Chương 108: Là Tư Cảnh Hàn, Tử Mặc hay Tiểu Bao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 108: Là Tư Cảnh Hàn, Tử Mặc hay Tiểu Bao?

(Sáng nay mới phát hiện chưa đăng 108 mà đã đăng 109😅)

Hoắc Duật Hy đột ngột bị một quả núi đè lên mặt liền nghẹn đỏ thở không ra hơi, cộng thêm sợ hãi tên trộm nên dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra thật xa, muốn kêu cứu mạng.

Tên trộm này thế nhưng chẳng chút nào phòng bị đã bị cô ngã lăn quay, kêu rên một tiếng trầm thấp mới lòm còm đứng dậy.

Hoắc Duật Hy sau khi đứng lên mới có dịp chú ý đến hắn, ngay lập tức bị bóng lưng thẳng tắp làm cho đứng hình.

Tên trộm bị người ta phát hiện nhưng không vội chạy mà lo nhiều hơn cho cơ thể sạch sẽ vừa bị dính bẩn của mình. Hắn trước tiên phủi bụi trên bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, thứ hai đi chân vào đôi dép lê trắng bằng lông, rồi cứ thế không nói không rằng đi về phía trước.

"Này..." 

Được gọi, tên trộm với trang phục mỏng tanh dừng lại.

Hoắc Duật Hy há miệng, có cảm giác lồng ngực dừng như bị tức lại một chỗ, đau đớn. Cô chớp mắt mấy lần, đôi môi run lẩy bẩy nhìn theo bóng lưng cao ngất kia mà cứ sợ mình nhận nhầm.

Tên kia tóc tai không mấy gọn gàng nhưng chỉ cần liếc qua cũng biết khuôn mặt kia trắng đến mức nào, cổ tay, cổ chân thon thả xinh đẹp, y hệt, y hệt tên Tiểu Bạch Kiểm năm đó. Hắn không nhanh không chậm xoay người về phía cô, dáng vẻ lười nhát lạ thường: "Ưm... có chuyện gì không?" 

Chất giọng trầm ổn dịu dàng của tên trộm đánh tan mọi khoảng cách trong lòng Hoắc Duật Hy , sự nghi ngờ đến bây giờ đã trở thành sự thật, khiến cô phải hồn xiêu phách tán, cô cứ tưởng từ giây phút đó cả thế giới như sắp sụp đổ dưới chân, mọi âm thanh bên tai đều biến mất, trong đầu cô mọi thứ nổ tung, từng mạch máu đã ngừng hoạt động.

Thời khắc mà cô mông chờ nhất đến quá đột ngột, thậm chí là bất thường.

Không giống sự sững sờ của cô, tên trộm nghiêng đầu vừa nhìn cô rồi lập tức nở nụ cười, cứ như cảm giác mừng vui khi mẹ đi chợ về mua quà cho, hắn vội vã lao vào ôm lấy cô, cười khúc khích. Cô chết sững, khi người kia lao đến cô hoàn toàn bất động, cứ như một cỗ máy, mà xung quanh thời gian dường như đã dừng lại ở khoảnh khắc này.

Khi cả ôm chặt lấy nhau, nước mắt của cô chợt đến chính cô không thể kiểm soát.

Khi cô nhìn thấy được tuấn nhan, không gian đối với cô trước nay đây là phong cảnh động lòng nhất. Da trắng, môi hồng, đôi mắt màu lam như biển, trên khuôn mặt hắn cũng là một loại tú sắc khả san.

Phải, Tư Cảnh Hàn thật sự đã về.

Trong lồng ngực, trái tim cô đang loạn nhịp đập, nó sắp theo hơi ấm chân thật của hắn mà vọt ra ngoài.

Cô hạnh phúc đến đau đớn, quặn thắt cả cõi lòng.

Hắn ôm cô rất chặt, chân thực không sao kể xiết.

Nhưng khác với cô trái tim của hắn vẫn một nhịp vững vàng, lạnh vùng và vô tình.

"Cảnh Hàn..." Cô nghẹn ngào thổn thức cái tên mà bấy nhiêu lâu tuyệt vọng gọi vẫn không có người hồi đáp, gọi đến thế nào hắn cũng chẳng hồi âm, cái tên mà mỗi lần nghĩ đến cô cứ như bị trăm nghìn lưỡi dao cứa vào da thịt.

