bản thân tôi còn ăn không đủ!"

Mạnh Xuân: "Cậu nói gì với tôi? Nói rằng cậu chưa đọc bất kỳ cuốn sách nào, chỉ thích những người có kiến thức phong phú hơn một chút! "

Chung Niệm: "Cảm ơn! Kiến thức của anh không phong phú chút nào! Anh chỉ có một chút kinh nghiệm trên giường! "

Mạnh Xuân: "Đây không phải là lần đầu tiên của cậu! "

Chung Niệm: "Thao////CMN anh cùng lão tử lên giường còn phải chạy! "

*khum hỉu từ chạy/跑 này lắm cả nhà uiii

Bọn họ đi vòng quanh thành  Bắc Kinh, giống như đua xe, từng vòng từng vòng một, Mạnh Xuân lên cao tốc, Chung Niệm liền lên cao tốc, Chung Niệm gạt cần tốc độ cao, Mạnh Xuân cũng đi tốc độ cao theo.

Cũng không biết là chạy đến chỗ khỉ ho cò gáy , trời tối om đưa tay lên không nhìn thấy năm ngón, Maybach cùng Bugatti Veyron, một trước một sau tắt máy.

Mạnh Xuân nóng nảy vỗ tay lái: "Mẹ kiếp! "

Hắn muốn gọi điện thoại, lại phát hiện địa phương quỷ quái này ngay cả tín hiệu cũng không có.

Mạnh Xuân trong lòng có chút trống rỗng, hắn mở cửa xe xuống xe, hô: "Có ai không? "

Trong hoang dã yên tĩnh không tiếng động, góc tối phảng phất như có mãnh thú nào đó đang rình mò, động vật xuyên qua trong rừng rậm, phát ra âm thanh rõ ràng.

Chung Niệm cũng mở cửa xe xuống xe, xa xa nhìn thấy trên vùng hoang dã có đôi mắt màu xanh biếc đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, cậu nhất thời sợ hãi, "Có...  sói... Nơi này có sói..."

Mạnh Xuân theo bản năng ngăn Chung Niệm ở phía sau, "Đừng sợ. "

Chung Niệm nắm lấy bả vai Mạnh Xuân, "Chúng ta.... Quay lại xe đi. "

Mạnh Xuân hộ tống Chung Niệm đi tới bên cạnh Bugatti Veyron, mở cửa xe cho hắn, "Lên đi. "

Chung Niệm bắt lấy cổ tay hắn, kinh hồn bạt vía, "Lên... Lên cùng tôi..."

Mạnh Xuân liền cùng cậu lên xe, ôm Chung Niệm vào trong ngực, an ủi, "Không sợ, chồng ở đây. "

Chung Niệm nằm sấp trên ngực Mạnh Xuân, cảm giác được an tâm cùng ấm áp đã lâu không gặp, bọn họ đã hơn mười ngày không gặp mặt.

Mạnh Xuân cởi áo khoác âu phục của mình ra, khoác lên cho Chung Niệm, không thể để cho cậu bị cảm lạnh.

Chung Niệm hít hít mũi, bỗng nhiên cảm giác được một tia áy náy, cậu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Mạnh Xuân, trong nháy mắt bị mê hoặc, "Ông xã..."

Mạnh Xuân quay đầu nhìn về phía hắn, "Ừm? "

Chung Niệm xin lỗi trước, "Xin lỗi, em đã lừa anh. "

"Người nên nói xin lỗi là anh." Mạnh Xuân sờ sờ đầu cậu, "Anh lừa em. "

Ôm nhau trong một chiếc xe nhỏ hẹp, họ lại hoài niệm về đối phương.

"Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em thật sự cảm thấy đẹp trai" Chung Niệm nhỏ giọng nói, "Anh đặc biệt mê người, dáng người cũng tốt, làm cho người ta muốn cởi hết một bộ âu phục của anh ra. "

"Lần đầu tiên gặp đã nghĩ đến chuyện này?" Mạnh Xuân nhấc cằm Chung Niệm lên, "Bé lưu manh. "

"Vốn muốn cùng anh lên giường, đáng tiếc sau đó..." thật sự là không cách nào nhìn thẳng đoạn hồi ức này, Chung Niệm xấu hổ nói, "Bị ông chủ gọi đi mua tã giấy, bao cửa hàng Watsons.."

