18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Phác Xán Liệt đứng lên, quay mặt về phía bốn cánh cửa đá, nghênh đón ba người đi tới trước mặt hắn, sát khí hai bên bốc lên ngùn ngụt, dù sao cũng là đỉnh cấp từ đường hầm quyết đấu đi ra, giết bao nhiêu người mới đi đến được nơi đây, Phác Xán Liệt là người từng trải làm sao có thể không rõ. 'Tẫn Đầu' vốn là nơi thuộc về người chết, năm đó hắn và Lộc Hàm bốn người có thể toàn bộ sống sót đi ra 'Tẫn Đầu' cũng là kỳ tích.

Hôm nay ba người này đến "Tẫn Đầu" nhất định cũng đã nghĩ tới lát nữa sẽ chết, nhưng tuyệt đối không muốn chết.

Có điều, ta cũng không muốn chết.

Phác Xán Liệt quan sát ba người này,

Người trong đường hầm thứ hai, trang phục màu đen, trên tay không có bất kỳ vũ khí nào. Nhìn qua tuy rằng sạch sẽ gọn gàng, nhưng mà trực giác của Phác Xán Liệt lại nói cho hắn biết, chỉ sợ mỗi một nơi trên cơ thể người này đều cất giấu ám khí, mũi giày, đai lưng, cổ tay. Chỉ nhìn dung mạo của tên kia thì Phác Xán Liệt cũng đã có thể nhận ra một phần âm độc.

Người trong đường hầm thứ ba nhìn qua có vẻ như là một người nhu nhược, Phác Xán Liệt híp mắt nhìn một chút, vóc người rất đẹp, một vẻ đẹp khó phân biệt nam nữ. Y phục mà hắn mặc là một bộ trường sam màu trắng không thích hợp với thân phận sát thủ, tóc cũng không buộc lên, dường như lại càng giống một vũ giả. . . Cũng dường như. . . có nét tương tự với một người nào đó. Người nọ thấy Phác Xán Liệt nhìn hắn, khẽ cúi đầu chào. Ánh mắt Phác Xán Liệt sáng lên, cười nhạt một chút, quả nhiên, toàn bộ móng tay người này bọc một lớp mảnh thép. E rằng, cũng đã có rất nhiều người chết dưới bàn tay xinh đẹp này.

Người trong đường hầm thứ tư đi tới chính là người mà Phác Xán Liệt chú ý đầu tiên, thiếu niên cầm một cây gậy dài. Sắc mặt hắn lạnh lùng nghiêm nghị, dường như không có biểu cảm dư thừa, nhìn vũ khí của hắn Phác Xán Liệt không khỏi nhíu mày. Gậy gộc? Đây là ý gì. Có sát thủ dùng gậy gộc sao.

Đường hầm thứ nhất, lại không có ai đi ra.

Một loạt suy nghĩ trong đầu Phác Xán Liệt chẳng qua cũng chỉ trong phút chốc, đây là trực giác của sát thủ, phải phán đoán đối thủ ngay trong cái nhìn đầu tiên.

Đứng song song lấy một chọi ba với bên kia, ba người cũng nhìn Phác Xán Liệt, quan sát và tính toán trước khi bắt đầu trận đấu.

"Các ngươi lên trước đi."

Phác Xán Liệt lời còn chưa dứt -- thân ảnh màu đen ở đường hầm số hai đã bắt đầu chuyển động, tự mình vọt thẳng tới chỗ Phác Xán Liệt, một chân quét ngang qua liền muốn quật ngã đối phương. Mũi chân Phác Xán Liệt đạp một xuống đất một cái, thân hình bay lên không trung, tránh được đòn 'Chân uyên ương', có thể chiêu thức của tên kia không phải là chiêu thật, quả nhiên, từ gót giày đá lệch hướng 'Xoẹt' một tiếng bắn ra hai thanh đao nhọn, vẽ một đường vòng cung trên không trung.

Thân hình Phác Xán Liệt xoay tròn trên không trung, cười nhạt một chút,

Quá chậm.

Sau khi bay lên không, mũi chân đá vào chuôi đao, "Soạt soạt --" hai thanh đao nhọn đâm thẳng vào vách đá xung quanh, cùng lúc đó --

'Phăng!' một tiếng, cả chùm kim châm bắn ra như mưa xối, xòe thành hình chiếc dù bay tới bủa vây người mặc áo đen,

Trên người Phác Xán Liệt vĩnh viễn có vô số châm. Ám vật của sát thủ, người nọ sợ là không thắng nổi. Bởi vì Phác Xán Liệt hắn, thật sự rất nhanh.

"Xoẹt xoẹt. . ." Đều là âm thanh khi kim châm đâm thủng da thịt, người nọ mặc dù muốn tránh đi nhưng lại phản ứng không kịp--

Toàn bộ bả vai, thậm chí cả nửa khuôn mặt đều bị đâm đầy kim!