Bây giờ cô gọi, hắn lại ở trước mặt cô, ôm chặt cô trong vòng tay của hắn, dù có là nằm mơ thì cũng là một giấc mơ đầy chân thực.

"Cảnh Hàn..." Cô lại gọi, đầy thâm tình.

"Bà xã..." Hắn đáp ngay.

"..." 

Không lâu sau hắn lại nói thêm: "Bà xã, ông xã đói bụng."

Động tác ôm eo người đàn ông của Hoắc Duật Hy trong phút giây bỗng chốc cứng đờ, có chút không tin nổi, ngẩn ngơ nhìn hắn: "Cảnh Hàn?"

"Bà xã." Người đàn ông vẫn không thay đổi giọng điệu, mềm giọng gọi.

Hoắc Duật Hy lập tức đẩy hắn ra, cô đột nhiên nhạy cảm đến lạ kỳ, theo bản năng nhìn về phía người đàn ông rồi lắc lắc đầu.

Không! Đây không phải Tư Cảnh Hàn, Tư Cảnh Hàn sẽ không bao giờ gọi cô như vậy, hắn cũng không bao giờ có biểu cảm thế này.

Người kia dường như không hiểu tại sao cô đột ngột đẩy mình ra, hơi ủy khuất, vừa chu môi vừa giơ tay ra đòi ôm: "Bà xã, bà xã đi đâu mà sao lâu quá, ông xã nhớ bà xã mà..."

"..." Bả vai Hoắc Duật Hy run lên bần bật, hoàn toàn không thốt ra nổi chữ nào, so với bất ngờ vừa rồi thì bây giờ cô mới thật sự sốc.

Bao nhiêu lâu chờ đợi, không ngờ kết quả nhận được tàn khốc đến thế này đây.

"A...!!!"
_____________

Tư thị.

[Lạc thiếu, vẫn chưa tìm được người.]

Đây đã là lần thứ năm Lạc Tư Vũ nhận được thông tin này.

"Cho tất cả người trong biệt thự tản ra hậu viện tìm hết cho tôi."

[Vâng.]

Ngắt điện thoại, hắn ngồi xuống ghế ngao ngán chống trán, đúng lúc này thì Tề Thiếu Khanh và Mặc Lạc Phàm đồng thời tiến vào văn phòng.

"Mất người từ lúc nào?" Tề Thiếu Khanh ngồi xuống trước, nhíu mày hỏi.

"Vẫn chưa xác định rõ, giờ trà chiều người hầu lên gọi hắn xuống ăn điểm tâm thì mới biết mất tích."

Mặc Lạc Phàm cào cào tóc: "Cái tên mặt trắng đó đúng là không vừa mà, tinh thần đã ra đến nông nổi đó mà vẫn lắm chiêu trò. Cả biệt thự trên dưới mấy mươi người, thế nào lại chẳng ai hay biết?"

Nói tới đây Lạc Tư Vũ phải nhắc nhở Mặc Lạc Phàm: "Hắn tạm thời mất trí chứ không phải bị ngốc. Cùng lắm cứ tưởng mình là Tử Mặc thôi!"

Ba người đàn ông có quyền có thế bậc nhất thành phố K cứ như vậy tụ hợp lại một chỗ, mà còn vì một tên đàn ông khác nữa phải gà bay chó chạy, rầm rộ tìm kiếm khắp nơi, lật tung cái nóc thành phố này lên cũng phải tìm cho ra cái tên "mất trí nhưng vẫn rất thông minh" kia.

Nếu Mặc Lạc Phàm từ bệnh viện chạy sang thì đương nhiên Tề Thiếu Khanh cũng đang trong giờ làm việc mà đến, anh nới lỏng cà vạt, hỏi Lạc Tư Vũ: "Mấy hôm nay ở biệt thự có gì khác biệt không?"

Lạc Tư Vũ lắc đầu: "Sáng nay Tiểu Hy có tìm đến nhưng sau đó liền bị đưa trở về."

Hắn nói đến đây lại nhìn Tề Thiếu Khanh: "Anh nghi ngờ Tiểu Hy sao?"

