Tống Y 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Y

Tác giả: Mộc Dật

Chương 317: Những căn nhà làm bằng trúc.

Mễ Thập Nhị nghe vậy bèn đáp: “Ha ha! Đa tạ Đỗ đại lão gia đã khen ngợi! Đỗ đại lão gia nói đúng lắm, tổ tiên của tiểu nhân đúng là nhà chuyên buôn gạo! Nghề buôn gạo của nhà tiểu nhân đã truyền được mấy đời rồi!”

“Mễ chưởng quầy mới ra tay một cái mà đã mua nhiều cổ phiếu như vậy, thật đúng là người biết cách làm ăn!” Đỗ Văn Hạo tươi cười nói, gặp phải con cá sộp như vậy không khen ngợi ông ta vài câu thì thật có lỗi quá.

“Vâng! Đa tạ Đỗ đại lão gia! Thực ra thì nhà Mễ gia của tiểu nhân buôn gạo bao nhiêu đời không bị phá sản toàn dựa vào hai chữ chắc chắn. Nhưng hôm nay, tiểu nhân dốc hết cả kho thóc của mình vào để mua cổ phiếu là vì, thứ nhất, tiểu nhân vô cùng tin tưởng Đỗ đại lão gia, từ lúc trước khi đại lão gia lên tiếng nói cho mọi người nghe về tân pháp của người, thì tiểu nhân đã rất tin tưởng lão gia rồi! Biến pháp của lão gia đúng là đều lấy dân làm trọng, thực sực phục vụ cho dân chúng, làm cho dân chúng được hưởng lợi. Tiểu nhân chính vì nhận thấy lão gia là người vì dân như vậy nên ra luôn quyết định đem hết số gạo ra mua cổ phiếu, đây cũng là một mẹo vặt của tiểu nhân khi đi buôn. Còn điều thứ hai, đó chính là lúc nãy vị tiên sinh kia đã nói, nếu như không có Đỗ đại lão gia dẫn quân đánh đuổi quân Tây Sơn thì cả gia đình của tiểu nhân chắc đã bỏ mạng nơi này rồi, mang ơn thì phải trả ơn, người ta thường vay một đấu thóc thì trả một bị gạo, vậy mà đây lại còn là ơn cứu mạng nữa, vì lẽ đó mà tiểu nhân sẽ làm hết sức của mình để trả ơn cho đại lão gia! Đây cũng là nguyên tắc làm người của Mễ gia, không giống như người nào đấy nói thì hay lắm, nhưng đến lúc làm thì lại….Hề hề hề! Đúng là đồ kém cỏi không ra dáng đàn ông chút nào cả!”

Mễ Thập Nhị vừa dứt lời thì lão tiên sinh kia nghe xong mà ngượng chín cả người, chỉ biết đứng đó cười trừ mà thôi.

Đỗ Văn Hạo lúc này vô cùng vui mừng, vì cuối cùng cũng có người am hiểu vấn đề như vậy, nên cười nói: “Mễ chưởng quầy! Xin mời ngồi! Vẫn còn ai muốn mua cổ phiếu nữa không? Những người mua cổ phiếu lúc trước nếu muốn thay đổi thì cũng có thể thay đổi, trước khi lên danh sách cổ đông đều có thể sửa đổi được, Nào! Có ai không?”

Lúc này lại có một người nữa đứng ra nói: “Mễ chưởng quầy nói phải lắm, tài lực của tiểu nhân không hùng hậu như ông ta nên chỉ có thể mua tám mươi cổ phiếu mà thôi!”

“Tiểu nhân nhận thêm một trăm cổ phiếu nữa!”

Lão tiên sinh nói lắm ban đầu thấy mọi người mua nhiều như vậy, bèn thấy trong tay mình chỉ có mỗi mười cổ phiếu thì cảm thấy mất mặt vô cùng, vả lại có bao nhiêu người mua cổ phiếu như vậy, mọi người đều cùng chung số phận cả, có chết thì đều chết chung với nhau, chính vì thế mà lão tiên sinh cũng vững dạ hơn, vội vàng đứng dậy nói: “Đỗ đại lão gia! Lão phu muốn mua thêm có được không?”

