Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thích chính là thích, yêu chính là yêu, ở bên nhau cũng chỉ như vậy thôi, chỉ cần tìm đúng người, vì sao lại không thử ?" Thời điểm Bạch Tịch Vũ rời đi, tùy ý nói một câu, nhưng một câu này, lại làm Diệp An Thần suy nghĩ rất lâu.

Hiện tại cậu không còn băn khoăn bất kì việc gì nữa, mà Đông Phương Tuyệt lại biến thành câu hỏi duy nhất trong đầu cậu. Chính xác, thích chính là thích, yêu chính là yêu, dù ông đây có yêu nam nhân của nữ chính thì cũng làm sao ? Đâu có ai quy định không thể yêu nam chính.

Hiện tại cốt truyện đã thay đổi, vì sao Tổng Tài đại nhân và cậu không thể tương thân tương ái ? Đột nhiên từ trên giường đứng lên, đụng đến chân đau làm Diệp An Thần muốn rớt nước mắt, nhưng trái tim lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Đột nhiên rất muốn nhìn thấy Tổng Tài đại nhân, muốn chính miệng nói cho hắn, em nghĩ kỹ rồi, về sau anh chính là của em, nếu dám ở sau lưng em đi tìm nữ chính, vậy anh chậm rãi quỳ ván giặt đi !

Vì thế sau khi nghĩ kỹ, Diệp An Thần lại có thể ngủ mà không phải gặp ác mộng, ngày hôm sau, khi chuông cửa vang lên mới tỉnh lại, nháy mắt Diệp An Thần còn mơ hồ, nhưng khi nghe thấy tiếng chuông cửa kêu, liền vui vẻ.

Sờ khóe miệng một cái, phản ứng đầu tiên chính là vọt vào WC, mở vòi nước, chuẩn bị đem nước hất lên mặt. Lại nhớ tới trước kia mình gặp Tổng Tài đại nhân đều trong bộ dạng này, đột nhiên nếu mình không như vậy, có phải hay quá khẩn trương hay không.

Ở trong gương soi soi, trên mặt vẫn còn dấu vết mới ngủ dậy, tóc cũng tán loạn, đem áo ngủ bỏ ra, nhìn mình trong gương, vẫn thấy hơi khác. Dùng tay vỗ vỗ mặt mình, đi ra khỏi WC, nghe tiếng chuông cửa, cầm tay nắm cửa, đầu óc lại do dự, sau khi mở cửa, thấy Đông Phương Tuyệt thì phải nói cái gì đây ?

Trong lòng gian nan nói thử mấy câu, trước kia không phát hiện mình thích Tổng Tài đại nhân, thời điểm gặp Tổng Tài đại nhân cũng chỉ như vậy, thuận theo tự nhiên thì không khẩn trương, cũng không giống như bây giờ, chỉ cần tưởng tượng đến khi mở cửa, gặp Tổng Tài đại nhân, mặt cũng đã đỏ lên, tim đập cũng đập dồn dập.

Dùng tay đặt lên ngực, hít một hơi thật sâu, đột nhiên mở cửa...... Nhưng khi mở cửa, nháy mắt lại đơ ra tại chỗ ? Ừm...... Ha......?

Chớp chớp mắt ? Người này ? Là ai ? Gãi gãi đầu, đầu óc trong nháy mắt lại chết máy.

Thế gian bi ai nhất chính là cái gì, trước kia Diệp An Thần không biết, nhưng hiện tại Diệp An Thần cảm thấy, chuyện bi ai nhất không gì hơn là khi nhà ngươi mở cửa, lại phát hiện người nọ không phải người ngươi chờ ! ....Nếu hiện tại trước mặt không phải là một mỹ nữ, mà mỹ nữ này nếu không phải đang mỉm cười nhìn cậu, Diệp An Thần hiện muốn che mặt rơi lệ.

"Ừm...... Cô có việc muốn gặp tôi ?" Tuy trong lòng bi ai muốn chết, nhưng Diệp An Thần vẫn phản ứng rất nhanh.

"Tôi là trợ lí của tổng tài Đông Phương, Trần Hân, tới đưa cơm cho Diệp tiên sinh." Mỹ nữ mặc đồ công sở, khóe miệng là nụ cười mỉm, đem đồ xách ở trong tay chuyển qua trước ngực, nụ cười trên mặt cũng rạng rỡ hơn.

Trợ lý......của Tổng Tài đại nhân ? Nhìn mỹ nữ trước mặt, trong đầu trực tiếp phản ứng nói với mỹ nữ : "Chào buổi sáng." Sau đó mới tiếp tục phản ứng, hỏi một câu : "...... Tuyệt đâu ?"

"Tổng tài có việc phải xuất ngoại, tối mai mới có thể trở về." Cầm đồ ăn trong tay để trên đất, lấy danh thiếp từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Diệp An Thần, trên mặt vẫn là nụ cười không thay đổi. Diệp An Thần tiếp nhận, nhìn danh thiếp màu bạc trong tay, a......Không hổ là trợ lý của Tổng Tài đại nhân, chỉ cái danh thiếp thôi cũng xa hoa !

Cầm danh thiếp trong tay, Diệp An Thần khẳng định, danh thiếp trong tay này tuyệt đối, tuyệt đối không phải là giấy. Sờ kĩ lại, này, đừng nói là dùng bạc làm nhá !

Nghĩ đến này khả năng này, tức khắc trong đầu Diệp An Thần vụt ra một khả năng. Đó là, có phải hay danh thiếp của Tổng Tài đại nhân chính là dùng vàng làm hay không ? Nghĩ đến cái này, rồi tưởng tượng hình ảnh Tổng Tài đại nhân cầm một danh thiếp ánh vàng rực rỡ đi ra ngoài. Ha ha...... Chỉ cần nghĩ tới hình ảnh như vậy thôi, Diệp An Thần cảm thấy đặc biệt buồn cười.

