Chương 2: Xà lơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Question: Có được một người bạn thơ ấu giống Nakahara Chuuya, mình lại thường xuyên đi gọi người ta là bé bot và gáy OTP Soukoku, kể đủ thứ chuyện về việc OTP của mình *beep* *beep* *beep* và sau đó *beep* với cả *beep* *beep* *beep*... Xong phát hiện ra cậu ta là Nakahara Chuuya hàng real thì xử lý như nào?

Answer: Phi tang vật chứng.

"...Cậu làm gì đấy?"

"Đừng hỏi. Hỏi là tình bạn tan vỡ."

Đặng Dương Liên xoá hết mọi ảnh, đường link, doujinshi và truyện chữ R18 toàn cảnh mặn mòi sắc thịt có sự góp mặt của Soukoku bao gồm: DaChuu, ChuuDa, Soukoku và Shin Soukoku, Soukoku và cô gái/chàng trai nào đó, Soukoku với Fyodor, vẫn là Soukoku nhưng phiên bản cần được censored,...

Thật ra còn biện pháp khác là khiến đối phương mất trí nhớ bằng phương pháp vật lý, nhưng xét đến giá trị vũ lực giữa cô và Chuuya thì vẫn là thôi đi...

Xong việc, Liên thở phào, dựa lưng vào ghế một cách tự nhiên như chưa có gì xảy ra:

"Ô-kê, rồi sao?"

Chúng ta hãy tạm dừng ở đây một chút, cùng tóm lược sơ qua về Liên:

Đặng Dương Liên - 16 tuổi, gia đình có bốn người và hai con mèo.

Vào thuở ấu thơ, cái giai đoạn con người ta bắt đầu có những hồi ức nhục muốn đội quần, khởi đầu của sửu nhi, kết thúc của thời đại chỉ ăn với nằm, Liên đã học được những triết lý sâu xa: Con người nếu không ăn sẽ chết đói, những sinh vật trên Trái Đất là những sinh vật đang ở trên Trái Đất, lửa mà đang cháy là lửa cháy,...

Chính bởi sự thông (?) thái (?) đó, Đặng Dương Liên đã làm quen được với Chuuya sau khi chỉ cậu ta cách trùm bao tải đánh người. Hai người song kiếm hợp bích, tai họa cho bao kẻ xấu số ở khu phố nhưng chẳng bố con thằng nào có thể phát hiện đôi ranh con nhìn mặt thì ngây thơ khả ái kia lại là hoá thân của nghiệp chướng.

À không, chỉ một đứa thôi. Đứa còn lại bị đứa kia xúi dại.

Vì lẽ đó, khi chứng kiến hết chuyện tha hoá của một mầm sen héo úa, Nakahara Chuuya đã khắc sâu nhận thức và thấu hiểu được Liên hơn là chính cô.

Đặng Dương Liên thích mèo, thích màu xám bạc, thích mặc những bộ đồ rộng thùng thình ngoại cỡ. Cô không hẳn là một tomboy, tất nhiên cũng không phải là một đứa bánh bèo. Cô chỉ làm những gì mà cô thích, tuỳ tâm sở dục. Gây nghiệp rất nhiều nên đồng thời nội tâm cảm thấy tội lỗi rất nhiều...

Tuy rằng sau đó lại tiếp tục gây nghiệp.

Và rồi, trở về hiện tại, khi nghe được Đặng Dương Liên dựa lưng vào ghế, bình thản hỏi một câu "Ô kê, rồi sao", Nakahara Chuuya cam đoan lời sau đó của mình trực tiếp liên hệ đến việc con mắm này có suốt đêm đóng gói hành lý chuyển nhà hay không.

Hiểu được con bạn muốn biết gì, Chuuya trước hết nói:

"Tớ không để tâm chuyện cậu ghép cặp mình với tên cá thu kia đâu." Thực chất là có, và cực kỳ ngứa mắt với điều ấy.

Đặng Dương Liên ngại ngùng liếc ra chỗ khác. Cảm giác xoắn quít này y hệt như việc bạn đọc truyện toàn cảnh thịt trong giờ học xong bị giáo viên bắt tại trận vậy.

Nhục không tả được, Dương Liên chủ động tách ra đề tài:

"Vậy là Chuuya gặp chuyện gì bên thế giới Bungou Stray Dogs xong chuyển sinh tới đây, mất hết ký ức, đến một đoạn thời gian có lẽ là hôm nay mới nhớ ra?"

Cô không cho rằng cậu ta đã có ký ức ngay từ thuở còn thơ bé. Làm gì có chuyện thằng cha 22 tuổi hoặc hơn bị một đứa trẻ ranh sai làm cu li, cùng nhau gây chuyện, trộm xoài, chọc chó được?

Với cả tính cách còn dần OOC, học hỏi đủ thứ từ cô rồi đôi khi lệch cả một mảng so với nguyên tác?

"Không." Cậu ta phủ nhận:

"Thực chất thì tớ xuyên tới thế giới kia, sống một cuộc đời của Nakahara Chuuya rồi bất ngờ xuyên về... Đối với cậu thì chuyện này chỉ vừa xảy ra hôm nay."

"Vậy là..." Sắc mặt Dương Liên chợt trở nên nghiêm trọng.

Cô đã nhận ra một điều gì đó.

Bất giác, không khí chợt căng thẳng, Chuuya không nhịn được hỏi:

"Sao vậy?"

"Cậu..." Đặng Dương Liên nhìn chằm chằm vào cậu ta, ánh mắt sâu kín khó hiểu.

Nakahara Chuuya ngưng trọng chờ đợi.

Có nên nói ra không? - Dương Liên băn khoăn.

Lời của cô liên quan tới một vấn đề bức thiết, nhức nhối bấy lâu, chỉ là một khi được giải đáp, lại sợ đem đến sự tiếc nuối khôn xuôi...

Chần chừ được lát, cô vẫn quyết định mở miệng.

Đó là...

"Cậu biết kết Văn Hào Lưu Lạc đúng không?"

Nakahara Chuuya: ...

Nakahara Chuuya: ???

Trong một khắc cậu muốn táng vào mặt con quễ này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net