“Được chứ!” Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói.

“Vậy cho lão phu nhận tám mươi cổ phiếu nhé!”

Mới nghe thấy lão tiên sinh kia đòi đổi cổ phiếu thì hai người mới đầu cũng chỉ mua mười cổ phiếu cũng đứng dậy nói theo: “Tiểu nhân cũng nhận tám mươi cổ phiếu!”

Đỗ Văn Hạo lúc này mới nói: “Thành thật xin lỗi, số cổ phiếu của ba vị cổ đông vừa mua cộng với số cổ phiếu vốn có của quan phủ lúc này đã lên đến chín trăm bốn mươi cổ phiếu rồi, cộng thêm ba người các vị mỗi người mười cổ phiếu nữa là chín trăm bảy mươi cổ phiếu, mà tổng số cổ phiếu chỉ có một ngàn, chính vì vậy mà bây giờ chỉ còn mỗi ba mươi cổ phiếu để danh cho ba vị, vì thế mà mỗi người bây giờ nhiều nhất cũng chỉ được nhận thêm mười cổ phiếu nữa thôi!”

Ba người này vốn giờ đây thấy mọi người mua nhiều quá, mà mình chỉ mua có mười cổ phiếu nên cảm thấy xấu hổ đứng ra mua làm dáng mà thôi. Thực chất ba người cũng đã tính rồi, nếu mỗi người mua tám mươi cổ phiếu nữa sẽ là vượt quá con số một ngàn, chính vì thế nên sau khi nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy bèn làm bộ tiếc rẻ nói: “Vậy thì tiểu nhân mua thêm mười cổ phiếu nữa vậy!”

“Được rồi! Như vậy là có tổng cộng sáu vị chưởng quầy đã gia nhập làm cổ đông, cộng với đại biểu quan lại nữa là bẩy người cổ đông. Bây giờ việc trước mắt của chúng ta là làm một danh sách cổ đông, sau đó đưa cho mọi người xem xét, xong rồi mỗi người sẽ ký lên đó, nên nhớ rằng khi các vị đã đặt bút ký là các vị đã chính thức trở thành một cổ đông chính thức của công ty, và cổ phiếu cũng bắt đầu có hiệu nghiệm, chính vì vậy mà bây giờ các vị không được phép hối hận nữa. Bây giờ căn theo quy định các vị phải viết vào thời gian quy định đem lương thực và tiền bạc đến giao cho công ty, còn về phần của đại biểu triều thì ngày mai Hàn tướng quân sẽ lên Thành Đô vận chuyển về đây, xin các vị hãy yên tâm! Còn việc này nữa mà bổn quan cần phải nhắc nhở các vị nữa là, nếu mà các vị không giao tiền và lương thực theo đúng thời hạn sẽ bị coi là vi phạm vào quyền và trách nhiệm của cổ đông, các vị sẽ phải bồi thường thiệt hại cho các cổ đông khác, ta nói vậy các vị đã hiểu chưa?”

Sáu vị cổ đông nghe xong liền đồng thanh nói đã hiểu hết rồi.

“À! Vẫn còn việc này nữa, công ty của chúng ta vẫn còn thiếu một cái tên, không biết nên gọ nó là gì?” Đỗ Văn Hạo ngẫm nghĩ một lúc rồi lại quay sang Tô Thức hỏi: “Tử Chiêm huynh! Huynh là một đại văn hào danh tiếng lừng lẫy, huynh giúp tại hạ nghĩ cái tên cho công ty được không?”

“Vân Phàm huynh quá khen rồi!” Tô Thức mở miệng cười nói: “Thực ra tên của công ty mục đích là để cho dân chúng nhìn, chính vì thế nên càng đơn giản dễ nhớ càng tốt, không cần thiết phải văn thơ, nho nhã làm gì, mục đích của biến pháp là do dân và vì dân, chính vì thế mà công ty cũng làm theo tông chỉ này, không bằng chúng ta gọi nó là ‘Huệ Dân Mễ Hàng’ (Tiệm gạo Huệ Dân) không biết ta đặt tên như vậy, chư vị thấy thế nào?”

