Tổng tài, tôi không phải là bệnh thần kinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tổng tài, ta không phải là bệnh thần kinh.

Tác giả: Tử Tố

Bản gốc : Hoàn

Edit: Độc Nương Tử

Nguồn : Tật Cung Gia - onegiftforu.wordpress.com

Giới thiệu ngắn:

Tôi là một người dân bình thường, đang yên lành ngồi xe đi về nhà, chuyện kì quái có thể so sánh với Columbo phát hiện đại lục mới thế mà lại xảy ra với tôi, một nhóm người xông lên bắt tay lái đưa tôi vào bệnh viện tâm thần, hơn nữa còn nói tôi chính là một người bị tâm thần. Có thiên lí hay không a? Nhưng tôi là công dân tốt! Nói tôi bệnh thần kinh tôi không tính toán, lại còn nói tôi là cái người nào đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chương  1: Tai họa bất ngờ ( một )

Có câu ngày có bão bất ngờ, người sớm tối họa phúc, trước kia tôi đối với những lời này luôn không để tâm, nhưng về sau, tôi lại tin, hơn nữa là cực kiên định, bởi vì tôi cũng không tiên đoán được ngay sau đó tôi sẽ như thế nào.  

Thứ sáu không có giờ lên lớp, khó có được một ngày trời đẹp, tôi liền muốn đi về nhà, sau khi lên đại học không làm sao mà về nhà được, xa cách, có lẽ rất nhớ, nhớ thức ăn ba mẹ làm, thức ăn trong trường học hoặc bên ngoài bày bán cũng không muốn ăn, mỗi ngày ăn những món ăn đầy dầu mỡ này, cảm thấy rất có lỗi với dạ dày của mình, cho nên lựa chọn một ngày nắng đẹp đi về nhà.

Đặc biệt  chọn vị trí gần cửa sổ trong xe buýt, vừa lúc có ánh mặt trời đi vào, ấm áp, rất thoải mái, tôi nhìn bên ngoài cửa sổ nghĩ một hồi đến trạm xe buýt mua vài phiếu vé. Đột nhiên, một trận còi phát ra âm thanh dồn dập đánh tan mặt trời, dù sao thì còi xe cảnh sát cũng thường xuyên có, trước kia cũng có thể đùa giỡn với bạn học, tới bắt tôi đó tới bắt tôi đó , hiện tại trong lòng chỉ mong nhanh về nhà một chút, cho nên cũng không để ý, tiếp tục nhìn bên ngoài cửa sổ.

Nhưng mà, thình lình, xe buýt thắng gấp, thiếu chút nữa đụng vào vị trí phía trước, cũng may tay mắt lanh lẹ kịp thời lấy tay để ngay thân thể của mình, tất cả mọi người không thể hiểu được, có người còn lớn tiếng quát tài xế không biết lái xe, một chút cũng không biết, nhưng rất nhanh, mọi người đã bị chuyện trước mắt hù dọa, hoặc có thể nói ngày mai chuyện này sẽ lên đầu báo.

 Sau khi xe buýt dừng lại, một đám người mặc áo khoác trắng xông lên xe, không nói hai lời đem tôi xách xuống đi, tôi hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, hô to cứu mạng, còn người bên cạnh cũng có bộ dáng xông lên cứu tôi, nhưng người mặc áo  khoác trắng nói câu đầu tiên liền bức bọn họ trở về, cũng đem tôi bức điên rồi, hắn nói: “Cô ấy là người bị bệnh tâm thần, từ trong bệnh viện chạy ra.”

Tôi lờ mờ, hoàn toàn lờ mờ, sống hai mươi năm, tôi lại không biết mình bệnh tâm thần, hơn nữa còn là vừa mới chạy ra khỏi bệnh viện, mắt thấy sắp bị nhét vào trong xe, tôi vội vàng hô to: “Các người tìm sai người rồi, tôi không phải, tôi là người bình thường, tôi không bị bệnh tâm thần.”

