37.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Phác Xán Liệt kéo tay Biện Bạch Hiền đi vào Vương Thành, hắn nắm chặt như vậy, chặt đến mức hai người đều cho rằng cả hai sẽ không buông tay.

Theo cảm ứng với Lộc Hàm, đi qua 'Tội Vực' tới 'Độc Mạc'.

Ngô Phàm và Kim Tuấn Miên sắc mặt thản nhiên đứng trong một hang động u ám khác, lẳng lặng nhìn thủy kính.

Bên trong thủy kính hiện ra hình ảnh trong 'Độc Mạc'.

"Đến rồi. Chậc chậc, Ngài xem hai bàn tay kia kìa, nắm nhau thật chặt." Kim Tuấn Miên cười cười.

Ngô Phàm liếc nhìn hắn, cũng không nói gì.

"Đánh cược, Ngài nói xem bao lâu nữa sẽ buông ra."

"Ngươi rảnh rỗi lắm sao?" Ngô Phàm nhíu mày nhìn hắn.

"Ta cá là nửa nén hương." Mắt Kim Tuấn Miên hiện lên tiếu ý, đáp trả ánh mắt của Ngô Phàm.

Ngô Phàm hừ lạnh.

"Không tới."

----

Bên trong 'Độc Mạc', một người đang nằm, xung quanh là cả đám người đang làm trò.

Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đứng ở cửa vào, Lộc Hàm một mực quỳ thẳng ở đuôi băng quan, hai mắt có chút trống rỗng, Thế Huân đứng ở một bên, tay khoác lên vai cậu.

"Ca." Thế Huân nhẹ nhàng gọi Phác Xán Liệt một tiếng, đưa mắt nhìn Bạch Hiền bên cạnh Phác Xán Liệt.

"Xảy ra chuyện gì?" Phác Xán Liệt vừa đi vào trong vừa nói.

"Ta... Ta không rõ lắm. Người này," Ngô Thế Huân chỉ băng quan kia.

"Người này các ngươi đều biết sao?"

"Ai?" Phác Xán Liệt đi đến trước băng quan. Nhìn thấy xong gương mặt liền trở nên tái nhợt. Con mắt không tự chủ được mà mở to --

Gương mặt có thể khiến mình chấn động mạnh đến như vậy, rõ ràng trước đó không lâu người này còn ở trước mặt mình dùng điệu bộ hống hách khiêu khích để nói chuyện, nhưng bây giờ lại nằm ở đây. Thảm hại mà nằm ở đây.

Ngươi chết rồi? Ai cho ngươi chết. Rõ ràng là ta đã từng nói muốn tự tay giết ngươi.

Phác Xán Liệt không tự chủ được mà ôm chặt lấy Bạch Hiền, xương cốt Bạch Hiền bị siết phát ra tiếng vang khanh khách, Bạch Hiền bị đau nhưng vẫn cắn chặt răng không để cho mình phát ra âm thanh, mặc cho Phác Xán Liệt dùng sức.

"Lộc Hàm, ngươi giết hắn?" Phác Xán Liệt hạ thấp giọng nói, không để cho cổ họng run rẩy.

"Ta nhớ ta từng nói rồi, mạng của hắn bất luận như thế nào cũng phải chờ ta tới -- "

"Xán Liệt, chúng ta dẫn hắn về nhà được không?" Lộc Hàm đã cắt ngang hắn.

"Ngươi đang nói cái gì?"

"Một mình hắn ở chỗ này chờ đợi bảy năm, ta vừa mới tính toán xong, bảy năm có bao nhiêu cái ngày đêm, bao nhiêu canh giờ. Tính đến cuối cùng cũng hỗn loạn mất rồi. Thật sự rất lâu."

"Bảy năm này, tuy rằng ta vẫn cảm thấy chính mình rất thảm, nhưng ít ra bên cạnh ta còn có ngươi, còn có Thế Huân. Ta cũng còn có thể dùng hận thù làm gậy chống. Có thể đứng thẳng người."