Hàn Tu nghe xong thì xoa xoa hai tay vào nhau cười nói: “Cái tên này hay lắm! Vừa đơn giản đễ hiểu, dân chúng nhìn vào cái là hiểu, lại có ý nghĩa!”

Đỗ Văn Hạo và các cổ đông khác nghe xong cũng đều gật đầu đồng ý.

Sau khi có tên rồi thì Đỗ Văn Hạo lại đề xuất tiếp ý kiến của mình: “Vẫn còn thiếu một vị quan đại biểu cho triều đình nữa, mong chư vị đề cử lấy một người cho bổn quan biết!”

Sáu người cổ đông sau khi thương lượng xong liền thấy lão Áp Ti Hầu Trung (Cái chức Áp Ti này làm tôi nhớ đến tên Tống Giang trong truyện Thủy Hử) phụ trách thu thuế kho thóc của Nha Môn là người trung thực, chân thành, hiểu biết làm ăn là người thích hợp nhất cho cái chức vụ này, do vậy tất cả đều nhất chỉ đề cử ông ta ra làm đại biểu.

Đỗ Văn Hạo lúc này bèn cho người đi gọi Hầu Chung lại, sau khi giới thiệu sơ qua tình hình của công ty, cùng với cách thức thao tác, hắn lại nhấn mạnh cho ông ta biết một khi ông ta đồng ý gia nhập vào công ty đảm nhiệm chức vụ giám đốc, thì không được phép kiêm chức Áp Ti nữa, dĩ nhiên bổng lộc của triều đình thì ông ta vẫn được nhận như xưa, nhưng chỉ là ông ta không còn quyền hành của một Áp Ti nữa.

Hầu Chung cũng chẳng quan tâm đến cái quyền hành Áp Ti bé tẹo của ông ta vừa bị Đỗ Văn Hạo tước đi một cách không thương tiếc, mà ông ta chỉ quan tâm là mình được hắn xem trọng mà thôi, chính vì vậy mà sau khi nghe Đỗ Văn Hạo nói ông ta đã vui vẻ nói: “Đa tạ Đỗ đại lão gia đã cất nhắc ti chức! Đỗ đại lão gia đã tin tưởng lão phu như vậy, thì lão phu nghe lệnh của lão gia là xong chứ gì! Chức Áp Ti lão gia không muốn lão phu làm nữa, thì lão phu sẽ không làm nữa! Lão phu cũng chẳng hiểu Đỗ đại lão gia sách phong cho cái chức giám đốc là muốn lão phu đi làm cái gì nữa! Nếu như lão phu có gì sơ suất xin Đỗ lão gia lượng thứ, lão phu cái gì không làm được chứ chuyện chạy bộ, viết sách, chép con số thì lão phu tin rằng mình sẽ không làm cho lão gia phải thất vọng!”

Tất cả cổ đông nghe Hầu Chung nói xong thì bật cười nghiêng ngả, tiếp sau đó là chọn ra người nào sẽ ngồi vào chỗ chủ tịch hội đồng quản trị, cái này chắc không cần phải hỏi, dĩ nhiên mọi người đều nhất trí bầu Đỗ Văn Hạo ngồi vào vị trí đó, Đỗ Văn Hạo thấy mọi người đã bầu mình như vậy thì cũng không từ chối: “Đa tạ các vị đã tin tưởng! Hiệu quả làm việc của công ty này ra sao đều liên quan trực tiếp đến công việc biến pháp của bổn quan, chính vì vậy bổn quan sẽ gắng hết sức mình ra để làm cho công ty ngày một tốt hơn, ngày một hưng thịnh hơn!”

Đỗ Văn Hạo sau đó lại đề cử Mễ Thập Nhị vào làm chức tổng giám đốc, ông ta giờ đây sẽ phụ trách quản lý và xử lý công việc hàng ngày của công ty, bởi vì Mễ Thập Nhị có cổ đông nhiều nhất trong công ty nên khi ông ta được Đỗ Văn Hạo cất nhắc như vậy cũng chẳng có ai có ý kiến gì cả.

