(FengHeng) Bản thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠️⚠️⚠️: OOC!!! Tính cách nhân vật sẽ không giống 100%. Tui không giỏi nhớ tên, nếu có sai sót xin nhắc nhở.
____________________

Dan Heng lại mơ giấc mộng đó nữa rồi.

Không, nó không phải giấc mộng mà nó là ác mộng đối với em thì đúng hơn.

Sau khi lấy lại sức mạnh, Dan Heng bắt đầu mơ ác mộng này.

Trong mơ rất tối, tối đến mức không nhìn rõ bàn tay, em cảm nhận được bản thân bị trói bởi những sợi xích dày đặc nặng nề, chúng xiết chặt vào cơ thể em, đau đớn và sợ hãi bao trùm lấy tâm trí em, không khí xung quanh thật ngột ngạt và ẩm thấp.

Trong không gian, luôn có luồng khí lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể nhỏ bé của em, Dan Heng lại không thể nói gì, cũng không thể kêu đau vì cổ họng em khản đặc, đau đến mức không thể thốt lên lời, nếu mở miệng thì chỉ có thể kêu lên vài tiếng rên rỉ vụn vặt đầy đau đớn.

Khung cảnh này giống trong ngục giam khi em mới sinh ra, em cũng bị xiềng xích trói chặt, cũng phải ở trong nơi tăm tối nhưng lại không phải là nơi ngục tù quen thuộc đó.

Không ai biết em ở đây cũng không ai nghe thấy tiếng cầu cứu không phát ra tiếng của em, không gian tối tăm mịt mù giờ đây như một tấm vải đen hoàn hảo che đi đôi mắt em, làm em có thể cảm nhận được đau đớn rõ ràng hơn.

Nhưng điều làm em sợ hơn cả là luôn có một giọng nói vừa quen vừa lạ, trầm thấp vang lên lúc gần lúc xa bên tai em: "Em là ta, ta là em, chúng ta phải là một Dan Heng à."

Câu nói này liên tục văng vẳng bên tai em, nó khiến tinh thần em rệu rã, tâm trí ngày càng mơ hồ, câu nói dần dần trở thành một bản nhạc khó nghe, những câu chữ cũng thành tạp âm hỗn loạn, chói tai, phát đi phát lại trong đầu em.

Giọng nói trầm thấp nói tên của em cũng trở nên méo mó dị dạng, tựa như một con quái vật xấu xí đáng ghét đang gọi tên em.

Dan Heng sợ hãi giấc mơ này, cũng chẳng thể làm gì được khác, em không thể nào không ngủ suốt được.

Cho dù em có là long tôn cao cao tại thượng với nguồn sức mạnh khổng lồ cũng không thể chống lại được nỗi sợ hãi từ giấc mộng này.

Mỗi khi tỉnh dậy, Dan Heng luôn cảm thấy kiệt sức, từng cảm giác trong giấc mơ như thật khiến em không thể nào ngừng đau đớn.

Nhưng em không muốn mọi người lo lắng, em chọn cách giấu nó đi.

Cho dù bên ngoài Dan Heng vẫn thể hiện bản thân ổn nhưng những thành viên của đội tàu lại không thấy vậy.

Người đầu tiên phát hiện ra chuyện này là Himeko, hoa tiêu tinh tế của đội tàu.

Cô và em đã có một buổi trò chuyện với nhau, tuy rằng em đã không nói ra giấc mộng đó nhưng có vẻ Himeko đã ngầm hiểu được.

Cô không gặng hỏi em mà chỉ nhẹ nhàng khuyên em nên đi gặp thử Bailu một chuyến hoặc đi dạo trên đường phố Loufu cho khuây khỏa.

Dan Heng đồng ý, có lẽ em cũng cần giải toả một chút, có thể do việc nhận lại sức mạnh đã khiến em bị mệt rồi.

Các thành viên khác của đội tàu cũng nhận ra Dan Heng không ổn, có lẽ đã được Himeko dặn trước, họ không nói gì về việc này cả.