"Vậy phải đợi đến khi cậu tìm hết phạm vi thành phố, nếu thật sự không có người thì chỉ còn có một khả năng ở chỗ Tiểu Hy. Bằng không chưa tra được gì đã tìm đến cô ấy chẳng khác nào bứt dây động rừng."

Mặc Lạc Phàm ngồi một bên tự nghe ra đạo lý, nói đúng lắm, bây giờ nếu bọn họ tự dưng xông đến chỗ Hoắc Duật Hy, nhỡ như không có người thật thì chẳng khác nào tự khai với cô Tư Cảnh Hàn còn sống.

Tư Cảnh Hàn chỉ mới mất tích từ tầm sáng đến chiều nay, hắn không có tiền thì có thể đi đến đâu, cùng lắm là vài mươi kilomet trong thành phố, bọn họ cứ tìm hết mọi ngõ ngách trước đã, nếu thật sự không xong thì đến chỗ Hoắc Duật Hy còn chưa muộn.

"Mà cũng ghê gớm thật, tên đó trốn ra ngoài làm gì chứ?"

Khi Mặc Lạc Phàm nói xong câu này, hai người đàn ông còn lại lập tức nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn sinh vật lạ. Tư Cảnh Hàn yêu Hoắc Duật Hy như vậy thì chuyện đi tìm cô còn cần lý do?

Mặc Lạc Phàm lập tức biện giải: "Chẳng phải lúc trước hắn nói nếu còn sống sẽ không yêu Tiểu Hy nữa sao?"

"Nhưng hắn không có nói sẽ không đi tìm cô ấy."

"..." Ớ, thế cũng tính à?

Sau đó ít lâu, chắc là độ ngày hôm sau.

Sớm tinh mơ, cả ba người đàn ông lại lên xe đến chỗ biệt thự Hoắc Duật Hy đang ở, đó là căn nhà mà cô thuê trước kia khi học đại học.

Lúc họ nhấn chuông người làm lập tức ra mở cửa cứ như đã chuẩn bị sẵn.

"Mời ba cậu vào trong."

Tề Thiếu Khanh gật đầu dẫn đâu đi trước, nhưng chỉ được hai bước Mặc Lạc Phàm đã kéo tay anh lại, nhỏ giọng: "Sao mình vẫn có cảm thấy bước vào nhà là bước vào quỷ môn quan vậy?"

"Thế thì đúng rồi." Lạc Tư Vũ khẳng định, nhìn vào trong căn nhà xinh đẹp lại nhìn Mặc Lạc Phàm: "Theo quan sát thì Tiểu Hy hẳn là đã giăng sẵn thiên la địa võng để trừng trị chúng ta lừa gạt cô ấy. Đặc biệt là cậu."

Mặc Lạc Phàm đã yếu bóng vía, nghe thế lại càng lo lắng, chọn lựa vị trí đi phía sau cùng cho lành.

Hai người đàn ông còn lại khinh bỉ nhìn anh, nhưng anh mặc kệ, núp bóng trước vẫn hơn.

Tề Thiếu Khanh đĩnh đạc đi gần tới sảnh chính thì bỗng nhiên dừng lại, Lạc Tư Vũ cũng khó hiểu nhìn anh: "Sao vậy?"

"Nghe nói cậu có hứng thú với Trí Quân?" Anh hững hờ hỏi vặn lại.

Lạc Tư Vũ thoáng chau mày: "Thì thế nào?"

"Dự án hợp tác sắp tới của chúng ta, tôi để cô ấy đảm nhiệm phụ trách. Nên cậu vào trước đi." Anh đưa tay làm động tác mời, thản nhiên như một hành động quân tử chân chính.

Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm nghe xong mà giật nảy mình, sau đó thì Mặc Lạc Phàm cười run rút sắp tắt thở tới nơi, đưa ngón tay cái hướng về phía Tề Thiếu Khanh.

Nhưng anh cũng nhanh chóng tắt cười, bởi vì cửa chính phòng khách đã được mở ra, và bên trong điều gì đang đợi chờ ai cũng rõ.

Lạc Tư Vũ hơi căm phẫn nhưng vẫn bấm bụng tiến vào trước, không quên lườm Tề Thiếu Khanh và Mặc Lạc Phàm đang nén cười đi phía sau. Đến khi vào phòng khách, hắn mới đường hoàng cất giọng gọi: "Tiểu Hy..."