Sau đó Đỗ Văn Hạo chỉ đạo cho Mễ Thập Nhị cầm bút viết một bản danh sách cổ đông lên, bẩy cổ đông đều lần lượt cầm bút rồi ký tên mình lên đó, xong đâu đấy Đỗ Văn Hạo liền cầm con ấn lên đóng dấu đỏ lên đó, bây giờ bản danh sach đã có hiệu lực, và cổ phiếu bây giờ chính thức được ban phát ra.

Tiếp theo sau đó, mấy vị cổ đông dưới sự chỉ đạo của Đỗ Văn Hạo lại thương thảo đề ra một bản lịch trình, nội quy của công ty, rồi tất cả cùng bỏ ra một khoảng tiền vốn mua lấy mồn căn phòng ở nơi trung tâm náo nhiệt của thành Nhã Châu để làm văn phòng giao dịch của công ty. Có văn phòng giao dịch rồi, thì phải cần có kho hàng dự trữ của công ty nữa, do vậy mọi người lại bỏ tiền xây dựng thêm một kho hàng nữa, nhưng bây giờ thì mọi người cứ dùng tạm kho hàng của quan phủ trước đã, ngoài ra Thị Dịch Ti cũng đã bị tân pháp của Đỗ Văn Hạo đình chỉ làm việc rồi, nên hắn đem luôn nơi giao dịch của Thị Dịch Ti biến thành địa điểm giao dịch tạm thời của công ty.

Đỗ Văn Hạo lại tiếp tục tổ chức một cuộc hội nghị đầu tiên của cổ đông, sau đó tiến hành bầu phía quyết định đề ra lãi suất cho vay mượn.

Đỗ Văn Hạo nói: “Theo như lẽ thường thì ta không nên yêu cầu cổ đông để mức thu lãi suất dìm xuống mức thấp đến như vậy, nhưng mà, đây là do tình hình bắt buộc nên ta mới làm như vây, bởi vì dân chúng vừa mới gặp phải nạn chiến tranh, có rất nhiều người không còn nơi ăn chốn ở, nhà cửa tan hoang, ruộng vườn bị phá hoại, tổn thất vô cùng to lớn, nếu như bây giờ chúng ta để lãi suất cao quá thì đời sống của dân chúng sẽ vô cùng quẫn bách, tuy họ có thể cắn răng chịu đựng đi vay của chúng ta để sống, nhưng đó cũng chỉ là do họ không còn cách nào khác, chính vì thế mà nếu chúng ta để mức thu lãi suất quá cao sẽ làm gia tăng gánh nặng cuộc sống của họ. Bởi vậy ta mới mạo muội thỉnh cầu chư vị rằng trong năm nay, các vị hãy để mức thu lãi suất thấp xuống hơn một chút! Mục đích cũng chỉ là giúp đỡ bách tính trong lúc khó khăn, để cho bọn họ có thể tai qua nạn khỏi, sau này khi tình hình kinh tế khôi phục rồi, chúng ta sẽ tăng lãi suất thu nhập lên cũng chưa muộn! Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là ý kiến riêng của ta, chúng ta vẫn phải thông qua hình thức bầu phiếu không ghi tên để trưng cầu ý kiến của mọi người, mỗi một cổ đông đều có ý kiến, quyền lợi, cũng như cách nhìn của riêng mình, ý kiến của ta vừa đưa ra không hề có tính ép buộc nào cả, các vị không cần nhất thiết phải nghe theo, cứ làm những gì mà các vị muốn, đó là quyền lợi của các vị!”

Mễ Thập Nhị nghe xong thì cười lên ha hả nói: “Chủ tịch hội đồng quản trị! Chủ tịch cứ làm chủ là được rồi, các cổ đông khác nhất định sẽ làm theo chủ tịch thôi mà!”