Bất kể cho tôi la làm sao, bọn họ đều không để ý, đem tôi ném vào trong xe, còn rất nhanh đè tôi lại, làm tôi không cách nào nhúc nhích. Tôi tỉnh táo lại, trước tiên không giãy giụa, quyết định cùng bọn họ từ từ nói chuyện.

“Tôi không phải người bị tâm thần, tôi là học sinh, các người tìm sai người rồi.”

“Các người để ý tôi một chút, tôi thật không phải mà, tôi tên là Lâm Chỉ Noãn, là sinh viên ” Tôi nói tiếp, cố gắng dao động bọn họ, nhưng giống như một chút cũng không có, bọn họ căn bản không động đậy.

“Này, tôi nói các người, chuyện gì đã xảy ra? Tôi nói tôi không phải, các người cũng không phải là tảng đá, nói một chút không được sao?” TMD, không để ý tôi, con cọp không nổi giận, các người cho tôi là mèo bệnh. Mặc dù nói như vậy, nhưng bọn họ thật sự đem tôi thành người bị tâm thần, tôi cũng không có biện pháp vậy.

“Cô nói cô là Lâm Chỉ Noãn, giấy chứng minh đâu?” Rốt cuộc có người để ý tôi, tôi hưng phấn, lập tức chuẩn bị tìm giấy chứng minh giao cho.

“Các người buông tôi ra trước, tôi cần tìm giấy chứng minh.” Bọn họ trả tự do cho tôi, nhưng chuyện thảm xảy ra, tôi vừa rồi ra khỏi cửa đâu có đạp phải phân chó, làm sao lại xui xẻo như vậy?

Chương  2: Tai họa bất ngờ ( hai )

Trong nhiều trường hợp, không phải có miệng là có thể nói được rõ ràng, cho dù lúc đó tôi có một trăm cái miệng, tôi tin tưởng tôi vẫn không thể nói rõ ràng được, bởi vì bọn họ cho tới bây giờ không hề muốn tôi giải thích.

Tôi lật tìm trong cặp, tìm đến ba lần vẫn không tìm thấy giấy chứng minh yêu dấu của tôi, đột nhiên nhớ tới, tôi không đặt nó ở trong cái túi, thật là họa vô đơn chí, làm gì đây, lần này tới lần khác lại ngay ngày hôm nay, tôi coi như là tiêu rồi.

“Tôi không đem giấy chứng minh bên người, nhưng tôi tuyệt đối là Lâm Chỉ Noãn, tôi thề.” Tôi cực kì nghiêm túc nói với bọn họ, nhưng bọn họ cả đám đều bỉu môi, từng người nhìn về phía trước, không muốn để ý tôi.

“Các người làm sao lại không nói lời nào, tin hay không tin cũng nói một tiếng, nếu không, đến cái rắm cũng không được sao, ít nhất cũng để cho tôi biết các người không phải là người đần độn.” Tôi quyết định dùng miệng lưỡi bom tấm oanh tạc bọn họ

“…”

“Các người tại sao cho rằng tôi bị bệnh tâm thần? Có chứng cớ gì lấy ra xem một chút, cho tôi tin phục.” Tại sao muốn tôi chứng minh, bọn họ còn không chứng minh tôi bị bệnh tâm thần đây? Giữa ban ngày ban mặt bị nói là người bị bệnh, cho dù ai cũng không chịu được. 

“…”

Bọn họ nghiêm chỉnh ngồi, trên mặt không lộ vẻ gì, thiệt giống như không có cái gì có thể dao động bọn họ được, tôi cảm thấy vô vọng, nghĩ chờ đến bệnh viện tâm thần sẽ cùng bác sĩ giải thích, nếu không được, tôi liền báo cảnh sát, để cho cảnh sát chứng minh thân phận của tôi.

Lúc ấy tôi cho là tà không thể thắng chánh, giả thật không thể đánh tráo, vốn có thể chứng minh thân phận thật sự của mình, nhưng sau ta mới phát hiện, mình quá ngây thơ rồi, ở trong mắt bọn họ, tôi là thật, tôi chính là người bị bệnh tâm thần, tôi chính là thật, tôi là người tâm thần, mà tôi đã không thể vì mình mà cãi lại.

