Cưỡng gian (H nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng tối bao trùm mọi thứ, phủ lấy cả con người trong màn đêm u ám tĩnh lặng. Tống Lam mơ hồ tỉnh lại, thấy trên người không còn lớp ngoại bào bên ngoài, phát hiện thân trên bị trói cứng, còn không thể cảm nhận được linh lực chạy trong cơ thể. Y nhìn xung quanh, chỉ thấy bản thân đang ở trong một sơn động tối tăm, nguồn sáng duy nhất là ngọn lửa trong động cách xa vài bước chân. Đêm tối lạnh lẽo, y phục mỏng manh, lại không có linh lực hộ thể, không thể không cảm thấy lạnh. Tống Lam ngồi co lại, tự hỏi kẻ nào lại muốn bắt y tới đây?

"Tỉnh?" Thanh âm trầm thấp lạnh nhạt vang lên từ cửa sơn động, bóng người chậm rãi bước vào bên trong, ngồi xổm xuống trước mặt y. Ngọn lửa chiếu sáng dung mạo xuất chúng, trên gương mặt nở nụ cười đáng yêu mà ánh mắt lại lấp lánh khó lường.

Tống Lam một chút cũng không có hứng thú thưởng thức nhan sắc kia, phản ứng đầu tiên khi thấy Tiết Dương là dùng chân muốn tặng hắn một cước. Y bị phong bế linh lực, tự nhiên không phải đối thủ của hắn, dễ dàng dùng tay bắt lấy, ý cười càng sâu, hạ xuống ngồi hẳn lên đùi y.

Cảm giác chán ghét phủ kín các tế bào trong cơ thể Tống Lam, lập tức hất hắn xuống, giọng điệu khinh thường không chút che giấu:
"Sao lại là ngươi?"

Hắn cười thành tiếng, đứng thẳng dậy cúi xuống nhìn y, ngọt ngào nói:
"Tống đạo trưởng chẳng lẽ còn muốn là người khác sao?"

Tống Lam biết mình nói không lại hắn, chỉ hừ lạnh một tiếng, bảo trì trầm mặc, quay đầu sang hướng khác. Ánh mắt đầy chán ghét khinh thường bị hắn thu hết vào mắt, Tiết Dương giữ chặt cằm y, ép y nhìn mình, còn niết mạnh để lại vệt đỏ trên làn da trắng, sắc mặt thoáng chốc trở nên thâm trầm ngoan độc:
"Tống Lam, ngươi nói xem, vẻ mặt cao cao tại thượng của ngươi, nằm dưới thân ta còn có thể giữ được không?"

Tống Lam không muốn tin tưởng, kẻ trước mặt mình là một tên đoạn tụ, nhưng hành động của hắn lại chứng thực quá rõ ràng. Tiết Dương cởi ngoại bào ném sang một bên, dùng tay ép y ngẩng đầu lên, cùng hắn môi lưỡi triền miên. Một tay hắn giữ chặt cằm y, tay còn lại cắm sâu vào tóc, hắn mút mạnh môi của y, nhân lúc Tống Lam sửng sốt thâm nhập đầu lưỡi vào bên trong. Hắn cuốn lấy lưỡi y, tham lam liếm hết vị ngọt trong khoang miệng, trong không khí chỉ còn tiếng thở dốc và tiếng nước chậc chậc ám muội. Tống Lam càng đỏ mặt, cắn mạnh vào môi dưới của hắn, cốt muốn hắn dừng lại. Hắn nào để y toại nguyện dễ dàng như thế, càng hôn ác liệt. Vị ngọt hòa vào với máu tanh, tư vị lạ lẫm khó chịu lại tràn đầy khoái cảm, y vừa muốn thoát ra vừa muốn tiếp tục trầm luân trong nụ hôn kéo dài. Y sắp không thở nổi nữa, hắn mới luyến tiếc buông ra, giữa hai cánh môi còn lưu lại sợi chỉ bạc lấp lánh.

Vẻ mặt mờ mịt của y khiến hắn mềm lòng, ngồi xuống hôn lên khóe mắt đã đẫm một tầng sương. Bàn tay di chuyển đến vật giữa hai chân Tống Lam, vuốt ve qua một lớp vải vẫn cảm nhận được hạ thân ngày càng nóng bỏng. Tiết Dương cười vui vẻ:
"Tống đạo trưởng, ngươi cũng có cảm giác?"

Dây trói thân trên quá chặt, hắn chỉ giải khai đai lưng của y, dưới thân trở nên lộn xộn. Hạ thân chợt lạnh, nhưng không phải nền đất ẩm ướt bụi bẩn. Tống Lam giờ mới chú ý tới, ngoại bào được trải dưới vị trí y ngồi, xem như còn lưu ý tới cảm nhận của y. Đùi bị bàn tay nhiều chai sạn véo mạnh một cái, lại thêm cảm giác nóng rực ngứa ngáy dưới hạ thân, y không thể nghĩ thêm được nữa. Hai bàn tay hắn tách hai chân y ra, liên tục trêu chọc hai bắp đùi đến sưng đỏ, Tống Lam vẫn như cũ chung thủy cắn chặt môi, không phát ra tiếng kêu.
Hắn quỳ xuống giữa hai chân Tống Lam, cúi xuống, liếm vật thô to nóng ráp kia.

"Đừng..."

Nghe thấy thanh âm yếu ớt phản đối, hắn ngẩng đầu lên, thấy mặt y đã đỏ bừng. Tiết Dương ngơ ngẩn cả người, đẹp đến vậy, đúng là khiến kẻ khác không cầm được lòng. Hắn đưa tay chạm vào vật kia, nói vào tai y:
"Ngươi không chịu đựng được, ta giúp ngươi đi."