Đỗ Văn Hạo thầm kêu khổ trong bụng, con người thời cổ đại sao mà thật thà, dễ thương như vậy, mình cho họ quyền tự do quyết định, thế mà bản tính cả nể trong con người họ vẫn còn nặng nề như vậy, ngay cả những người có đầu óc tư lợi như mấy người buôn gạo này mà khi bị dính dáng với quan phủ cũng trở nên ngoan ngoãn như mấy con cừu vậy, Đỗ Văn Hạo thầm than vãn tư tưởng cổ hủ tồn tại con người Trung Quốc không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, đến cả bọn con buôn đầu óc nhanh nhẹn thế này mà còn không tránh khỏi, thế thì những người dân bình thường thì không biết sao nữa, đúng là văn hóa cổ đại của Trung Quốc không thích hợp với làm ăn buôn bán thật. Xem ra mình lại phải bỏ công quảng bá tư tưởng quyền lợi cho mọi người hiểu biết thêm về việc này vậy, ài! Nhiệm vụ này chắc hẳn là vô cùng nặng nề lắm đây!

Nghĩ vậy Đỗ Văn Hạo bèn nói: “Cái này nhất quyết không được! Lúc trước ta cũng đã nói hết ngọn ngành các điều lệ trong công ty cho mọi người biết rồi, việc bầu cử quan trọng như thế này nhất quyết phải thông qua hội nghị của cổ đông, bỏ phiếu đa chiều mới được quyền quyết định! Để cho mọi người thảo luận thêm phần tập trung hơn, ta đề nghị đưa ra ba phương án như thế này, phương án thứ nhất, dựa vào lãi suất vốn có của Thanh Miêu Pháp mà chúng ta sẽ thu lãi suất theo tỉ lệ gấp đôi, phương án thứ hai là lãi suất tỉ lệ gấp một chấm năm, phương án thứ ba là tỉ lệ một một. Nếu như trong quá trình bỏ phiếu mà ba phương án này không thấy xuất hiện số đông phiếu bầu thì chúng ta sẽ loại trừ phương án nào ít phiếu bầu nhất, rồi lại bỏ phiếu lần nữa, các vị cũng có thể đề xuất ý kiến của mình nói xem thu lãi suất bao nhiêu là hợp lý nhất lên trên phiếu bầu, chúng ta sẽ bỏ phiếu cho đến khi xuất hiện phương án nào đoạt được nhiều phiếu bầu nhất mới thôi!”

Mọi người đều gật đầu tán thưởng.

Lúc này nhiệm vụ phát phiếu được chính giám đốc mới được bổ nhiệm là Hầu Chung đảm nhiệm, sau khi mọi người được Hầu Chung phát phiếu cho liền lấy bút ghi lên trên phiếu rồi lại giao trả cho Hầu giám đốc, Hầu giám đốc sau khi đảo lộn các phiếu lên xong bèn đưa cho Mễ Thập Nhị đọc kết quả của cuộc bỏ phiếu.

Kết quả của cuộc bỏ phiếu đầu tiên làm cho Đỗ Văn Hạo vô cùng kinh ngạc, tất cả các cổ đông đều chọn phương án thứ ba, tức là thu mức lãi suất tỉ lệ một một với lãi suất của Thanh Miêu Pháp.

Đỗ Văn Hạo trong lòng vừa mừng vừa lo, mừng vì với một lãi suất thấp như vậy, người dân ở Nhã Châu huyện sẽ nhanh chóng giải quyết được vấn đề lương thực khan hiếm trước mắt. Còn Đỗ Văn Hạo lo vì hắn cảm thấy mấy vị cổ đông này hành động chưa hề có ý tưởng độc lập, cũng như chưa ý thức được giá trị của tấm phiếu bầu trong tay họ. Có lẽ lúc mới bỏ phiếu Đỗ Văn Hạo đã lấy thân phận là một ông quan phụ mẫu khuyên mọi người để mức lãi suất thấp giúp đỡ dân chúng, nên cổ đông ở đây đã bị lời nói của hắn tạo thành áp lực, vì vậy mà tất cả trở nên thụ động, bất giác quên mất quyền lợi của mình, một phần là vì họ cũng là những người mang tư tưởng văn hóa cổ đại, đối với những tư tưởng mang tính hiện đại như thế này làm sao hiểu hết được mình nên làm thế nào mới được cho là đúng. Hơn nữa, nơi đây còn có Hàn Tu Đề Cử Thành Đô Phủ Lộ và Tô Thức Hoàng Châu Chi Châu ngồi đây, mấy người buôn gạo lúc này thà thu ít lãi suất còn hơn là đắc tội với hai vị đại quan lão gia này.