Sau khi đến bệnh viện tâm thần, vài người nắm lấy tôi, bộ dạng sợ tôi chạy trốn, kết quả tôi rất ngốc nghếch quên giãy dụa, bị họ mang vào một gian phòng, bên trong các trang thiết bị cũng không tệ, cái nên có đều có, tôi bị bọn họ ấn ở trên ghế, rất nhanh một bác sĩ nữ đi vào, cô ấy lục soát thân thể tôi, lấy đồ trên người tôi đi, còn đem cặp của tôi đi, tôi thấy rất kì quái, tại sao lại muốn đem hết đồ của tôi đi, là sợ tôi tự sát sao?

“Này này, cô làm gì thế? Tại sao ngươi lấy đi đồ đạc của tôi? Tôi muốn gặp viện trưởng của các người, tôi không phải là người bị bệnh tâm thần.” Tôi càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, cho nên tôi lần nữa nhắc lại chuyện tôi không bị bệnh tâm thần.

Chỉ thấy nữ bác sĩ nháy mắt với người bên cạnh một cái, ở thời điểm tôi đang nghĩ xem là có ý gì, hai mắt đột nhiên nhắm lại hôn mê bất tỉnh.

Chờ khi tôi lần nữa tỉnh dậy, tôi đã nằm ở trên giường, hơn nữa còn là một mình, phản ứng đầu tiên chính là lao xuống đi mở cửa, nhưng cửa bị khóa phía ngoài, hoàn toàn không thể mở ra, sau đó tôi lại nghĩ tới cửa sổ, kết quả càng làm tôi gặp đả kích, cửa sổ căn bản là dùng để trang trí, ngay cả chỗ dùng để mở ra cũng không có, cuối cùng nghĩ đến là gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng là, tôi nhớ ra rồi, đồ đạc của tôi đã bị nữ bác sĩ chết tiệt kia cầm đi, tôi một mình ở trong phòng kêu trời gọi đất.

Chương  3  : Ta không phải là bệnh thần kinh ( một )

Tôi khao khát nghĩ chỉ cần tôi đợi một chút, bọn họ nhất định sẽ biết sai, sau đó thả tôi đi, lại không nghĩ vận mạng của tôi đã bắt đầu biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Tôi lụn bại ngồi ở trên giường, mê mang, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, tôi tỉ mỉ ngồi hồi tưởng xem trước kia có đắc tội người nào không hay đã quên mất chuyện tình trọng đại gì, những vẫn không có chút đầu mối, nếu nói là nhận nhầm người cũng không đúng, tôi nãy giờ ở trước mặt họ mãi, như thế nào lại nhận nhầm đây? Hơn nữa ngay cả đồ đạc cũng không giữ lại được, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Có ai tới nói cho tôi biết hay không?

Tôi từ trước đến giờ tương đối lạc quan, chuyện tôi nghĩ không ra tạm thời không muốn nghĩ nữa, nhìn giường mềm mại, còn có ánh sáng rực rỡ tản mát trên giường, đột nhiên buồn ngủ, tôi suy nghĩ, ngủ một giấc xong có lẽ chuyện gì cũng không có, có lẽ là tôi đang nằm mơ.

Chờ khi tôi tỉnh lại, xem ngoài trời một chút, đã tối rồi, bởi vì không có điện thoại di động bên cạnh, cho nên không biết hiện tại đã mấy giờ rồi, tôi mò mẫm đi xuống giường mở đèn, đối với nơi này một chút cũng không biết, chỉ vịn tường rồi từ từ đi qua, sau đó sờ loạn trên tường, nhưng mà sờ lâu rồi mà vẫn không tìm thấy cái nút đèn.

Tôi lại tiếp tục sờ tường, vuốt vuốt, đột nhiên cảm thấy cảm giác trên tay có gì đó không đúng, làm sao lại mềm nhũn vậy? Còn có chút xương cứng rắn nữa, tôi cũng không biết là cái gì, cũng chỉ còn cách là tiếp tục sờ.

