59.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ta sẽ không bị đao bổ lửa thiêu, ta sẽ không bị thịt nát xương tan, nhưng ta lại bị tàn sát trong vô hình.

Đối với ta mà nói, lưỡi dao sắc nhất chính là bản thân ngươi.

Ngươi cứ thế mà nhắm trúng vào tim ta, không một chút lưu tình, cũng không thiếu một phân một tấc. Ngươi thắng, thắng một cách đẹp đẽ, thắng một cách triệt để.

Phác Xán Liệt mắt thấy Biện Bạch Hiền đưa tay ra sau gáy, một bước đi về phía trước, đến trước mặt của cậu.

"Có phải ngươi đã sớm biết hay không? Có phải ngươi đã sớm biết sẽ thành ra như vậy nên ngươi mới để ta tới đây?"

"Phải."

"Ngươi đã sớm biết chính mình sẽ hồn phi phách tán, ngươi đã mong muốn phải mang Bạch Hiền đi cùng. Ngươi chính là muốn cho ta trơ mắt nhìn Bạch Hiền bị hút sạch, có phải không?"

"Phải."

"Ngươi sẽ không bỏ qua cho Bạch Hiền, có phải không..."

"Phải--" hơi dừng lại một chút.

"Cũng sẽ không buông tha cho ngươi." Khuôn mặt tươi cười nghênh đón.

"Vụt --" một nắm kim châm bao hàm sự thống khổ từ giữa những ngón tay của Phác Xán Liệt mau chóng bắn ra, đâm về phía kết giới màu vàng, muốn mở nó ra để ngăn chặn động tác của Bạch Hiền, nhưng tất cả đều bị dội ngược ra ngoài.

Tay Biện Bạch Hiền chậm rãi đặt ở vị trí sau gáy, ngón tay thon dài đã chạm đến đuôi kim châm, hai ngón nắm lấy đuôi kim châm, đồng thời vừa tỉ mỉ vừa chậm rãi rút nó ra, rất chậm, rất chậm -- vài giọt máu chảy dọc theo phần đuôi kim châm đã lộ ra bên ngoài --

Vài miếng vảy xanh đã bắt đầu lặng lẽ hiện lên trên cổ.

"Không được, không được, dừng tay --"

Phác Xán Liệt không có cách nào tới gần cậu, chỉ có thể không ngừng dùng thân thể của mình xông tới kết giới màu vàng kia, bị hất ra, lại bò đến, rồi lại tiếp tục bị hất ra.

"Bạch Hiền! --"

"Ngươi không thể như vậy, sao ngươi không chịu tỉnh lại, sao không muốn nhìn ta, sao lại cho phép hắn dùng chính ngươi đến để đày đọa ta!"

"Ta đang gọi ngươi, sao ngươi một chút cũng không nghe thấy, làm sao có thể..."

"Ta không cho phép ngươi biến mất, ngươi có nghe hay không!"

Phác Xán Liệt gần như nói mớ mà không ngừng đem thân thể của mình xông đến kết giới rắn chắc kia, như đang làm một màn đấu tranh và gìn giữ cuối cùng, cũng tựa như không ngừng tự trừng phạt mình.

Mà người ở trong kết giới kia, cậu lại thờ ơ, ngón tay nắm chặt phần đuôi kim châm đã bị kéo ra bên ngoài, làm những giọt máu tươi cũng theo đó mà chảy ra. Cậu dừng tay, bình tĩnh nhìn Phác Xán Liệt ở trước mặt, nhìn hắn bay đến phía mình, ngay khi sắp chạm đến mình, sắp ôm lấy mình, trong nháy mắt --

"Ầm --"

Bị hất ra thật mạnh, lại hung hăng ngã xuống mặt đất. Chứng kiến hắn chật vật dùng cánh tay chống đỡ thân thể để đứng dậy, ngước mắt nhìn mình, một đôi mắt hiện đầy tơ máu.

"Bạch Hiền..."

"Ngươi thật không nói đạo lý..."

"Ngươi đáng bị như thế."

Ngón tay Bạch Hiền lại dùng sức, kim châm kia lại đi ra ngoài thêm mấy tấc, con ngươi bắt đầu biến thành nhỏ hẹp, thành một đường thẳng đứng màu vàng.

Từ ống tay áo của Phác Xán Liệt, vô số kim châm lại bay ra lần nữa, phóng tới kết giới, nhưng vẫn không cách nào đánh nát kết giới đó.

Chỉ nhìn thấy Bạch Hiền cho mình một gương mặt tươi cười cuối cùng, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, ra vẻ muốn đem kim châm kia rút ra hết--

"KHÔNG ĐƯỢC!! --"

Mà ngay lúc này, thân thể Bạch Hiền bỗng nhiên bị định trụ, lơ lửng trong kết giới màu vàng giữa không trung, không có bất cứ động tác nào.

Phác Xán Liệt bước nhanh tới trước kết giới, "Bạch Hiền!"

Người bên trong lại không có một chút phản ứng.

"Phác Xán Liệt, nếu như linh hồn được quý trọng, có lẽ sẽ không cần tan thành mây khói."

Giọng nói ôn hoà vang lên trong hang đá, Phác Xán Liệt theo thanh âm nhìn về phía Kim Tuấn Miên ở một bên đang mỉm cười.