Vấn đề là như vậy, nên Đỗ Văn Hạo cũng thầm tự trách mình đã quá lo lắng cho dân chúng mà làm mất đi tính công bằng trong kinh doanh, do vậy hắn hạ quyết tâm lần sau công ty có bất kỳ việc gì cần bỏ phiếu quyết định hắn phải tuyệt đối gỡ bỏ cái bộ dạng quan lão gia của hắn xuống, để cho mọi người đỡ bị áp lực như ngày hôm nay. Chỉ có công bằng trong các cổ đông, ý thức luật pháp và quyền lợi rõ ràng thì công ty mới có thể vận hành trơn tru như ý được.

Thực thi Thanh Miêu Pháp ngày trước có tính cưỡng chế vô cùng to lớn, ép buộc mười người gộp lại thành một bảo rồi phân phối ruộng đất. Bây giờ Đỗ Văn Hạo không thể dùng phương pháp đó được, hắn đề nghị dựa vào giá trị sản lượng ruộng đất, nhà cửa để làm vật thế chấp khi vay mượn, vật thế chấp cho vay mượn này khi người vay mượn đến kỳ không trả nổi nợ, sẽ bị cưỡng chế thu hồi, hoặc người vay nợ có thể có thể bán nó để trả nợ. Nếu không có những thứ như ruộng đất, nhà cửa làm vật thế chấp, thì người vay nợ có thể cung cấp người bảo lãnh tài sản cho công ty biết, và người bảo lãnh đó sẽ có trách nhiệm nếu người đi vay không trả nổi nợ, người bảo lãnh sẽ chịu thay.

Thời cổ đại tuy cũng có người bảo lãnh, và chế độ thế chấp của cải, nhưng không thể nào so bìđược với những quy định đã vô cùng hoàn thiện như thời hiện đại được. Đỗ Văn Hạo lúc này đã đưa chế độ đảm bảo trong bộ dân pháp của thời hiện đại vào trong này, do vậy mà mọi người đứng đó nghe xong vô cùng kinh ngạc, ai nấy đều thấy rằng điều lệ mà hắn vừa đưa ra rất rõ ràng mạch lạc, dễ hiểu. Hơn nữa những điều lệ này có tính an toàn rất cao, quyền lợi của công ty được bảo vệ vô cùng kín kẽ, không hề có chút sơ hở nào.

Tiếp theo sau đó, hội nghị cổ đông còn để ra một quyết định, đó là ngày trước buổi chiều ngày hôm sau tất cả tiền bạc, lương thực của các cổ đông bắt buộc phải giao nộp hết cho công ty, sang ngày thứ ba sẽ bắt đầu tiến hành cho khai trương công ty. Nhưng trước đó, Mễ chưởng quầy sẽ phụ trách, lo liệu việc thuê mướn nhân công,và làm con dấu cho công ty, sau đó là dán cáo thị quảng cáo, tuyên truyền cho dân chúng biết trên đời này có một công ty sắp ra đời, và mọi người có thể đến đó để vay mượn lương thực, tiền bạc với mức lãi suất vô cùng thấp.

Những người trong hội buôn gạo bây giờ mới ý thức được một công ty hiện đại được thành lập nên thế nào, cổ đông bao gồm những quyền lợi gì, điều hành ra sao, tất cả mọi người đều được mở mang đầu óc ra rất nhiều, đây cũng là kết quả sơ bộ của Đỗ Văn Hạo, khi hắn miệt mài, nhẫn nại không ngừng nghỉ giải thích, giảng giải, dạy bảo cho bọn họ về những điều lệ dân pháp hiện đại.