Nhưng mà không hổ là đỉnh cấp từ đường hầm quyết đấu đi ra, người nọ cư nhiên không hề thốt lên một tiếng.

Nhìn đồng bạn chỉ trong chớp mắt liền bị thương. "Vũ giả" áo trắng cũng đứng không yên, thân thể không nơi nương tựa cứ như vậy mà lơ lửng, đến gần Phác Xán Liệt vẫn chưa đáp xuống, trả lại cho hắn một nụ cười tựa như không hề dính vào tranh chấp của nhân gian. Phác Xán Liệt không có rảnh thưởng thức vẻ đẹp của hắn, hai mắt nhìn chằm chằm vào thủ đoạn ở đầu ngón tay hắn.

Quả nhiên, những mảnh thép 'vân cuốn lưu tinh' trên đầu ngón tay đều bắn ra, một đôi tay ngọc ngà thon thả lại trở thành móng vuốt thép cực kỳ âm độc. Hung hăng bay đến trên mặt Phác Xán Liệt, tốc độ cực nhanh, đầu ngón tay út rốt cuộc xẹt qua gò má của Phác Xán Liệt, vẽ ra một vết thương không sâu không cạn, máu tươi chảy ra, Phác Xán Liệt hung hăng nhíu mày, bắt lấy cổ tay của người kia, ôm lấy vũ giả trên không trung, một đen một trắng, một cương một nhu. Xoáy thành một đường tròn.

Như nơi đây không phải 'Tẫn Đầu', cái này đích thị là một màn diễn chỉ có thể thấy được ở Nghênh Phong Các, như một điệu múa.

Chỉ là Phác Xán Liệt không hiểu được khiêu vũ, cũng không hiểu cái gì là thương hương tiếc ngọc.

Một tay hắn ôm lấy người nọ, giữa những ngón tay rảnh rỗi kẹp chặt một lượng lớn kim châm cứng như đinh thép, thẳng tắp đâm vào đôi mắt hoa đào dịu dàng động nhân.

! --

Tiếng thét chói tai không cách nào khắc chế!

Phác Xán Liệt ném người trong tay xuống, mặt cho hắn ôm lấy nửa mặt đầy máu ngã nhào trên mặt đất--

Thiếu niên cầm cây gậy gỗ phi thân ôm lấy "vũ giả". Máu tươi vẫn không ngừng tuôn ra từ hốc mắt của hắn. . .

Thiếu niên kia căm tức mà nhìn Phác Xán Liệt, hắn biết rõ trước mặt mình, là một quái vật, tàn nhẫn lại khát máu. Hôm nay, e rằng thật sự phải chết.

Thả "vũ giả" trong tay xuống, thiếu niên cầm gậy gỗ lao đến nhanh như tia chớp. Phác Xán Liệt lại tung ra một loạt kim châm dệt thành chiếc lưới, bay đến áp chế thiếu niên kia. Dường như thiếu niên dự đoán được hắn sẽ dùng chiêu này, mau chóng vung cây gậy trong tay lên!

Cây gậy xoay tròn ra, nhưng lại như một chiếc dù to, đỡ lấy một loạt kim châm!

"Xoẹt xoẹt xoẹt", tất cả kim châm bám vào cây gậy dài! Gậy gỗ vốn là vật có lực sát thương yếu ớt rốt cuộc trở thành một vũ khí giết người đầy những chiếc gai là kim châm--

Bắt đầu tấn công về phía Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt nhíu mày nhưng rất nhanh mà đáp trả đợt công kích, suy nghĩ biện pháp phản đòn.

Nhưng vào thời điểm Phác Xán Liệt đang bận rộn đối phó với bên này--

Người mặc áo đen sớm đã cử động lại được, phát hiện vẫn còn một người đang nằm trong góc!

Hắn chịu đựng cơn đau nhức dữ dội từ nửa bên mặt và vai bị đâm đầy kim châm, móc ra một cái huyền hoa phi tiêu màu đen, dùng hết khí lực toàn thân hung hăng phóng đến chỗ Bạch Hiền, nhắm vào gò má Bạch Hiền!

Khóe mắt của Phác Xán Liệt nhìn thấy hành động kỳ lạ của người nọ. Không ổn!

Đạp một cước vào cánh tay của Hoàng Tử Thao, cây gậy bay ra xa, thân thể của Phác Xán Liệt như một thanh kiếm cố gắng lao nhanh về phía của Bạch Hiền, tốc độ ngang ngửa phi tiêu! Mắt thấy miếng huyền hoa phi tiêu lập tức trúng vào mục tiêu. Phác Xán Liệt vừa lao thân đến, vừa vươn tay che trước mặt Bạch Hiền --

Cuối cùng thì tay không cũng bắt được miếng phi tiêu bằng kim loại xoay tròn trong gió!