Mạnh Xuân vỗ mạnh đùi mình, "Anh cũng bị ông chủ gọi đi mua tã giấy, cũng bao cửa hàng Watsons ! "

Hai người bọn họ hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời, tương đối cạn lời.

Chung Niệm nhỏ giọng hỏi, "Anh nói... Họ mua tã giấy để làm gì? "

Mạnh Xuân biết đáp án: "Bởi vì đại tiểu tiện không tự chủ. "

Chung Niệm: "..."

Mạnh Xuân cũng bắt đầu nói, "Anh đến bệnh viện đưa giấy tờ cho ông chủ, không cẩn thận bị cậu ta đẩy ngã, kết quả ông chủ của em tới đúng lúc đó, ông chủ của anh liền nói anh là bạn trai cũ của cậu ta, bắt đầu diễn tình cảm với nhau. "

Tình tiết này sao lại quen thuộc thế cơ chứ, Chung Niệm điên cuồng gật đầu, "Đúng đúng đúng! Ông chủ của em cũng vậy! Em đến bệnh viện để đưa cho anh ta văn kiện  thức ăn, bị sếp của anh bắt gặp, Sếp em nói em là bạn trai cũ của ổng! "

Điều này giải thích, tại sao sau đó gặp nhau tại nhà hàng Fennessy, hai ông chủ lại phản đối tình yêu của họ.

Cả hai đều đang đội nồi cho ông chủ!

Mạnh Xuân có chút nghiến răng nghiến lợi, "Cho nên hôm đó ở Walmart..."

Chung Niệm nhận lời của anh, "Em đi mua đồ cho ông chủ, anh ta muốn đi tây tạng du lịch. "

Mạnh Xuân vỗ đùi một cái, "Anh cũng đi mua đồ cho ông chủ! Cậu ta cũng muốn đi du lịch Tây Tạng! "

Hai người nhìn thoáng qua, đồng thời mở vòng bạn bè ra, đặt điện thoại di động cùng một chỗ đối chiếu, phát hiện hai ông chủ đi nơi đều giống nhau, thậm chí khi Nhậm Xuyên quay đỉnh vàng chùa Đại Chiêu, Giang Hoàn đang chụp lén bóng lưng của cậu.

Thậm chí còn kèm theo dòng chữ: "Nhân gian là đây. "

Chung Niệm có chút không thể tin nhìn về phía Mạnh Xuân, "Hai người bọn họ.... Là kiểu quan hệ gì? "

Mạnh Xuân giờ phút này cũng có chút hít thở không thông, "Không... Không biết a..."

Sống cùng một khoa trong cùng một bệnh viện, thậm chí ngay cả phòng bệnh cũng ở cửa đối diện, không muốn để cho đối phương biết thân phận của mình, thâm tình lẫn nhau, Lại còn cùng nhau đi du lịch Tây Tạng!

Quan hệ là rất nhiều!

Mạnh Xuân đột nhiên nhớ tới, "Hai chúng ta đặt bao cao su trong ba lô của ông chủ! "

Chung Niệm cũng ngay sau đó nhớ tới, "Đúng đúng đúng! Nó ở trong ba lô! "

Mạnh Xuân nhìn về phía Chung Niệm, trên mặt là biểu tình không thể tin, "Nhưng ông chủ của anh căn bản không có nhắc tới chuyện này với anh. Cũng không có khiển trách anh..."

Chung Niệm cũng lẩm bẩm, "Ông chủ của em cũng không có mắng em... Còn cho em tiền thưởng nữa..."

Mạnh Xuân có chút lắp bắp, "Dùng... BCS đã được dùng rồi? "

Chung Niệm trên mặt đều là tan vỡ, "Hai người bọn họ ——"

"——ở cùng nhau rồi?!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net