Sau khi mọi việc hoàn tất, Đỗ Văn Hạo mừng rỡ vô cùng, vì cuối cùng sau bao nhiêu ngày tháng ấp ủ, một công ty hiện đại đã được mọc lên trrong thời cổ đại. Nhưng, hắn lúc này vẫn chưa thể cảm thấy yên tâm được, vì tình hình dân nơi ăn chốn ở của dân chúng bị tàn phá sau chiến tranh vẫn chưa được giải quyết triệt để, do vậy vậy trước khi hội buôn gạo ra về, Đỗ Văn Hạo còn dặn dò kỹ lưỡng bọn họ đừng quên giúp đỡ, cứu tế người dân nơi đây, sau đó hắn lại cùng với Tô Thức đi tuần ở trong thành Nhã Châu xem có ai cần sự giúp đỡ không. Dưới sự hào phóng của hội buôn gạo, không lâu sau các nạn dân trong thành đã lần lượt xếp hàng nhận phân phát lương thực, mãi cho đến khi trời tối hẳn rồi thìĐỗ Văn Hạo và Tô Thức mới chịu ra về.

Tối hôm đó, Bàng Vũ Cầm đích thân xuống bếp làm vài món ngon miệng rồi mời Hàn Tu, Tô Thức và Tiền Bất Thu đến dùng bữa.

Trong bữa cơm, Đỗ Văn Hạo cũng chúc mừng đội ngũ y tế của Tiền Bất Thu đã thành công trong việc phòng trừ dịch bệnh trong thành Nhã Châu, nhưng thần sắc của Tiền Bất Thu vẫn vô cùng ảm đạp, nét mặt không vui: “Bẩm sư phụ! Theo đúng như yêu cầu của sư phụ, đệ tử đã thu xếp xong đội dọn dẹp rác bẩn, và làm công tác diệt trùng, tất cả tiến hành hết sức thuận lợi! Tuy trong thành bây giờ bệnh dịch đã được giải quyết, nhưng mà tình hình bệnh dịch ở các vùng lân cận vẫn chưa có chuyển biến nào tốt cả!”

“Sao lại như vậy?” Đỗ Văn Hạo dừng đũa lại hỏi.

“Huyện Nhã Châu là vùng đồi núi, núi cao đèo sâu, rừng cây tươi tốt, nhưng cũng chính vì như vậy mà độ ẩm lại rất cao, vì thế mà các mầm mống bệnh dịch sẽ có điều kiện phát triển rất nhanh, cộng thêm với việc nơi đây các hộ dân định cư tản mạn, mà những người mắc bệnh truyền nhiễm thì phải hơn chục ngày sau mới phát tác, một khi bệnh tình phát tác thì bệnh dịch sẽ lây lan ra cả một thôn! Đệ tử sức lực có hạn, không thể nào làm tròn vẹn được công tác phòng chống dịch bệnh ở từng thôn như vậy, ngoài ra khi một thôn bị bùng phát dịch bệch thì mọi người trong thôn lại tìm cách di tản ra khắp nơi để tránh bệnh, chính vì vậy mà tốc độc khuếch tán của bệnh dịch ngày càng nhanh, phạm vi ảnh hưởng ngày càng rộng!”

Đỗ Văn Hạo khi trước cũng đã có kinh nghiệm phòng chống bệnh Dịch Hạch ở Đông Đạt huyện, cho dù bệnh Thương Hàn dễ bề chữa trị hơn bệnh Dịch Hạch, khả năng tử vong cũng thấp hơn nó, nhưng cũng không thể vì thế mà coi thường bệnh dịch Thương Hàn này được. Đỗ Văn Hạo biết đối với những loại bệnh dịch có khả năng truyền nhiễm lây lan mạnh mẽ thì hắn phải tiến hành biện pháp cách ly, tức là thành lập hẳn một khu dùng để cách ly người bệnh, sau đó mới tiến hành chữa bệnh. Nhưng để làm được việc đó hắn phải có trong tay số lượng nhân lực vô cùng lớn, bây giờ quân đội của hắn đã được cắm ở những nơi trọng yếu của Tây Sơn nhằm đề phòng các bộ lạc khác đánh úp, do vậy bây giờ trong tay hắn không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tác