"Thế nhưng hắn chỉ có thể nằm, tại một nơi lạnh như vậy, ngươi nói xem, đây là chuyện gì chứ? Chúng ta đều rất hận hắn, sao hắn lại có thể che giấu mà nằm lâu như vậy?"

"Lộc Hàm, đến tột cùng ngươi đang nói cái gì, cái gì bảy năm cái gì nằm..."

"Này, nói ngươi đó, sao ngươi lại thảm não như vậy?"

Lộc Hàm không trả lời Phác Xán Liệt mà quay đầu lại, hướng về băng quan kia, nửa giận nửa oán mà nói một câu.

"Kẻ ngu si." Tự mình lại cười một chút.

"Con mẹ ngươi, toàn bộ đều là đồ ngu!" Gầm nhẹ một tiếng.

"Trương Nghệ Hưng! Quỳ ở phía sau đó nghỉ ngơi đủ chưa! Còn đủ khí lực để lặp lại lần nữa không? Hãy đem chuyện ngươi vừa nói với ta lặp lại lần nữa -- "

"Hắn... Cũng phải biết..." Yên lặng cúi đầu.

Phía bên mặt kia của băng quan, một người chậm rãi đứng dậy, lúc này Bạch Hiền mới phát hiện, chỗ đó còn có một người.

Là người ở Nghênh Phong Các để mình đi vào Nhập Mộng.

Bộ dáng người này hiện giờ rất là thảm hại, hoàn toàn không có phong độ nho nhã như lúc mới gặp gỡ.

Chỉ thấy hắn vuốt mặt một cái, gạt những sợi tóc lả tả trước mắt. Bình thản mở miệng.

"Nói cái gì? Lặp lại lần nữa, lại thêm một người nổi điên?"

"Các ngươi ồn ào quá rồi, hắn ở đây thanh tịnh bảy năm, hắn sẽ không quen."

"Tất cả cút ra ngoài cho ta -- "

"Trương Nghệ Hưng!... Nói cho ta biết, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì..." Phác Xán Liệt đột nhiên lên giọng, rồi lại hạ giọng, tiếng nói của hắn gần như lắng xuống đến khàn đặc.

Chữ bảy năm nhiều lần xuất hiện, khiến hắn không thể ức chế mà hoảng sợ.

Bảy năm trước, huyết lệ tưới lên đống củi đã khô héo, người này dùng bàn tay phản bội đốt lên đại hoả hừng hực, đem ngực của hắn thiêu đốt đến hoàn toàn thay đổi.

Bảy năm này, thân ảnh đỏ rực đó vẫn luôn luôn ẩn núp trong vết thương của hắn, được hắn dùng hận ý hùng hồn nhất mà chằng chịt bao lấy.

Bảy năm sau, cho dù chân tướng là gì, đã biết chân tướng thì sẽ như thế nào. Yêu hận có thể được phá bỏ hay là miệng vết thương có thể khép lại?

Nhưng vẫn hãy nói cho ta biết, đem toàn bộ nói cho ta biết.

"Được, ta nói, sau khi nghe xong, xin hãy giữ im lặng một chút."

Tiếp theo, Trương Nghệ Hưng đã bắt đầu trầm giọng kể lại.

Theo giọng nói không mang chút cảm xúc của hắn, sắc mặt Phác Xán Liệt tái nhợt từng chút từng chút, hắn vừa nghe vừa gắt gao nhìn chằm chằm vào băng quan đang bốc lên hàn khí. Tay kia không tự chủ được đặt lên băng quan, sau đó mau chóng bị đông lại ở phía trên.

Ngón tay dùng sức mạnh mà bới móc băng quan, đốt ngón tay cũng bắt đầu có chút trắng bệch.

Bạch Hiền ở một bên nghe chút hiểu chút không, trong lòng của cậu rất loạn. Cậu chỉ yên lặng nhìn Phác Xán Liệt, nắm bắt lấy từng biểu cảm nhỏ nhoi, từng động tác nhỏ nhoi của hắn.

