8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lộc Hàm cảm giác mình nằm một giấc mộng dài, ở trong mộng, cậu đang chết đuối, đắm chìm trong dòng nước xanh u tối tĩnh mịch, không có giới hạn.

Lúc này, có một người đi tới trước mặt, một dáng người vô cùng quen thuộc, Lộc Hàm rất tự nhiên mà bắt lấy tay của người đó.

"Cứu ta, xin ngươi cứu ta, có được không?", bản năng cầu sinh khiến cậu gần như van nài.

Người kia cũng nắm tay cậu, chuẩn bị cứu cậu khỏi dòng nước xanh u tối đang nuốt chửng mình, nhưng khi cậu sắp thoát khỏi mặt nước, người kia đột nhiên buông tay vứt bỏ cậu,

Người kia nhìn cậu, ưu thương mà nói,

"Ngươi gạt ta."

Lộc Hàm nhìn về phía ấy, "Thế Huân?"

Thân thể Lộc Hàm bắt đầu trầm xuống --

"Thế Huân, ta không cố ý. Thế Huân, thật xin lỗi. Thế Huân, cứu ta. . ."

Nhưng đối phương lại thờ ơ,

Làm sao bây giờ, loại sợ hãi đến mức ngạt thở này.

Cứu ta!

Lộc Hàm nhịn không được kêu lên thành tiếng, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Mở mắt, phát hiện mình nằm trên giường, trên cổ quấn đầy băng gạc, thiếu niên quen thuộc vẫn luôn ngồi bên cạnh.

"Thế Huân?"

"Ngươi làm sao vậy? Thấy ác mộng?", khuôn mặt lãnh đạm nhưng lại không thể giấu được lo lắng.

"Không có gì. . . Tiểu hài tử, thiếu chút nữa ngươi đã giết chết ta, tại sao dừng lại?"

Thế Huân bĩu môi trợn mắt, "Ta suy nghĩ lại, ngươi nói quanh quẩn như vậy, dường như ta nghe xong cũng không hiểu lắm, nên ngươi không thể chết."

Tiểu hài này. . . Lộc Hàm nhịn không được cười khổ một cái --

"Được rồi tiểu hài tử, là thế này. . . Trước kia ta trượt chân từ trên núi rơi xuống, có một lão già đã cứu ta, lão chính là Côn Đồng, lão sắp chết, nhưng vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành, lão đang đợi một người. . . Bởi vì Côn Đồng đã cứu ta, cho nên ta muốn thay lão hoàn thành tâm nguyện, vì vậy dịch dung thành bộ dạng của lão, thay lão chờ đợi, ta và lão ước định bảy năm. Ước định bảy năm này, ta phải giữ lời hứa, về sau cứu được ngươi, ta cũng không thể nói cho ngươi biết. Thế Huân, thật sự rất xin lỗi, ta là Lộc Hàm."

Thế Huân hồi lâu không nói gì,

"Sau này, vẫn chờ sao? Ngươi hoàn thành tâm nguyện của hắn chưa?"

. . .

Chưa. . . Nhưng có lẽ là sẽ chờ tiếp.

Lộc Hàm cười một chút, không nói gì.

Thế Huân nhìn Lộc Hàm hồi lâu, có chút áy náy lại có chút ủy khuất mà nói: "Thật xin lỗi. . . Lão đầu, ta không hiểu rõ liền làm ngươi bị thương. . ."

"Tiểu hài tử ngốc, nói cái gì đó, là lão đầu không nói rõ ràng, không thể trách ngươi", Lộc Hàm mỉm cười khẽ sờ đầu Thế Huân.

"A lão đầu, ngươi đừng cử động! Cổ của ngươi lại bắt đầu rướm máu rồi, ta giúp ngươi thay băng."

Thế Huân không thể dùng tay trái của hắn, bởi vì trên đó tất cả đều là các động vật nhỏ, hắn chỉ có thể dùng tay phải tháo băng gạc trên người Lộc Hàm,

Nhưng mà hình như cổ áo của bộ y phục này hơi chật một chút. . .

Thế Huân hiển nhiên muốn giúp Lộc Hàm cởi vạt áo ra, nhưng vào lúc bắt đầu giúp người kia cởi y phục, trong nháy mắt tay phải chạm vào da thịt Lộc Hàm --

Lộc Hàm đột nhiên giống như nổi điên mà ngồi dậy, đẩy Thế Huân ra, rụt thân thể lại lùi đến góc giường,

"Đừng đụng ta!!", cực kỳ sợ hãi mà co rúm lại, đầu gục xuống đầu gối, như lại thấy ác mộng. . .

"Đừng đụng ta, đừng đụng ta, thả ta ra. . ."

. . .

--"Các ngươi mau thả ta ra! Đừng đụng ta! !", trí nhớ lập tức trở về cái đêm bẩn thỉu của bảy năm trước. . .


