21.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Xán Liệt, ta có thể ôm ngươi không?"

"Hiện tại không phải sao?" Phác Xán Liệt siết chặt vòng tay ôm lấy cánh tay của Bạch Hiền.

"Không phải, ý của ta là, ta ôm ngươi."

Phác Xán Liệt sửng sốt một chút, "Ừm, được."

'

Đợi hắn chậm rãi buông lỏng cánh tay. Bạch Hiền đứng người lên một chút, cao hơn Phác Xán Liệt một cái đầu. Cậu duỗi hai tay ra, vòng qua cổ Phác Xán Liệt, ôm lấy cả bờ vai rộng của Phác Xán Liệt, bàn tay cậu vuốt lên xương cánh bướm của Phác Xán Liệt.

Thật sự ôm rất chặt. Phác Xán Liệt không ngờ người từ trước đến nay đều ở trong vòng tay mình, cũng có thể có một cái ôm nồng nhiệt như vậy.

'

Hai mắt Bạch Hiền nhắm chặt. Lắng nghe tiếng tim hai người đập cùng một nhịp.

Biết chuyện may mắn nhất trên thế gian là gì không?

Chìm vào một giấc mộng không muốn tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, phát hiện sự thật chính là những cảnh tiếp theo trong giấc mộng đó.

'

Thì ra tính mạng của ta cũng có thể thuộc về một người, thì ra ta cũng không cần vĩnh viễn chôn vùi ở Tống Nhật, thì ra ta cũng không cần làm Manh vĩnh viễn hút máu người.

Thì ra ta có thể làm Biện Bạch Hiền của Phác Xán Liệt.

Ngươi nói xem, những lời như vậy có dùng hết tất cả sự may mắn của ta hay không.

'

Ta vẫn rất ngốc, ngoại trừ ôm ngươi thật chặt ra, ta cũng không nghĩ được biện pháp nào khác để vận may của ta đừng biến mất.

'

'Tẫn Đầu' là nơi khởi đầu của một chuyện tình nồng nàn, một lòng sống lại sau khi bị thiêu rụi. Từ nay về sau đồng hành, dù cho con đường phía trước hoang vu, sớm phúc tối họa. Chỉ cần có thể lập tức ôm nhau, ta cũng sẽ cho đó là trận cuồng hoan cuối cùng!

'

Hoàng thành dưới lòng đất.

Ngô Phàm nghiêng người dựa trên chiếc giường êm ái, chân của hắn khoác lên đầu gối của Trương Nghệ Hưng ngồi bên cạnh, người kia rõ ràng vẫn mang bộ dạng không cam tâm tình nguyện, nhưng cũng đành chịu bị Ngô Phàm trói buộc chuyển động, cũng không buồn đấu tranh nữa. Toàn bộ tư thế này nếu có người bên ngoài nhìn thấy sẽ cảm giác hết sức ám muội.

'

Mà bây giờ, người bên ngoài chính là Độ Khánh Thù.

Người này vốn sau khi ra khỏi đường hầm thứ nhất sẽ phải đi vào 'Tẫn Đầu', giờ phút này lại đang quỳ gối trước mặt Ngô Phàm, bộ dạng cúi đầu chờ lệnh. Cung kính lại không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Lúc này Ngô Phàm miễn cưỡng mở miệng "Trong 'Tẫn Đầu' hiện tại thế nào rồi?"

"Hồi Ngô Vương, đỉnh cấp của ba đường hầm. . . đã chết sạch sẽ."

"Ba người chết hết? Giỏi lắm Phác Xán Liệt, rất có khí phách, lợi hại hơn rồi sao?"

"Vương, không phải là hắn giết, người giết chính là tế phẩm kia."

'

Sau một hồi im lặng --

"Ha ha ha ha!" Từ trên Vương tọa chợt phát ra chuỗi tiếng cười thâm độc.

"Hay lắm! Vị kia đã tỉnh sao, nụ hôn và máu tươi? Phác Xán Liệt cuối cùng cũng động tình rồi, với đồng loại của ta sao? Làm thế nào cho phải đây? Phần đại lễ này của ta rốt cuộc coi như đã được tặng đi rồi!"