Nhíu mày lại.

"Ngươi làm gì Bạch Hiền vậy?"

"Không có gì, ta chỉ để hắn nghỉ ngơi một chút mà thôi --" Kim Tuấn Miên chậm rãi đi đến chỗ Phác Xán Liệt.

"Sẵn cũng cho ngươi một cơ hội."

"Cơ hội gì? Lời này có ý gì?"

"Ta nói rồi, ta chỉ dọn dẹp đồ bỏ đi, là linh hồn không có người quý trọng. Nhưng nếu có người nguyện ý quý trọng nó, con ve màu vàng này tự nhiên sẽ không có tư cách làm nó tan thành mây khói."

"Ta quý trọng!" Phác Xán Liệt kích động mà nói.

"Ha ha ha --" người trước mặt nghe xong lại bật cười.

"Người ngươi quý trọng là Bạch Hiền, không phải là nó -- "

"Vì sao bây giờ ngươi lại kích động như vậy? Tất cả đều là vì Bạch Hiền thiện lương, điềm đạm, Bạch Hiền mà ngươi yêu, có phải không?"

"Ngươi cuối cùng đang muốn nói gì?" Phác Xán Liệt cau mày hỏi ngược lại.

"Trong cả cuộc giao dịch này, ta chỉ gieo xuống một ác linh, đó chính là Ngô Phàm. Về phần Bạch Hiền --"

"Kia không tính là một ác linh thật sự. Các ngươi tưởng rằng đó chính là ác linh, tất cả chẳng qua chỉ là hiện tượng giả mà thôi. Ta cũng không đủ năng lực tạo ra hai ác linh cùng một lúc trong khi buôn bán."

"Ta chỉ là vào lúc hắn Nhập Mộng, không ngừng nói bóng nói gió ở đáy lòng của hắn, không ngừng hướng dẫn hắn. Dần dần lại dần dần, cuối cùng, thêm sự thất vọng hoàn toàn do một tay ngươi tạo thành, đưa nhân cách cực đoan bị đè nén thật lâu của hắn phóng thích ra ngoài."

"Cái gì? Ngươi! --" Đồng tử Phác Xán Liệt đột nhiên co lại --

"Ghen ghét, căm hận, không cam tâm, độc ác, vô tình vô nghĩa, vô liêm sỉ."

"Này là những sắc dục vốn có của con người, dựa vào cái gì mà hắn lại không có, dựa vào cái gì mà hắn cần phải cả đời yêu ngươi yêu đến chết đi sống lại, đối với ngươi toàn tâm toàn ý, chết đi vạn lần cũng không chối từ?"

"Ngươi thì sao? Ngươi có thật sự cho hắn được cái gì hay không? Ngươi chỉ là nhìn thấy có một ngày hắn không tốt, hắn biến thành kẻ xấu, hắn không yêu ngươi nữa, cũng không cần tình yêu của ngươi nữa."

"Thì đó không thể là hắn, mà là ác linh. Ngươi liền hận đến mức muốn hắn biến mất."

"Hắn không tốt, cũng không xứng có được tình yêu của ngươi, dựa vào cái gì?"

"Phác Xán Liệt, tình yêu của ngươi cũng thật quý báu quá--"

Hai mắt của Phác Xán Liệt thất thần nhìn về phía trước mặt, Bạch Hiện đang bên trong kết giới màu vàng kia,

"Cho nên không có ác linh, đó chính là hắn, có đúng không?" Lặng lẽ cắt đứt Kim Tuấn Miên.

"Đúng vậy."

"Vậy là tốt rồi."

"Sao?" Kim Tuấn Miên nghi ngờ nhìn về phía hắn, vốn nghĩ rằng hắn sẽ rất kích động, nhưng không ngờ người này lại bình tĩnh như vậy.

"Chỉ cần đó là hắn thì tốt rồi, chỉ cần là hắn, bất luận hắn yêu ta hay hận ta, là tốt hay xấu. Chỉ cần là hắn, mà không phải là ác linh gì đó, ta sẽ quý trọng, ta sẽ quý trọng."

"Kim Tuấn Miên, ta nghĩ ngươi đã hiểu sai rồi."

"Ta yêu hắn, cho tới bây giờ đều không phải chỉ bởi vì hắn yêu ta."

Kim Tuấn Miên hơi ngẩn người ra, nhưng lập tức lại cười ra tiếng.

"Ha ha, nói như vậy, ngươi nguyện ý quý trọng hắn, dù cho hắn đã không phải là người trước kia sao."

"Đúng vậy, ta nguyện ý."

"Dù cho hắn vẫn khắc khắc hận ngươi, muốn ngươi chết không toàn thây?"

"Đúng, ta nguyện ý."

"Dù cho hắn đã sớm quên phải yêu ngươi như thế nào?"

"Đúng, ta nguyện ý."

"Vậy thì chứng minh ngươi nguyện ý đi."

"Liệt hỏa thiêu thân, thì Bạch Hiền trước kia có thể trở về. Nhưng phải có một người thật sự yêu hắn bị thiêu cháy hoàn toàn, sinh ra một đám sương khói thuần khiết nhất, có thể đánh thức lương tri, thiện lương, mỹ hảo, tinh lọc linh hồn."

"Cũng coi như truy điệu ô uế."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yế