"Diệp tiên sinh ?" Mỹ nữ trợ lí ở một bên bị xem nhẹ, mỉm cười nhắc nhở.

"A...... Xin lỗi, vừa rồi thất thần, hộp đồ ăn cô để đó là được, lát nữa tôi sẽ lấy vào." Lấy lại tinh thần, Diệp An Thần xấu hổ nói.

"Không cần, tổng tài nói đồ ăn này nhất định phải tự mình đưa đến bàn Diệp tiên sinh." Trần Hân lại khom lưng cầm đồ lên, lộ ra một nụ cười lễ phép với Diệp An Thần.

Cậu lại muốn nói tiếp, nhưng nghĩ đến tính cách của Tổng Tài đại nhân, cuối cùng Diệp An Thần chỉ có thể đem câu đã đến bên miệng nuốt trở về, nghiêng người, để cho mỹ nữ trợ lý tiến vào : "Vậy mời vào."

Nhìn đồ ăn trên bàn, Diệp An Thần nuốt nuốt nước miếng, đây là trợ lý riêng của tổng tài đại nhân nha ! Nhưng hiện tại lại tới đưa cơm cho mình ? Ha ha...... Đây là đãi ngộ loại gì đây ! Trước kia chính có nằm mơ cũng chưa từng mơ như vậy ! Nhưng hiện tại...... Hình như lại nằm mơ rồi !

"Cơm trưa tôi sẽ lại đưa tới, Diệp tiên sinh không cần phải lo lắng." Lại một lần nữa hơi mỉm cười với Diệp An Thần, sau đó nói : "Nếu không có việc gì tôi xin phép đi trước."

Thấy Diệp An Thần gật đầu, mỹ nữ trợ lý hơi cúi mình với Diệp An Thần, sau đó rời đi. Đóng cửa lại, Diệp An Thần bước tới bàn ăn, nhìn đồ ăn trên bàn, vẫn là những món hôm trước đã ăn, dùng tay cầm một chiếc bánh bao lên, vẫn là hương vị cũ.

Cơm trưa là Trần Hân đưa tới, mở hộp đồ ăn ra, nhìn đồ ăn bên trong, Diệp An Thần liền biết mấy cái này nhất định là tổng tài đại nhân đã nhờ người làm.

Màu sắc và hương vị, mỗi cái đều rất ngon, thậm chí so với mấy món hôm trước tổng tài đại nhân làm còn ngon hơn. Nhưng Diệp An Thần ăn vào miệng, vẫn cảm thấy không phải là hương vị mình nhớ nhung. Là bởi vì mấy món này không phải do Tổng Tài đại nhân làm hay sao ?

Một ngày ba bữa, mỹ nữ trợ lý đều rất đúng giờ đưa tới, thậm chí bữa sáng ngày hôm sau cùng cơm trưa cũng tới rất đúng giờ, nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã chậm mười phút rồi ! Trước đó vài lần chính là một phút cũng không mà !

Ngáp một cái ghé vào bàn, hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi, vì sao Tổng Tài đại nhân đến bây giờ chưa xuất hiện ? Không phải là do máy bay đến trễ...... Hay là...... Đã xảy ra sự kiện cẩu huyết gì giống như trong tiểu thuyết rồi hả ?

Nghĩ nghĩ, Diệp An Thần cảm thấy rất có khả năng ! Hiện tại đã là 6 giờ, mà một cuộc gọi từ Tổng Tài đại nhân cũng không có, không phải thật sự bị tai nạn xe sau đó mất trí nhớ rồi đấy nhé ! Ghé vào trên bàn, suy nghĩ đến khả năng này, cậu đột nhiên ngẩng lên, sửng sốt hai giây, sau đó Diệp An Thần lại bò lên bàn.

Ha ha...... Đôi khi suy nghĩ quá nhiều sẽ hù chết người nha ! Còn đâm xe ?...... Thôi, tốt nhất là không nghĩ nữa !

Nhìn lên đồng hồ trên cổ tay, đồng hồ cũng là quà mà Tổng Tài đại nhân đưa chính mình, vẫn luộn được đặt trong ngăn kéo, hai ngày nay mới lôi ra đeo, tuy rằng phải phân vân rất lâu.

Nhưng mình đã quyết định sẽ cùng Tổng Tài đại nhân ở bên nhau, đồ Tổng Tài đại nhân đưa, không phải nên dùng mới đúng hay sao ?

Hơn nữa......Cái đồng hồ này, hẳn là Tổng Tài đại nhân rất quý trọng ! Nếu hắn thấy mình mang, có phải sẽ vui vẻ hơn một chút đúng không ? Từ từ nghĩ, nhưng rất nhanh Diệp An Thần lại dùng sức lắc đầu, mặt cũng hơi phiếm hồng. Dù sao mình cũng đã đeo rồi, mà đây cũng là câu trả lời cho câu hỏi bảy ngày trước. Không biết Tổng Tài đại nhân có hiểu ý cậu hay không.

Khi Diệp An Thần rất ngạo kiều suy nghĩ, chuông cửa lại vang lên, sờ sờ bụng mình, vỗ vỗ mặt mình, đem suy nghĩ bỏ đi.

Nhưng.....Thời điểm mở cửa, nháy mắt, nhìn người đứng trước mặt mình, Diệp An Thần lại ngây người, chỉ có thể theo bản năng nói : "Tuyệt......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net