Cậu không biết người bên trong băng quan, nhưng lại có một dự cảm không lành vô cùng mãnh liệt.

Người này có thể phá hủy ta.

Người kia vẫn tiếp tục kể lại một cách bình tĩnh và trầm thấp, Bạch Hiền cực kỳ muốn kêu hắn mau ngậm miệng lại. Hình như hắn nói thêm một chữ, sẽ kéo Phác Xán Liệt ra xa mình một chút.

Nhưng lại không thể mở miệng nói ra. Chỉ là bình tĩnh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Phác Xán Liệt.

Xán Liệt, ánh mắt đó của ngươi là sao vậy?

"Được rồi." Trương Nghệ Hưng dừng một chút.

"Ta nói xong, ngươi hiểu chưa? Phác Xán Liệt, đệ đệ tốt của Ngô Diệc Phàm?"

Ba chữ đệ đệ tốt trở thành phần kết lộng lẫy của toàn bộ màn tự thuật.

Bàn tay buông lỏng vẽ ra một đường cong đổ nát.

"BA~ -- "

["Xem, đã buông ra." Kim Tuấn Miên mỉm cười chỉ hình ảnh bên trong thủy kính.

"Ta nói chưa đến nửa nén hương." Ngô Phàm hừ lạnh một tiếng, khóe miệng nghiêng nghiêng mà nhếch một chút.

"Đệ đệ của ta, ai có thể hiểu rõ hơn ta."]

Phác Xán Liệt có chút xuất thần mà đem luôn bàn tay vốn đang nắm chặt tay Bạch Hiền đặt lên băng quan.

Cẩn thận nhìn kỹ gương mặt của người bên trong băng quan.

Trong ánh mắt của hắn không có hơi nước, sáng đến đáng sợ.

Hắn biết rằng hiện tại, mình không có tư cách để rơi lệ.

Đồng tử Bạch Hiền co lại, cậu có chút không thể tin nổi mà thẫn thờ nhìn bàn tay trống trải của mình.

Ngay tại một khắc vừa rồi, hình như như có thứ gì đó bị lấy đi --

Ta cho rằng ít nhất ngươi sẽ không dứt khoát buông tay ta ra như vậy.

-- "Ngươi sắp thua rồi."

Ngực lại truyền tới giọng nói của một người giống y đúc giọng của mình.

-- "Cốt nhục thân tình đồng sinh đồng mệnh, hai mươi năm sống nương tựa lẫn nhau, bảy năm không ngừng vướng vào yêu hận, tự mình bỏ đi linh hồn để giúp người khác. Ngươi lấy cái gì để liều với người ta?"

-- "Dùng vũ đạo yêu mị bào mòn xương cốt hay là kỹ xảo phóng đãng dâm loạn cực tốt của ngươi?"

-- "Hoặc có thể nói suốt mấy năm mưu cầu, đê tiện đến tận cốt tủy, chỉ đổi lấy sự ôn tồn trong chốc lát?"

-- "Biện Bạch Hiền, ngươi nhìn vào ánh mắt của người đang nhìn chằm chằm vào băng quan đi, chính ngươi nhìn một lần đi!"

-- "Đã sớm nói cứ quấn quýt lấy cũng vô dụng thôi."

Bạch Hiền thống khổ nhíu mày, hung hăng lùi về sau một bước, trong nội tâm của cậu lớn tiếng trách mắng, phản bác, hình như là trong lòng không ngừng bóng gió, tạm giữ lấy một tia hi vọng cuối cùng --

"Không phải! Ngươi đừng nói nhảm -- Hắn vừa mới hôn ta, hắn vừa mới ôm ta, hắn vừa mới lắp đầy trong ta, hắn vừa mới nói hắn yêu ta -- "

-- "Sao? Hắn cái gì với ngươi? Ngươi bị ngu sao, hắn nói hắn yêu ngươi khi nào?"

Đúng vậy, hắn nói hắn yêu ta khi nào chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yế