'

Độ Khánh Thù cũng không nói gì, hắn mới từ Kinh Trập đi ra, không nắm bắt được tính tình của vị Vương này, rất nhiều chuyện vẫn không rõ.

Hắn không hiểu vì sao Vương lại không để cho mình và đồng bạn cùng đến 'Tẫn Đầu' tiếp nhận cái gọi là chung cực khiêu chiến, chỉ đứng ở chỗ tối của đường hầm thứ nhất mà nhìn. Khi nhìn thấy đồng bạn trong 'Tẫn Đầu' dường như không nhận được đãi ngộ giống mình, tay hắn nắm chặt, thái dương cũng toát mồ hôi lạnh.

Thì ra đây mới chính là giết chóc. Rất đáng sợ, thật sự rất đáng sợ. Khi đối mặt với những chuyện này thì việc duy nhất có thể làm chính là nghe lệnh, dù cho mệnh lệnh đó bảo ngươi một giây sau phải chết, điều duy nhất có thể cầu xin cũng chỉ là chết một cách thoải mái. Đây là vận mệnh của sát thủ sao? Ca, thật may là ngươi đã thoát ra trước.

Nhưng bây giờ đối với ta mà nói, nhận mệnh là con đường duy nhất, lòng Độ Khánh Thù chìm xuống nặng trĩu.

'

Lúc này, người trên Vương tọa yếu ớt mà lên tiếng.

"Đợi tí nữa đôi tình nhân trong 'Tẫn Đầu' đi ra, phân phó xuống phía dưới, ai cũng đừng cản, để cho bọn họ đi, để bọn họ sống thật tốt. Ngươi đi tới 'Tẫn Đầu', đem ba cổ thi thể về đây cho ta."

'

Chết sạch sẽ? Ta lại không phải thằng ngu, đỉnh cấp của Bồng Thịnh bảy năm mới đi ra sao dễ dàng chết như vậy, trò cười lớn thế ta nháo không nổi đâu!

'

"Vâng." Mặc dù không rõ ràng cho lắm, Độ Khánh Thù vẫn lên tiếng.

"Như vậy, ngươi đi xuống trước đi." Độ Khánh Thù đứng dậy lui ra.

'

Ngô Phàm nhìn Độ Khánh Thù quay người, lúc này mới híp mắt lại nhìn vào đôi mắt Trương Nghệ Hưng đã sớm rơi ở trên người mình, có vài phần mê hoặc, vài phần kinh dị, vài phần phẫn nộ.

"Dùng ánh mắt đó nhìn ta để làm chi?"

"Ta không hiểu, bảy năm trước ta đã không hiểu, ngươi chiếm lấy thân thể của Ngô Diệc Phàm, ngươi muốn làm Vương, có lẽ, ta dường như đã quy ra là vì dã tâm. Nhưng ngươi lúc nào cũng nhắm vào Phác Xán Liệt, tựa hồ coi chuyện tra tấn hắn là trò vui, phần này hận ý ta không hiểu."

Khóe miệng Ngô Phàm kéo lên một chút.

"Ai nói cho ngươi biết ta hận hắn."

Hắn chính là đệ đệ của ta. Nắm tay của Ngô Phàm đang âm thầm siết chặt. Nhưng lập tức nới lỏng, mắt ánh lên tiếu ý nhìn thẳng mặt Trương Nghệ Hưng.

"Ngươi không cần hiểu. Ngươi chỉ cần đừng nghĩ cách trốn là được."

Ánh mắt Trương Nghệ Hưng lập tức lẩn tránh.

Bảy năm rồi, Trương Nghệ Hưng luôn cho là mình biết rất nhiều, hắn biết rõ người này thâm độc, tàn nhẫn, thậm chí biến thái, tính toán đầy bụng, lúc nào cũng so đo, bá đạo đến mức dường như vô cớ gây sự.

Mà có khi. . . Trong đầu lại đồng thời xuất hiện hình ảnh người này liếm thương cho mình. Hắn kiên quyết lắc đầu làm cho mình không nhớ đến nữa.