Lực ly tâm của miếng phi tiêu va vào lòng bàn tay xoay tròn không ngừng, ở trong nắm tay của Phác Xán Liệt tùy ý cắt xẻ -- làm rách vài lớp da thịt, máu tươi cũng theo đó phun ra, bắn tung tóe lên mặt Bạch Hiền--

Phác Xán Liệt thấy người trước mắt không bị thương, như trút được gánh nặng mà cười một chút.

Mà bắt được thời cơ này đây!

Hoàng Tử Thao nhảy vọt lên, bắt được cây gậy bị Phác Xán Liệt một cước đá bay, bổ xuống chỗ người kia.

Phác Xán Liệt nhanh chóng quay đầu lại phản ứng, thế nhưng, cây gậy dài dính đầy kim châm kia, mục tiêu của nó không phải Phác Xán Liệt, mà là thiếu niên vẫn đang tựa vào trên vách đá--

Một hồi chiến đấu liều chết sao lại còn có người cần phải bảo vệ, thì ra ác ma cùng có một cái tử huyệt lớn như vậy.

Xin lỗi, để ta phát hiện thì đành phải lợi dụng cho tốt.

Ta không âm hiểm, ta chỉ muốn mạng sống mà thôi.

Cây gậy dài dính đầy kim châm xẹt qua Phác Xán Liệt mà bay tới đỉnh đầu của Bạch Hiền--

Đồng tử của Phác Xán Liệt lập tức co rút lại!

Cơ hồ không có chút do dự, Phác Xán Liệt xoay người lại, quỳ gối trước mặt Bạch Hiền, cong lưng xuống,

Cánh tay của hắn vòng qua vai Bạch Hiền,

Tay của hắn còn đang chảy máu, hắn đem mặt của Bạch Hiền đến áp vào lồng ngực mình.

Thân thể của hắn tựa như lá chắn bảo hộ kiên cố nhất,

Hắn sít sao che chở thân thể nho nhỏ của Bạch Hiền.

Hắn để sau lưng không hề phòng bị bại lộ tại trước mặt kẻ địch.

Hắn gần như ngu xuẩn.

Một cây gậy dài, một loạt kim châm,

Một luồng khí lực dường như có thể đánh gãy xương sống lưng

Một thân thể máu thịt lẫn lộn,

"Uỳnh! --" kim châm đều đâm vào lưng.

Một tiếng hét vang trời,

Một cái lảo đảo,

Một ngụm máu tươi.

"A... --" máu tươi nồng đặc dọc theo khoé miệng Phác Xán Liệt phun ra, theo từ cằm của hắn, lưu lại trên trán Bạch Hiền, theo từ sợi tóc, tạt ngang qua phía dưới chân mày Bạch Hiền, rơi vào hốc mắt --

Bạch Hiền, nếu muốn ra khỏi Nhập Mộng, là phải cần có máu đúng không. . . Lần này ta có. . . Vậy đến tột cùng người mà ngươi mơ thấy là ta sao. . .

Xán Liệt chịu đựng đau nhức kịch liệt, cúi đầu xuống, cố hết sức mà nâng cằm của Bạch Hiền lên, hắn chỉ còn một chút sức lực.

Hắn nhẹ nhàng chạm vào môi Bạch Hiền.

Không biết cái này có tính là hôn không.

Hắn chậm rãi rời khỏi khuôn mặt Bạch Hiền.

Hắn nhìn vào gương mặt Bạch Hiền, phía trên tung tóe máu của hắn, như một đóa hoa.

Hắn trông thấy Bạch Hiền nhíu mày một cái, hắn trông thấy lông mi dính máu đỏ tươi của Bạch Hiền run run,

Trông thấy đôi mắt của Bạch Hiền chậm rãi mở ra, trông thấy Bạch Hiền nhìn mình.

Trông thấy cặp mắt kia tràn ngập kinh ngạc, tràn ngập vui mừng, tràn ngập sợ hãi, tràn ngập đau đớn.

Hắn trông thấy một ít máu tươi chảy vào tuyến lệ, đảo quanh hốc mắt của Bạch Hiền.

Cuối cùng lại từ khóe mắt rơi xuống --

Đích xác là nước mắt màu đỏ.

Bạch Hiền, ngươi khóc sao? Đừng khóc. . .

Phác Xán Liệt nhìn Bạch Hiền khẽ cười,

"Cũng may là ta."

Mí mắt trầm xuống.

___________________________

Chương mười chín:

Máu này là của Xán Liệt

Bọn họ, cư nhiên, khiến Xán Liệt chảy máu.

Tay của Bạch Hiền nắm lại thật chặt, phẫn nộ cùng với cừu hận thiêu đốt trong mắt cậu một lúc, nhưng rất nhanh liền dập tắt.

Cậu bình tĩnh lại gần như ôn nhu mà nâng gương mặt Phác Xán Liệt lên, khẽ khẽ hôn một cái. Ẩn chứa một nụ cười,

"Chờ ta một chút."

Sau đó buông thân thể hắn xuống, đặt tựa vào vách đá. Đứng dậy.

Bình chọn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yế