Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A......" Thời điểm Diệp An Thần đang tự hỏi phong cách của Tổng Tài đại nhân rốt cuộc có vấn đề ở đâu, lại nghe thấy một tiếng thét chói tai vang lên, nhìn về nơi phát ra tiếng thét, liền thấy một bóng trắng ngã xuống.

Đau đấy. Đấy là những gì Diệp An Thần nghĩ trong đầu sau khi thấy "Thứ" kia lăn xuống. Nhưng thời điểm "Thứ" kia ngẩng đầu, Diệp An Thần không khỏi hoảng sợ, đây...... Đây...... Là do cậu nhìn nhầm đúng không ? Vì sao nữ chính lại xuất hiện ở đây ?

Thật sự là nữ chính đấy ! Nhưng vì sao nữ chính đại nhân, chị lại ở đây thế ? Trong cốt truyện không có đoạn này nha ! Chị tự tiện sửa cốt truyện như vậy mà được hả ?

"Cậu...... Thần......" Nữ chính vẫn còn ngồi dưới đất, tuy miệng thì gọi Diệp An Thần, nhưng mắt lại nhìn sang Đông Phương Tuyệt.

"Mình...... Không cẩn thận vấp chân...... Mà ngã xuống......" Nữ chính dùng tay chỉ lên tầng trên, le lưỡi. Tuy rằng tóc hơi rối, nhưng xứng với khuôn mặt thuần khiết vô tội của nữ chính, còn có một thân quần áo trắng tinh nữa, ừm...... Tuy rằng hiện tại quần áo hình như bị bẩn, nhưng Diệp An Thần vẫn cảm thấy khá là xinh đẹp !

"Có thể đỡ mình lên được không ? Vừa rồi mình bị ngã hình như chân bị trẹo." Nói xong nàng nhìn lên cổ chân mảnh khảnh của mình, rồi lại nhìn về phía Đông Phương Tuyệt nói.

Mà Diệp An Thần ở một bên cũng nhìn qua phía Đông Phương Tuyệt...... Kìa...... Tổng Tài đại nhân, anh có đỡ không đây ? Có đỡ không đấy...... Nếu bằng kinh nghiệm đã trải qua, hẳn sẽ không. Nhưng hôm nay không phải là ngày định mệnh hay sao ? Hơn nữa, người bình thường thấy một muội tử khả ái ngã trên mặt đất, lại còn rưng rưng nước mắt nhìn thì chẳng ai không mềm lòng cả.

Anh nói xem, nếu đã là đàn ông thì có nên đỡ hay không. Nhưng Tổng Tài đại nhân không thể theo lí lẽ của người bình thường. Vì thế, Tổng Tài đại nhân làm lơ ánh mắt của nữ chính, nhìn qua phía Diệp An Thần.

Cảm nhận được ánh mắt của Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần chớp mắt, làm sao thế ? Hiện tại không phải anh nên nhìn nữ chính hay sao ? Nhìn tôi làm gì ?

Chẳng lẽ là muốn tôi đỡ người ta ? Nhưng...... Tổng Tài đại nhân à, người ta nhìn anh nha, còn là nữ chính nữa, giờ mà tôi đi lên...... Liệu tôi có bị trời phạt hay không đây.

Cậu lại nhìn về phía nữ chính, vẫn thấy nữ rưng rưng nhìn tổng tài. Diệp An Thần không nhìn nàng nữa, cũng chẳng nhìn qua Đông Phương Tuyệt. Nhưng nữ chính vẫn tiếp tục dùng ánh mắt nước ngập nước công kích Diệp An Thần, thậm chí trong ánh mắt còn có chút buồn bã, và chờ mong.

Nhưng...... Vì sao cái sự chờ mong kia hình như dùng cho người khác ? Nhìn ánh mắt nữ chính đảo qua người mình, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Tổng Tài đại nhân. Diệp An Thần cảm thấy, hình như cậu hiểu tại sao rồi.

"Thần......" Nữ chính tuy đang nhìn Đông Phương Tuyệt, nhưng trong miệng lại gọi tên Diệp An Thần. Dù nàng mới nói có một chữ, nhưng đã làm Diệp An Thần nổi da gà rớt đầy đất. Luôn có muốn xoa cánh tay. Nữ chính à, em không phải Tổng Tài đại nhân đâu, chị đừng nhìn em như thế ! Em chịu không nổi đâu, thật đấy.

Thời điểm Đông Phương Tuyệt nghe thấy tiếng gọi kia của nữ chính, đen mặt, híp mắt nhìn nữ nhân trên mặt đất một cái, sau đó nắm tay Diệp An Thần thật chặt, kéo Diệp An Thần rời đi ! Cuối cùng Diệp An Thần cũng tỉnh lại sau tiếng "Thần......" kia thì phát hiện, mình bị Tổng Tài đại nhân kéo đi rồi.

Quay đầu lại nhìn người vẫn còn ngã trên đất, nhìn ánh mắt không thể tin của nữ chính, Diệp An Thần chỉ muốn nói......


Em không cố ý đâu, em bị Tổng Tài đại nhân kéo đi đó !

Nhưng : "Chúng ta bỏ đi như thế được sao ?" Cậu lại quay đầu nhìn nữ chính ngồi trên đất "Cực kỳ đáng thương" làm Diệp An Thần không nhịn được mà hỏi.