Nhưng cũng chỉ nói được bao nhiêu đó, bởi vì tiếp theo cảnh tượng bên trong đã khiến hắn và hai người còn lại phải sững sờ.

Hoắc Duật Hy và Tư Cảnh Hàn đang ngồi ở bàn tiếp khách, một bên bón cơm một bên há miệng ăn theo cách tự nhiên nhất.

"Nào, há miệng ra."

"Không ăn cái này mà..."

"Bà xã đã nói là ăn, nghe không?"

Tư Cảnh Hàn ấm ức há miệng, ngậm muỗng thức ăn vào, nhìn thấy ba người kia tới cũng không mấy điểm xỉa.

Cùng dáng vẻ đó của hắn, Hoắc Duật Hy chỉ nói một câu: "Đến rồi đấy à, các anh ngồi xuống đi." Sau đó lại thao thao bất tuyệt dụ dỗ cho Tư Cảnh Hàn ăn sáng.

Cũng may hắn tuy kén ăn nhưng rất nghe lời cô, ép ăn cái gì chỉ cần tốn vài câu uy hiếp liền ngoan ngoãn nuốt vào hết.

Cô biết thời gian qua hẳn là ăn uống khó dỗ đi, mới gầy gò héo hon, ốm đến nỗi sắp trơ xương, không biết bọn đàn ông kia nuôi hắn thế nào nữa?

Nghĩ đến mà căm phẫn.

Cô mong mỏi gặp được Tư Cảnh Hàn nhưng không có nghĩa là mù quáng không nhận ra được có vấn đề ở chỗ nào.

Cô quen thuộc với hắn như vậy chỉ cần một câu nói thôi đã nhận diện được đây hoàn toàn không phải Tư Cảnh Hàn thật sự. Người mà cô nhìn thấy ở biệt thự Hàn Nguyệt, người mà tự dưng xuất hiện trước mặt của cô bây giờ chẳng qua chỉ mang hình hài của Tư Cảnh Hàn, chẳng qua là có khuôn mặt giống với hắn, và tâm hồn thì hoàn toàn là một người khác nhưng đồng thời đó cũng không phải một người xa lạ, mà là người trong quá khứ cô từng quen biết.

Trớ trêu thay, Tư Cảnh Hàn một lần nữa nhìn thấy ánh dương này hắn đã lựa chọn sống trở lại với cuộc đời của Tử Mặc, với kí ức của những tháng năm thanh xuân đẹp đẽ để khỏi tỉnh dậy đối mặt với hiện thực tang thương.

Thà rằng mất đi hết ký ức thì sẽ không bị dày vò.

Cô biết ngay mà, làm sao có thể dễ dàng như vậy! 

Tư Cảnh Hàn làm sao có thể dễ dàng như vậy để cô tìm ra hắn!

Hắn nói đã từng nói sẽ không bao giờ để cô bước chân vào thế giới của hắn lần nữa, thì nhất định hắn sẽ làm được.

"Ông xã ngoan, mau ăn đi." Suy nghĩ cho đến cuối cùng Hoắc Duật Hy vẫn giữ riêng trong lòng, đau đớn trong nháy mắt cũng được sạch sẽ cất đi, từ khi Tư Cảnh Hàn biệt tin, cô dường như đã trưởng thành thêm không ít.

Thấy cô bình tĩnh đến lạ thường trước cảnh Tư Cảnh Hàn thay da đổi thịt, cánh đàn ông vừa vào phòng khách càng bất an hơn, đặc biệt là Mặc Lạc Phàm.

Cái quái gì vậy?

"Này, mình nhớ là Tiểu Bạch đâu ngờ nghệch đến nổi không thể tự ăn cơm?"

"Cậu thì biết gì?" Lạc Tư Vũ nhìn anh, "Bởi vì hắn không ngờ nghệch nên bây giờ mới chẳng thể tự ăn cơm?"

"Hở, là sao vậy?" Mặc Lạc Phàm bình thường ba hoa bây giờ lại rối rấm.

Lạc Tư Vũ nghĩ có phải Mặc Lạc Phàm sợ hãi quá nên đầu óc kém hoạt động luôn hay không?