“A!” Trên tay cảm giác được hơi nóng, tôi bị làm cho sợ vội vàng rút tay về. Chuyện gì xảy ra? Tại sao lại có cảm giác ấm áp? Tôi vuốt tay mình nghĩ mãi mà không rõ.

“Sờ đủ rồi?” Đột ngột trong phòng có một giọng nam trầm ấm.

“A? Ai? Ai đang ở đây?” Tôi ở trong bóng tối trợn mắt nhìn khắp nơi. Trong nháy mắt, gian phòng trở nên sáng lên.

Tôi đang tựa người vào tường, một người đàn ông mặc âu phục nhàn hạ, hắn nhìn tôi, ánh mắt rất kì quái, không giống ánh mắt đối với người xa lạ.

“Xem ra cô rất an tâm.” Hắn vòng qua tôi, ngồi xuống ghế, động tác ưu nhã, có khí chất của giới thượng lưu.

Tôi vốn muốn hỏi hắn một vấn đề rất ngu ngốc, chính là hắn vào bằng cách nào, nhưng nghe hắn nói tôi có vẻ an tâm, tôi liền biết hắn tới là để giải thích vấn đề của tôi, tôi muốn từ từ hỏi hắn một chút.

“Tôi không an tâm cũng không có ích gì, đem tôi nhốt tại nơi này, tôi còn có thể làm sao? Nhưng mà bây giờ anh đã ở đây rồi, tôi cùng anh nói chuyện, tôi không phải người tâm thần, nhanh chóng cho tôi rời khỏi đây.” Tôi đã gọi điện cho ba, bây giờ còn chưa trở về không biết có lo lắng không.

“Tôi chỉ là tới đây xem cô như thế nào, bây giờ nhìn cô cũng không tệ lắm, cô hãy an tâm đợi ở đây đi.” Hắn bỏ lại những lời này rồi đi ra cửa, tôi căn bản không kịp phản ứng, chờ đến thời điểm tôi đuổi theo, hắn đã khóa cửa lại.

Chương  4 : Tôi không phải là bệnh thần kinh ( hai )

Chưa bao giờ biết vận mạng của tôi đã bị người ta lén lút sắp đặt, tôi cần một người đối mặt, thừa nhận.

Nghe bên ngoài có âm thanh khóa cửa, tôi dùng sức đập, “Thả tôi ra ngoài, tôi không phải là người bị thần kinh, tôi không phải, thả tôi ra.”

Tôi một lần lại một lần lặp lại, chẳng qua là phí công vô ích, cửa vẫn không nhúc nhích, tôi bắt đầu dùng cả tay chân, hướng về cửa tay đấm chân đá, dùng toàn bộ sức mạnh, “Các người rốt cuộc muốn làm gì? Mau chóng thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài.”

Nước mắt sớm đã chảy xuống, tôi khóc to để bọn họ mở cửa, “Van cầu các người, thả tôi ra ngoài đi, tôi thật không phải là người bị tâm thần, tôi không phải, van xin các người.” Tôi nằm ở cửa, yếu ớt khóc, đập cửa, nhưng hết thảy đều vô dụng, căn bản không có người để ý đến tôi, chớ nói chi là mở cửa cho tôi. Tôi ôm đầu gối ngồi khóc cạnh cửa, tôi rất sợ, cảm giác mình tiến vào một vực sâu, không có ai tới kéo tôi, mà tôi cũng không sờ được điểm tựa vững chắc nào.

Giờ phút này trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ, tôi bị bắt cóc, nhưng tại sao lại muốn nhốt tôi ở bệnh viện tâm thần, là để che mắt người khác hay là vì cái gì khác? Tại sao lại muốn bắt cóc tôi? Nhà chúng tôi căn bản không phải giàu có gì, hơn nữa cũng không gây thù chuốc oán với người nào, tôi không nghĩ ra, ngơ ngác ngồi ở góc tường, nhìn sàn nhà một đêm, kể từ khi ra khỏi cửa trường, cũng chưa ăn gì, bọn họ nhốt tôi ở trong phòng cũng không cho tôi đồ ăn, cho nên sáng nay, tôi ngay cả sức lực để đứng lên cũng không có, định tiếp tục ngồi dưới đất, nếu như vì vậy ngã bệnh cũng không tốt. Híp mắt nhìn về phía cửa sổ, ánh sáng mặt trời đỏ bên ngoài cửa sổ lướt qua, tôi đưa tay ra đụng vào một chút, nhưng tôi vẫn không ra khỏi cái lồng này.