'

Lúc này đây, mặt Ngô Phàm bỗng nhiên để sát vào bên tai của mình, cổ tay lại bị hắn nhẹ nhàng cầm lên, Ngô Phàm vừa ghé vào lỗ tai hắn phà hơi, vừa tỉ mỉ xoa cổ tay. Một bàn tay khác không an phận mà vòng qua eo Trương Nghệ Hưng. Tiến vào vạt áo.

"Nghệ Hưng a, tay rất đau sao? Chỗ Lộc Hàm, còn tiểu thiếu niên kia nữa. Ta làm thế nào để đòi lại khoản này đây?"

'

Trương Nghệ Hưng nghe hắn nói như thế, khẽ run lên. Hắn nhịn xuống cảm giác bên tai tê dại khi bị người khiêu khích. Hai mắt nhắm chặt.

"Ta không đau, đều là ta tự nguyện. Đừng tổn thương Lộc Hàm nữa. . . ta. . . ta cầu xin ngươi. . ."

"Cầu xin ta? Vì hắn mà ngươi cầu xin ta? Bảy năm này không phải ngươi rất cứng rắn sao? Ngươi chưa từng cầu xin ta. Hôm nay lại vì Lộc Hàm. Hình như ta lại càng không vui rồi."

"Đừng! . . ." Trương Nghệ Hưng vừa định cãi lại, đối phương đã nhanh tay lột hắn sạch sẽ từ trên xuống dưới.

Ngô Phàm dường như không nghe được lời hắn nói, lật người một cái, dứt khoát đem hắn đặt ở dưới thân, đầu gối chống giữa chân của hắn, khuỷu tay giữ chặt xương bả vai, một tay vẫn cầm cổ tay có những vết thương đan xen lên. Ngô Phàm bá đạo gặm cắn yết hầu của Trương Nghệ Hưng, mỗi khi người dưới thân đau đớn phát ra tiếng kêu la, Ngô Phàm liền hôn lên miệng Trương Nghệ Hưng, quấn lấy lưỡi của hắn, khiến tất cả tiếng kêu sợ hãi đều biến thành một chuỗi rên rỉ.

'

"Nghệ Hưng, ngươi nói Lộc Hàm sợ cái gì? Đau, hay là chết? Nhưng hình như hắn không còn sợ nữa. . . A, ta nhớ ra rồi, Lộc Hàm sợ bẩn."

'

Ở chỗ sâu trong Vương thành, Lộc Hàm và Ngô Thế Huân đã thấy tế đàn ở trước mắt, sụp đổ đến mức không còn hình dạng gì nữa. Trong lòng của cả hai đồng thời thít lại, Ngô Thế Huân lại nắm tay của Lộc Hàm chặt thêm một chút.

Phác Xán Liệt và Bạch Hiền sinh tử chưa rõ. Bọn họ rất sợ hài cốt của hai người đó bị đè ép bên dưới tế đàn. Người mặc trường bào tập kích bọn họ lúc nãy là Ngô Phàm, Ngô Phàm không chết, vậy còn Xán Liệt Bạch Hiền. . . Nhất định là dữ nhiều lành ít.

Mà đúng lúc này, Lộc Hàm nghe được bên tai truyền đến một tiếng chuông như đang chiêu hồn, hòa hợp với tiếng sáo du dương uyển chuyển--

Bàn tay của Thế Huân đang nắm chặt tay mình dần buông ra, vô lực rũ xuống. . . Lộc Hàm hoảng hốt quay đầu lại, trông thấy thiếu niên bên cạnh đứng ngẩn người ở đó, nhìn về phía xa xa, ánh mắt bắt đầu tan rã. . .

"Tiểu hài tử! -- ngươi tỉnh lại! -- "

Còn chưa nói xong, Lộc Hàm liền cảm giác ý thức và hồn phách của mình cũng lập tức bị giai điệu chiêu hồn của tiếng chuông và tiếng sáo rút đi không còn một mảnh.

Không biết thân lâm cảnh gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yế