Ở đại điện kia với vô vàn ánh mắt nhìn trừng trừng, một đám đàn ông đi về phía mình, bọn chúng suồng sã mà cởi y phục của mình, bàn tay thô ráp của bọn chúng di chuyển trên cơ thể mình, còn mình thì cả người không có một chút khí lực, chỉ có thể không ngừng hét lên đe dọa, thế nhưng hoàn toàn không có chút tác dụng!

Mà cái người ngồi trên vương vị kia, gương mặt hắn đang mỉm cười, vui sướng mà nhìn thấy tất cả,

"Lộc Hàm, thoải mái không?"

Sau đó hắn vỗ tay, một đám người khiêng một cái lòng sắt đến --

Trong lồng sắt đó, có một người. . .

Tay chân của hắn đều bị khoá bằng còng sắt, toàn thân nhuộm đầy máu đen, tóc tai rối bời. Hắn cúi đầu, ngồi ở một góc trong lồng sắt.

Người ngồi trên vương vị khẽ nhìn chính mình dường như vô lực mà hét lên, sau đó nói với người trong lồng sắt,

"Ngẩng đầu lên, ngẩng đầu nhìn trò hay mà ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, Phác Xán Liệt, mau tới xem bộ dạng hiện tại của người hyunh đệ thân ái nhất của ngươi, nhìn xem hắn đang vui vẻ ra sao kìa."

Người trong lồng chậm rãi ngẩng đầu, Lộc Hàm thấy hắn nhìn về phía mình,

"Xán Liệt. . . Ta rất muốn chết. . ."

Phác Xán Liệt đột nhiên giống như phát điên mà đứng lên, như một con dã thú điên cuồng lung lay lồng sắt, lại bị những cái gai sắt làm cho thân thể càng thêm đầm đìa máu tươi! Hắn tựa như đã điên rồi mà đập vào lồng sắt --

Quay về phía đám cầm thú gào thét --

"Buông hắn ra! ! Con mẹ các ngươi dám động hắn thử xem! ! Ta nhất định khiến các ngươi chết đến xương cốt đều không thừa lại! ! !"

Nhưng những kẻ đó lại không vì lời của hắn mà dừng tay. Trái lại càng thêm tàn bạo!

Người trên vương vị nở nụ cười "Phác Xán Liệt, ngươi nổi điên làm gì chứ. . ."

"Ngô Diệc Phàm! ! ! Ngươi hỗn đản! ! ! Ta sẽ giết ngươi! ! Ngươi nhất định phải chết! ! !"

"A? Giết ta? Là ai trước đó không lâu còn nói khắp thiên hạ này thích ta nhất, là ai? Đệ đệ tốt của ta?"

"Ngươi câm miệng! ! Ngô Diệc Phàm! Ta sẽ bắt ngươi dùng mạng trả lại tất cả! ! Ta nhất định sẽ giết ngươi! !"

Những tiếng động sau đó không còn nghe được nữa, Lộc Hàm chỉ cảm thấy quá độc ác, thật sự quá độc ác . . .

Bảy năm này vô số lần bị hồi ức tấn công, chỉ cần chút va chạm hay kích thích nhỏ sẽ làm mình rơi vào đầm lầy bẩn thỉu không cách nào tự kềm chế.

Thế Huân nhìn Lộc Hàm trốn ở góc giường -- người kia sợ hãi cúi đầu dường như rất thống khổ, trong miệng cứ liên tục lẩm bẩm.

Làm sao vậy lão đầu? . . . Ngươi làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? . . .

Không biết tại sao, nhìn bộ dạng của người trước mắt, Thế Huân cảm thấy không đành lòng, tim cũng rất đau. . .

Nhất định là hắn đã gặp qua chuyện gì đó cực kỳ tồi tệ. . . Nhất định là so với chuyện mình trải qua còn thống khổ hơn gấp trăm ngàn lần.

Thế Huân ngồi trên giường, chậm rãi dịch chuyển đến góc giường, cẩn thận tới gần Lộc Hàm, vươn tay phải của mình. . .

Ôm Lộc Hàm vào lòng, như một tiểu nam tử hán -

"Lộc Hàm, đừng sợ. . . Ta là Thế Huân. . . Ta ở chỗ này."

Thân thể Lộc Hàm đang run lên cầm cập, lập tức bình tĩnh lại một cách thần kỳ,

Thế Huân, ngươi là Thế Huân, ngươi tới cứu ta sao? Ngươi thật tốt, ngươi thật sạch sẽ.

Thế Huân, ta chỉ mong ngươi vĩnh viễn không biết đến quá khứ dơ bẩn của ta, vĩnh viễn không chạm thân thể ta, một thân thể với xương cốt và linh hồn nặng trĩu.

Ta không muốn dọa ngươi chạy mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yế