Nếu cứ như vậy mà bỏ đi thì cậu sẽ cảm thấy "Lương tâm mình sẽ bất an". Nhưng nếu thật sự ở lại...... Diệp An Thần cảm thấy, không chừng lương tâm của cậu càng bất an hơn ! Cậu thật sự không muốn trêu chọc nữ chính đâu, nhưng vì sao nữ chính luôn xuất hiện trước mặt cậu.

"Cậu muốn đỡ cô ta dậy ?" sau khi rời xa nữ chính một đoạn, Đông Phương Tuyệt cuối cùng cũng đứng lại, quay đầu nói với Diệp An Thần, nhưung biểu tình kia, Diệp An Thần cảm thấy hình như hắn đang tức giận.

Nhưng vì sao Tổng Tài đại nhân lại tức giận ?

Chẳng lẽ là vì tính chiễm hữu của Tổng Tài đại nhân đột nhiên phát tác, không phải trong tiểu thuyết đều là nhưu thế hay sao ? Hắn là người luôn trêu chọc nữ chính, nhưng lại không muốn nữ chính bị người khác gây khó dễ, chính là tâm lý của mâyd đứa học sinh tiểu học, chẳng lẽ là sợ bị cậu đụng vào.

"Nói đi." Thấy Diệp An Thần im lặng, Đông Phương Tuyệt càng tức giận, nghĩ tới những chuyện lần trước, chẳng lẽ tiểu lão thử của hắn...... Thích cô ta ?

Nghĩ đến khả năng này, Đông Phương Tuyệt lại nhíu mày, nhìn về phía nữ chính. Nếu như vậy...... Hắn nắm tay Diệp An Thần thật chặt, không thể để chuyện này xảy ra, cho dù Diệp An Thần thật sự thích loại con gái không biết xấu hổ kia thì cũng không được.

Ánh mắt hắn tối đi, người mà hắn thích, sao có thể để người khác đem đi ? Cho dù người khác muốn lấy, hắn sẽ làm cho người kia biết, nhớ thương người của Đông Phương Tuyệt sẽ phải chịu hậu quả ra sao.

Sao...... Sao lại lạnh thế nhỉ, nhìn theo ánh mắt của Tổng Tài đại nhân, tuy rằng không thấy ai, nhưng nếu là hướng kia thì Diệp An Thần đã biết, kia chẳng phải là hướng nữ chính vừa ngã hay sao ? Nhưng...... Sao ánh mắt nhìn về phía nàng lại không ôn nhu như thế ? Hiện tại...... Ánh mắt của Tổng Tài đại nhân giống như dã thú đang bảo vệ đồ ăn của mình, có kẻ tới tranh liền giết đúng không ?

Tuy cậu hiểu ánh mắt của Tổng Tài đại nhân, nhưng nếu Diệp An Thần biết hiện tại Đông Phương Tuyệt đang nghĩ gì, nhất định sẽ mau chóng rời đi, sau đó trốn thật kĩ, cơ mà hiện tại...... Diệp An Thần không biết, vì thế, Diệp An Thần tiếp tục ngẩng đầu nhìn Tổng Tài đại nhân.

Đang nhìn thì lại cảm nhận được tay bị Đông Phương Tuyệt nắm chặt : "Nếu...... Nếu cậu muốn qua đó thì muộn rồi."

Nếu lo lắng nữ chính té sẽ có người khác nâng nàng dậy, anh đi đi, đứng ở đây sốt ruột cũng vô dụng thôi. Dù anh hiện có đứng ở đây biến thành đá vọng phu, nữ chính cũng sẽ không tới đâu. Hiện tại nếu để cậu làm biên kịch, cậu nhất định sẽ để nam chính trở lại trước mặt nữ chính sau đó bày ra vẻ mặt lãnh khốc nâng nữ chính dậy.

Thời điểm nâng nữ chính dậy còn lạnh lùng bỏ thêm một câu : "Tôi trở lại là có việc, không phải vì quan tâm tới cô."

Sau đó lại nghĩ...... Nếu Tổng Tài đại nhân thực sự làm như thế, Diệp An Thần rất muốn cười, cậu cảm thấy cậu rất có tài năng làm biên kịch đó nha.

"Cậu muốn trở lại đó ?" Nhìn qua phía Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt hỏi lại.

"Đương nhiên là em không muốn rồi." Diệp An Thần lắc đầu, tới đó đỡ nữ chính dậy mà là muốn trêu đùa vận mệnh hả. Thứ nhất, tôi thật sự không muốn có bất kì mối liên hệ nào với nữ chính, tôi chỉ cảm thấy nữ chính không giống như trong tiểu thuyết, chỉ số thông minh của tôi theo không kịp. Thứ hai, anh không biết nữ chính thuộc về nam chính hay sao ? Nữ chính là của Tổng Tài đại nhân đấy ?

"Vậy đi thôi !" Nói xong, Đông Phương Tuyệt tiếp tục kéo Diệp An Thần đi. Theo sau Đông Phương Tuyệt, Diệp An Thần lại chớp mắt, đây là làm sao, Tổng Tài đại nhân thật sự không muốn tới nâng nữ chính dậy hả ? Chuyện này không giống trong tưởng tượng của cậu !

Quay đầu lại nhìn, sau đó lại quay qua Tổng Tài đại nhân...... Chuyện này sao lại thành ra như thế rồi ? Hôm nay nữ chính và Tổng Tài đại nhân không phải nên diễn đoạn nhất kiến chung tình kia hay sao ? Hiện tại...... Sao lại không có gì thay đổi hết vậy !!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net