Không biết mấy giờ rồi, nghe được cửa có động tĩnh, tôi bỗng chốc lên tinh thần, đứng lên, nhưng một trận chóng mặt làm tôi không tiếp tục di chuyển được, tôi nhắm mắt lại một lúc lâu, sau khi cảm thấy tốt hơn một chút mới mở ra, tôi thấy hai người đang bưng thức ăn đi tới, một nam một nữ, nam mặc áo khoác trắng, nữ mặc quần áo y tá, bọn họ thấy tôi, chẳng qua là mặt không chút thay đổi đem thức ăn để trên bàn rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

Tôi nhìn bọn họ, cảm thấy cơ hội tới, muốn bọn họ thả tôi ra hoàn toàn không có khả năng, chỉ có thể chạy, tôi thừa dịp cửa mở, mà nơi bọn họ vừa đi ra có một khoảng cách, tôi liếc bọn họ một cái, nhanh chân hướng cửa chạy đi, tôi nghĩ chỉ cần tôi chạy nhanh một chút, không dừng lại, tôi liền có thể chạy đi, kết quả tôi vừa mới tới cửa đã đụng phải tường, chưa kịp thấy rõ cửa thân mình đã bị nhấc lên tiến vào phòng, tôi dùng sức giãy dụa, hướng ra ngoài la lớn: “Cứu mạng, cứu mạng!”

Bọn họ không sợ tôi la to, chỉ đem tôi đặt ở trên giường, tôi không thể động đậy, đối với chuyện này, một chút kinh nghiệm tôi cũng không có, không làm sao thoát khỏi bọn họ được, cộng thêm một ngày không có ăn gì, trên người căn bản không còn sức lực, không bao lâu tôi liền không còn đủ sức kháng cự, trở thành cá chết nhắm mắt nằm ở trên giường, cũng không cần bọn họ đè xuống.

Chương  5 : Chạy trốn trong vô vọng ( một )

Tại sao lại phát sinh chuyện như vậy? Tại sao cuộc sống của tôi lại giống như kịch bản thế này? Tôi hoàn toàn mù mịt.

Sau khi bọn họ thấy tôi có sức lực giãy dụa liền buông ra, để tôi nằm ở trên giường, tôi nhìn cửa mở rộng ra, muốn chạy đi, tôi đang suy nghĩ, tôi muốn đánh cuộc lần nữa, thừa dịp bọn họ giảm bớt phòng bị dùng hết toàn bộ sức lực xông ra. Tôi lấy lại dũng khí một chút, tôi phải bắt được cơ hội, bằng không có thể sẽ không có cơ hội đi ra ngoài.

Con ngươi đảo nhanh, thấy bọn họ không chú ý đến tôi, bất chấp tất cả, đẩy người bên cạnh ra, chạy ra ngoài, cuối cửa không có người canh chừng, tôi lao ra cửa, đang lúc thấy may mắn vì mình sắp trốn ra, từ phía sau có hai bàn tay to vững chắc bắt được tôi, tôi dùng sức đá hắn, chính là làm chuyện vô bổ, tôi lại bị bắt trở lại, lần này, không có vận tốt như lần trước, bọn họ trực tiếp châm thuốc mê, tôi liền mơ mơ màng màng bụng trống rỗng ngủ thiếp đi.

Thuốc mê thêm vào khi cái bụng trống làm tôi đau dạ dày, tôi từ từ tỉnh lại, dạ dày đau đến không chịu được, tôi bình thường đã có bệnh đau bao tử, nếu ăn cơm thật ngon sẽ không đau, nhưng lần này lại mãnh liệt như vậy, đau đến mức tôi lăn lộn trên giường.