March và Nhà Khai Phá liên tục lén lút ( hai người họ tự nghĩ vậy) đưa Dan Heng những món quà, bánh kẹo họ tự làm, chú Welt thì chỉ nói mấy lời chú ý tĩnh dưỡng và vài lời khuyên hữu ích, Pom Pom thì đơn giản là cho phép Dan Heng không cần phải ra tụ họp quá nhiều, cho phép em ở trong phòng cả ngày.

Dan Heng cảm thấy ấm áp, đội tàu luôn coi em như là một thành viên trong gia đình và em cũng vậy, tình cảm của em dành cho đội tàu luôn sâu sắc.

Vì vấn đề của Dan Heng, Pom Pom quyết định biểu quyết cho đội tàu dừng lại tại Loufu một tháng, Dan Heng tuy có từ chối nhưng đã bị số phiếu bầu đông đảo của cả đội tàu trừ em ra làm cho việc này trở thành thật.

Dan Heng ngoại trừ nhẹ nhàng thở dài cùng một nụ cười nhẹ thì cũng không biết phải làm gì.

Em biết mọi người đều quan tâm đến em.

Mọi chuyện như vậy là đã định, theo như gợi ý của Himeko, Dan Heng quyết định đi gặp Long nữ trước.

Khi đến nơi, tuy Long nữ vẫn bận rộn với việc chữa bệnh cho người dân nhưng cô bé vẫn dành ra thời gian để đi và trò chuyện cùng Dan Heng.

Em thả lỏng tâm trạng, cùng Bailu đi hết một ngày, cho đến khi tạm biệt Long nữ để trở về đội tàu, em đã được cô bé tặng cho một bình nước đậu lên men.

Lòng em cảm thấy ấm áp, khoan khoái đến lạ thường, từ từ uống xong thứ nước đặc biệt này, em mang một tâm thế thoải mái đi ngủ nhưng có vẻ điều này không giúp ích được nhiều......

Vẫn là đau đớn đấy, vẫn là không gian tối tăm ẩm thấp ấy, Dan Heng vẫn bị những sợi xích trói chặt, xiết một cách mạnh bạo lên người em.

Cảm giác sợ hãi một lần nữa lại quay trở lại, em cảm thấy tuyệt vọng, liệu em không thoát được hay sao ???

Giọng nói trầm thấp méo mó kia lại tiếp tục như một chiếc băng cassette cũ kĩ vang bên tai em nhưng nó lại to dần lên, như thể chủ nhân của giọng nói đó đang đến gần em vậy.

Dan Heng sợ hãi, em cố giẫy giụa nhằm thoát khỏi mớ dây xích ngột ngạt bao quanh lấy người em nhưng chúng như thể là một ngọn núi, ghim chặt người em ở một chỗ, lặng im lạnh lùng nhìn em tuyệt vọng nghe giọng nói ngày càng lớn hơn.

Cho đến khi giọng nói đó chạm đến tai em, ở bên cạnh em, tựa như lời thì thầm giữa người yêu lại như một giọt nước tràn ly trong tâm trí em thì Dan Heng tỉnh giấc.

Em bật dậy, mồ hôi lạnh túa ra, thấm đẫm chiếc áo em đang mặc.

Dan Heng khẽ liếc thời gian, là 4h sáng, em bị doạ cho tỉnh ngủ.

Dan Heng thở phào nhẹ nhõm, tuy sợ hãi và đau đớn em cảm thấy thật nhưng đây cũng chỉ là một giấc mơ.

Nhưng chưa kịp thả lỏng được bao lâu thì em cảm thấy có một luồng khí lạnh ập tới cơ thể em, đè chặt không cho em động đậy.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai em, giọng nói quen thuộc trùng với giấc mơ của em vang lên, tựa như thì thầm mà nói: "Em là ta, ta là em, ta yêu em rất nhiều Dan Heng à."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net