"So với cậu tự ăn, không phải có người bồi sẽ thích hơn sao, cậu nói cái này tính là ngô nghê hay thông minh?"

Mặc Lạc Phàm ồ một tiếng, rồi trợn mắt nhìn tên mặt trắng ngoan ngoãn ngồi cạnh Hoắc Duât Hy cực kỳ vô hại ăn cháo thì phát buồn nôn.

Rốt cuộc sau một hồi Hoắc Duật Hy cũng cho Tư Cảnh Hàn ăn xong, hắn rất thiếu tự giác chào hỏi khách, ngồi tại chỗ chỉ muốn đọc sách, động tác quen thuộc cứ như sinh hoạt thường nhật đã diễn ra ở đây.

Vì thái độ lòi lõm này của hắn mà buộc lòng Mặc Lạc Phàm phải lên tiếng trước, sà xuống ghế đến cạnh hắn hỏi han: "Tiểu Bạch, thế nào cậu lại chạy được đến đây?"

Tư Cảnh Hàn không đáp, anh ấy lại thân thiện hơn, úp quyển sách lại, dụ dỗ: "Là thế nào hả, mau nói mình nghe?"

Bởi vì bị Mặc Lạc Phàm động tay động chân nên Tư Cảnh Hàn có chút không vui, giống như trước đây hắn nhìn sang Hoắc Duật Hy cầu cứu.

Lập tức cô nguýt lấy Mặc Lạc Phàm: "Thế nào, em còn chưa chất vấn anh, anh còn dám quay ngược lại bức cung hắn, anh cũng giỏi thật nhỉ Mặc Lạc Phàm?"

Chân tơ kẻ tóc của Mặc Lạc Phàm lập tức căng thẳng, rất thức thời quay lại chỗ ngồi phía sau lưng Tề Thiếu Khanh, cười hề hề vuốt mũi: "Lỗi này không thể tính là lỗi của bọn anh."

"Vậy là ai?"

"Là hắn." Mặc Lạc Phàm lại chỉ vào Tư Cảnh Hàn, Hoắc Duật Hy nheo mắt: "Anh muốn chết phải không?"

Mặt Lạc Phàm trốn sau vai Tề Thiếu Khanh nên lá gan cũng lớn hơn: "Nhưng anh nói đúng sự thật mà, là hắn dặn cho cho dù bản thân có xảy ra chuyện gì thì cũng không được phép cho em biết!"

"Nên anh cứ như vậy lừa dối em suốt bao nhiêu lâu? Không nhắc thì thôi, vừa nghĩ tới em liền muốn đánh anh một trận rồi." Hoắc Duật Hy hung dữ, chực đứng lên thật làm Mặc Lạc Phàm suýt xoắn chấp tay cầu xin.

Sau một hồi xem trò Tề Thiếu Khanh cũng tốt bụng can giải: "Được rồi Tiểu Hy, đừng dọa cậu ây nữa, chẳng phải hôm nay bọn anh đến đây để cho em tính sổ sao, còn vội làm gì?" Nói đoạn, anh nhìn sang Tư Cảnh Hàn trật tự ngồi trên ghế đối diện, nói khẽ: "Mặc Lạc Phàm đến đây nhưng chưa tham quan lần nào, cậu giúp tôi dẫn tên này đi một vòng được không?"

Tư Cảnh Hàn đang nhìn sách nhưng nghe Tề Thiếu Khanh nói liền biết anh ám chỉ mình, trái hẳn đến thái độ phớt lờ Mặc Lạc Phàm, đối với anh hắn lại đặc biệt hưởng ứng, tuy vậy vẫn nhìn đến Hoắc Duật hy chờ ý kiến.

Cô phải bật cười vì vẻ rào trước đoán sau của người đàn ông này, dịu giọng dỗ dành: "Được rồi, ông xã ngoan, dẫn Tiểu Phàm ca đi chơi một chút, chẳng phải hôm qua ra vườn muốn hái táo sao, hôm nay tranh thủ hái cho bà xã một giỏ."

Vì cô đã nói như vậy nên Tư Cảnh Hàn gật đầu đặt sách lên bàn, đứng dậy, Mặc Lạc Phàm cũng hí hửng đi đến, tuy vậy hắn lại gạc cánh tay của anh ra, thoáng nhìn hai người đàn ông còn lại một cái mới dẫn lối cho Mặc Lạc Phàm ra ngoài.