“Cứu mạng a, tôi đau dạ dày.” Tôi hướng ra ngoài cửa la, tôi biết nhất định bên ngoài có người coi chừng tôi, tôi phải biết lợi dùng tài nguyên.

Rất nhanh, cửa được mở ra, có người đi vào nhìn tình trạng của tôi, nhìn tôi đầu đầy mồ hôi co rút trên giường, nói với nhau cái gì đó, sau đó một người liền đi ra ngoài, người còn lại coi chừng tôi.

Bọn họ cho tôi thuốc uống, cũng chuẩn bị thức ăn, tôi rất biết điều ngoan ngoãn phối hợp, bởi vì đau bụng thật sự rất khó chịu, mặc dù tôi rất muốn chạy đi, nhưng ít ra cũng phải chuẩn bị hoàn hảo đã, mấu chốt chính là phải có sức lực, bằng không chạy cũng không nhanh.

Tôi ăn qua loa một chút, bởi vì dạ dày không thoải mái, ăn nhiều không vô, trước hết lấp lấp cái bụng, chờ cho tốt hơn một chút rồi sẽ ăn thêm. Bọn họ đi ra ngoài trước, thật bất ngờ lại quan tâm tôi một câu: “Có việc gì gọi chúng tôi, chúng tôi ở bên ngoài.”

Tôi sửng sốt một hồi mới gật đầu, bọn họ cũng sớm đóng cửa lại.

Tôi thật sự là không hiểu, bắt cóc không giống bắt cóc, rốt cuộc là sao đây? Tôi cũng không có cảm giác mình có giá trị gì lớn đến độ họ phải khổ tâm trông chừng tôi, chăm sóc tôi. Tôi nhớ tới tôi đã thấy một người đàn ông mặc âu phục, giống như hắn mới là người chủ, để lần sau nhìn thấy hắn phải hỏi hắn một chút, bằng không thật đúng là không rõ ràng.

Cảm giác đau bụng dần dần biến mất, tôi nằm ở trên giường, nhìn bên ngoài đông nghịt, thời gian ở tại bệnh viện tâm thần cũng đã hai ngày, nói cách khác ngày mai sẽ phải đi học, trường học có thể phát hiện tôi không ở đây mà báo cảnh sát tìm tôi hay không? Tôi cảm thấy khả năng này rất lớn, trường học không thể để học sinh biến mất mà không quản.

 Chương 6 : Chạy trốn trong vô vọng ( hai )

Tôi cho là mình chẳng qua mình chỉ biến mất thôi, không nghĩ tới thật ra tôi cũng không có biến mất, nghĩ đến ý nghĩ hoang đường của tôi lúc trước thật buồn cười.

Tôi đợi ở bệnh viện tâm thần, rất phối hợp mà ăn cơm, chờ trường học phát hiện không thấy tôi đi tìm tôi, nhưng tôi không đợi được, một ngày, hai ngày, nhưng một chút tin tức cũng không có, cả tin đồn cũng không có cảm thấy.

Tôi bắt đầu lo lắng, bắt đầu cảm thấy bất an, tôi không thể chờ đợi thêm nữa, tôi muốn dựa vào chính bản thân mình mà chạy, cửa là không thể nào, suốt ngày đều có thần trông cửa coi chừng, chắp cánh cũng bay không ra. Mà thứ duy nhất có thể lợi dụng cũng chỉ là cửa sổ, tôi quyết định đập cửa sổ, nhưng tôi lại không nghĩ cửa chất liệu lại có thể cứng gấp mười lần tôi nghĩ.

Trong phòng căn bản không có dụng cụ để đập cửa sổ, tôi chỉ có thể thoái lui tìm đến cái ghế bên giường, tôi nắm chuôi ghế dựa, nghĩ tới một phát phải trúng đích, nếu không nhất định sẽ kinh động đến thần trong cửa ngoài kia. Tôi dùng sức mạnh hội tụ được từ mấy ngày ăn cơm, hung hăng ném tới chỗ thủy tinh, điều mà tôi không nghĩ tới là, thủy tinh trên cửa sổ vẫn không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bệnh #kinh