Cảm giác lạ lẫm sắp bức y đến phát điên, cũng không thể tự mình giải tỏa, đành gật đầu, mặc kệ hắn. Tiết Dương càng hưng phấn, lập tức cúi xuống, ngậm lấy vật kia. Cự vật được khoang miệng ấm áp bao bọc, Tống Lam cảm thấy như toàn thân bị đông cứng. Không phải vì không đoán được hành động của hắn, mà vì y nhận ra chính bản thân mình dường như không có ý bài xích.

Nước bọt của hắn thấm đẫm vật kia, răng nanh cọ vào cự vật đánh thẳng khoái cảm vào đại não. Tống Lam lần đầu thưởng thức loại sự tình thế này, không nhịn được ngửa đầu thở dốc, vô thức kẹp hai chân lại, giữ chặt đầu hắn. Cự vật thô to lại lớn thêm một vòng, như muốn đâm thẳng vào cổ họng, Tiết Dương nước mắt giàn giụa, miệng phát ra tiếng rên rỉ vô nghĩa.

Hắn dùng sức tách hai chân Tống Lam, ngón tay bấu chặt vào đùi y để lại dấu vết đỏ rực, đầu lưỡi liếm láp càng hăng. Tóc dài dính bết cả một bên má, y phục dính sát vào người lộ ra cặp mông đầy đặn và vòng eo nhỏ như nữ nhân. Tống Lam bỗng muốn đưa tay sờ vào suối tóc kia, thậm chí không kìm được suy nghĩ muốn chạm vào làn da dưới lớp vải mỏng manh. Đầu lưỡi cố tỏ ra thuần thục không che giấu được lúng túng vụng về của hắn. Cứ như là... lần đầu hắn làm loại chuyện này. Nghĩ tới, không biết sao lại có chút vui mừng...

Tiết Dương liên tục dùng cả răng và lưỡi trừu sáp cự vật, lệ nóng và nước bọt chảy xuống thấm ướt hết cả âm mao cùng lớp vải bên dưới, thiêu đốt dục vọng của y. Tống Lam sắp tới giới hạn, ngăn tiếng thở dốc cố nói một câu hoàn chỉnh:
"Đủ rồi. Thả ra..."

Hắn nghe thấy, biết y sắp đạt được khoái cảm cao nhất, càng tăng tốc độ liếm lộng bên trong. Tiết Dương bất chợt mút mạnh một cái, y gầm lên một tiếng, phóng thích dòng tinh dịch trắng đục vào trong miệng hắn, một phần bị hắn nuốt hết, phần còn lại theo nước bọt chảy xuống cằm, cổ, thấm cả vào y phục lỏng lẻo.

Tiết Dương nhả ra tính khí, nâng mắt nhìn y. Tống Lam nhìn bộ dạng câu nhân của hắn, tim đập loạn xạ, cả người càng khô nóng khó chịu. Hắn ngồi thẳng dậy, ngạc nhiên thấy ánh mắt của y không có ý khinh ghét như dự đoán, trong lòng càng vui sướng. Hắn dùng lưỡi liếm dịch thể trắng đục còn sót lại trên khóe miệng, ngọt ngào nói với Tống Lam:
"Tống đạo trưởng, ngươi ngọt lắm. Muốn thử không?"

Không đợi y trả lời, hắn đã tiến đến nuốt trọn bờ môi vừa bị dày vò đến sưng đỏ. Không hung hăng kịch liệt như lần đầu, hai người nhắm mắt dây dưa từng chút một. Vị tanh ngọt từ đầu lưỡi hắn lan rộng trong khoang miệng Tống Lam, say mê không dứt. Tất cả của y, hắn đều muốn.

Thật lâu sau mới buông tha cho Tống Lam, hắn tựa vào người y, như sủng vật ra sức lấy lòng chủ nhân, ngẩng đầu chăm chú ngắm nhìn ngũ quan thanh tú. Y bị ánh mắt của hắn làm cho bức bách, ngập ngừng một lúc vẫn nói:
"Cởi trói cho ta."

Hắn cười lạnh nhìn y, giọng điệu mỉa mai không thèm che giấu:
"Tống đạo trưởng, bộ dạng của ngươi bây giờ, còn muốn chạy đi đâu?"

Tống Lam tất nhiên ý thức được bản thân hiện tại thế nào, không khỏi hổ thẹn, đương nhiên không có ý định chạy trốn đêm nay. Y liếc nhìn hạ thân của hắn, lớp y phục bên ngoài đã sớm ướt đẫm, mất tự nhiên quay đầu sang hướng khác, nói nhỏ:
"Để ta giúp ngươi."

Âm thanh không lớn, nhưng hắn ở ngay cạnh, nghe không sót chữ nào. Tâm tình vui vẻ không ít, nhưng vẫn vui vẻ giả vờ hỏi y:
"Ngươi vừa nói gì, ta nghe không rõ. Nhắc lại được không?"

Tống Lam sao có thể không biết hắn đang đùa cợt, cả giận nói:
"Không cần thì thôi."

Tiết Dương đứng dậy, đi về một góc trong động, cầm lấy chủy thủ, vừa bước về phía y vừa xoay chủy thủ trong tay vài vòng, vừa đi vừa nói:
"Tống đạo trưởng, nếu ngươi lừa ta, hậu quả thế nào thật không dám nói trước."

Tiết dương dùng chủy thủ nâng mặt y lên, y trừng mắt với hắn, hắn bật cười, rút chủy thủ ra khỏi vỏ, vừa cắt dây thừng vừa nói:
"Vậy, Tống đạo trưởng, làm phiền rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net