Một động tác nhỏ thôi nhưng Lạc Tư Vũ và Tề Thiếu Khanh đều nhìn ra được ký ức của Tư Cảnh Hàn đối với nơi này tuyệt nhiên không thay đổi, trước sau vẫn nhớ rõ mồn một sự việc đã diễn ra khi hắn còn là Tử Mặc.

Tề Thiếu Khanh hơi chỉnh lại cổ áo, ánh mắt vừa rồi của hắn anh đã nhận được rồi, cũng hiểu bản thân nên làm thế nào tiếp nào. Là anh cố tình bảo hắn tránh đi để thuận tiện nói với Hoắc Duật Hy những lời tiếp theo.

Chỗ cô cũng vậy, khi Tư Cảnh Hàn rời đi liền thu lại ánh mắt dịu dàng, nói cho cùng hắn rời đi thì chuyện chính sự cũng nên bắt đầu.

Tề Thiếu Khanh không nhanh không chậm bắt đầu câu chuyện, một lần sáng tỏ đầu đuôi:

"Tiểu Hy, thật giống như Lạc Phàm đã nói, chuyện của hắn bọn anh một mực giấu em là vì hắn muốn như vậy. Hắn đã chuẩn bị từ trước một phong thư, nếu như ngày hôn lễ hắn gặp bất trắc thì lá thư đó sẽ được chuyển tới chỗ của bọn anh, những chuyện hắn muốn làm sau khi không còn ý thức đều được viết trong đó, cả chuyện của em cũng vậy, hắn nói... nếu em đành tâm thật thì hai người coi như duyên đã tận, dù hắn chết hay vẫn còn sống đều phải nói với em hắn đã chết, tuyệt đối không tiếp tục dây dưa."

"Cho nên dù em đau khổ chết đi sống lại các anh cũng như hắn quyết tuyệt như vậy?" Giọng của Hoắc Duật Hy có chút lạnh, tuy rằng không trách móc nhưng vẫn thoáng qua ấm ức cho những tháng ngày sống cùng thống khổ của mình.

Tề Thiếu Khanh thở dài: "Không hẳn là như vậy, hắn không có ý thức nên mặc nhiên vô tình, nhưng còn bọn anh thì ngày ngày nhìn thấy em thống khổ đương nhiên có lúc sẽ mềm lòng. Tiểu Hy, hãy tin anh, em đối với bọn anh vẫn luôn là cô em gái mà bọn anh thương nhất."

Hoắc Duật Hy lặng im, đương nhiên là tin lời Tề Thiếu Khanh, nhưng cô vẫn không hiểu: "Vậy vì sao các anh vẫn giữ kín bí mật?"

Lạc Tư Vũ tiếp lời, hắn thoải mái hơn Tề Thiếu Khanh rất nhiều: "Thật ra Tư Cảnh Hàn sau khi được đưa đến bệnh viện đã không xong rồi, lúc bác sĩ gọi anh vào phòng phẫu thuật thì nói với anh hắn đã từ bỏ ý chí sinh tồn, em hiểu điều này chứ?"

Từ bỏ ý chí sinh tồn?

Hoắc Duật Hy khẽ lập lại lời này của Lạc Tư Vũ, trái tim cũng thắt lại.

Vạn vật sinh ra trên đời đều quý trọng sự sống, cả một con kiến còn biết ham sống thì huống chi là một con người.

Nhưng đằng này hắn lại lựa chọn từ bỏ.

Hắn đã trải qua bao nhiêu dằn vặt để đi đến quyết định này chứ?

Là vì cô đành tâm muốn giết chết hắn sao, nên hắn không tha thiết gì nữa, không còn bất cứ mục đích sống nào?

Hắn thật ngốc.

"Tuy có chút tàn nhẫn nhưng em phải hiểu được sự thật, Tiểu Hy, nguyên nhân hắn trở nên như vậy không phải hành động em vung dao giết hắn, mà bởi vì em muốn hắn chết, nên hắn liền chết cho mong muốn của em."

Lạc Tư Vũ hơi cau mày nói tiếp: "Thật sự lúc em vung dao đến, chỉ cần trong mắt em xuất hiện một chút do dự, thậm chí không kịp làm mũi dao chếch sang hướng khác mà đâm thẳng vào hắn thì anh nghĩ hắn vẫn sẽ đấu tranh sống tiếp. Nhưng mà Tiểu Hy, em không hề lưỡng lự, em thật sự muốn hắn chết, điều này mới là nguyên nhân làm Tư Cảnh Hàn tuyệt vọng."

Nói xong lời này Lạc Tư Vũ khẽ nhìn sang Hoắc Duật Hy, thấy cô cụp mắt hắn cũng biết cô đang đau đớn cực cùng, nhưng hắn vẫn buông lời cay đắng:

"Không biết có phải là kỳ tích hay không nhưng anh phải nói Tư Cảnh Hàn qua được ải này là vì Bảo Bối của hắn. Anh nói em đừng ghen tỵ, nhưng mà em vẫn nên lấy khó mà lui, Tư Cảnh Hàn đối với Bảo Bối, cân nhắc nặng nhẹ thì anh thấy em vẫn chưa bằng. Hắn có thể vì em hy sinh tất cả nhưng không đồng nghĩa sau này hắn sẽ không chọn Bảo Bối."

"Tư Vũ, được rồi." Tề Thiếu Khanh xót Hoắc Duật Hy nên ngăn lời của Lạc Tư Vũ, muốn an ủi cô vài câu, cô lại lắc đầu từ chối, nhiều lắm là hít sâu một hơi để bình tĩnh hơn, trong lòng nặng trĩu nhưng vẫn nói: "Em hiểu mà."

"Vậy sao?" Lạc Tư Vũ cười nhạt, nụ cười có chút chói mắt làm tâm tình Hoắc Duật Hy càng thêm khó chịu.

Sau khi biết Bảo Bối đó là em gái nuôi của Tư Cảnh Hàn thì cô càng nghĩ phức tạp, họa chăng Tư Cảnh Hàn ý tứ thì chỉ có với cô thật, nhưng còn Bảo Bối kia thì khác, ai dám chắc cô ấy đối với Tư Cảnh Hàn chỉ có tình cảm anh em đơn thuần? Rồi hôm nay cô lại nghe nói Tư Cảnh Hàn vì Bảo Bối ấy mà vượt qua quỷ môn quan, thật sự trong lòng cô càng không yên ổn.

"Tiểu Hy, em vẫn nghe tiếp được chứ?" Lạc Tư Vũ thấy cô mãi nghĩ ngợi thì hỏi.

Cô gật đầu.

"Ừm, vậy thì tốt." Lạc Tư Vũ khá ưng ý với biểu hiện của cô, sau đó nhàn nhạt nói tiếp: "Sau đó tuy rằng hắn đại nạn không chết nhưng cũng đánh rơi nửa cái mạng, lâm vào hôn mê sâu. Hắn của bây giờ đứng trước mặt em là của hai tháng sau khi tỉnh lại. Hai tháng trước đó hắn còn không thể tự mình đi đứng, kiên trì tập luyện không ngừng nghỉ mới được cứng cáp như bây giờ." Giọng của Lạc Tư Vũ trở về sau càng thêm nghiêm nghị:

"Anh nói trước như thế để em hiểu Tư Cảnh Hàn bây giờ không phải Tư Cảnh Hàn một mình có thể cán đáng nhiều chuyện như trước kia, thể lực của hắn hiện tại vô cùng hạn chế, muốn chăm sóc hắn không phải là chuyện dễ dàng... Hơn nữa, em cũng nhìn ra được thần trí của hắn bất thường ở điểm nào rồi."

Hoắc Duật Hy chớp mắt, dẫu rằng đã lường trước được những tình huống xấu nhưng nghe Lạc Tư Vũ đôi mi vẫn thoáng run rẩy: "Vậy bây giờ hắn chỉ nhớ mình là Tử Mặc thôi sao?"

"Lạc Phàm nói hắn tạm thời mất trí nhớ có biểu hiện trốn tránh hiện thực, bởi vì thế mới chọn sống lại vào khoảng thời gian mà hắn hạnh phúc nhất để nuôi dưỡng tâm hồn tan vỡ. Có thể nói là hắn đang cố tình lừa dối mình mà bọc vỏ đẹp đẽ cho ký ức đau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net