C1|Mudano Naito

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Before reading:
Couple: Mudano Naito x Reader(T/b)
Mudano Naito: human
Reader: Human
Setting: ____
_______________

T/b có một người thầy dạy Hoá mà nhỏ luôn luôn cay cú. Thầy ấy tên là Mudano Naito - nhưng trong mắt nhỏ chỉ đơn giản là ông già xăm mình. Ông ta đã đứng tuổi - theo nhỏ là thế - xấp xỉ ba mươi cái xuân xanh. T/b chúa ghét mấy lão già thầy giáo cứ ve vãn với những nàng học sinh mơn mởn, lại càng căm thù hơn vô số kẻ có tuổi nhưng cứ giữ khư khư gương mặt lạnh tanh, chẳng thèm liếc nhìn ai một cái. Biết bao giờ mình gần đất xa trời, sao không mở lòng mà đón nhận nhau đi! Cứ phải mang theo bộ dạng khó ưa đấy làm gì. Lão ta đã vậy còn cứ thích gọi nó lên bảng giải bài, và mỗi lần như thế đều phất phơ quyển sổ đầu bài trong tay nhìn phát ghét. Và một nghìn lẻ một lý do khác khiến nhỏ chỉ muốn lão thầy giáo này biến khuất mắt cho lành mà T/b không tiện liệt kê ra. Nếu không, chắc hẳn nó sẽ dài bằng cả khoảng cách từ Hà Nội xuống tận Cà Mau mất.

Đó là câu chuyện của những năm tháng non nớt và ngây ngô cấp 3.

Vâng, khi còn là một ca sĩ đang trình diễn trên sân khấu nhân gian với bản nhạc cuộc sống, bạn sẽ chẳng thể làm gì ngoài việc cất giọng lên véo von theo từng nốt được ghi một cách sơ sài trong cuốn sách âm nhạc. Nghĩa là - cuộc đời ra sao, bạn ra nấy! Tôi dám cá chẳng có bà thầy bói hay ông tiên tri nào phán đoán được 100% chính xác cuộc đời của ai cả. Và sự 'không chính xác' ấy đã vô tình gán chặt vào dòng đời bôn ba tấp nập của T/b như keo bẫy chuột - nhỏ đã lên xe hoa về nhà chồng.

Chính xác là nhà Mudano.

T/b chẳng bao giờ tin vào những câu chuyện ngôn tình với anh thầy giáo đẹp mã cả. Chúng phi lý, và hầu như nếu có xuất hiện thì cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay là cùng. Ấy vậy mà, người chưa từng trúng giải xổ số như T/b lại là kẻ xui xẻo bị dính phải câu chuyện ngôn tình trong mơ ấy. "Thật chẳng ra làm sao!" Ít nhất thì, tâm trí nhỏ đã từng chắc mẩm như thế trước ngày vận lên mình tấm váy cưới màu trắng tinh khôi.

"T/b, con có đồng ý gả cho Mudano, và sống cùng nhau đến răng long đầu bạc không?"
Tiếng nói đầm ấm, mang trong mình âm hưởng chúc phúc của bị chủ trì khiến trái tim T/b đập loạn cả lên.

Giờ mình bảo 'Dạ không' rồi xách váy chạy trốn thì liệu có bị Mudano nhốt lại không nhỉ...?

Nhỏ nghĩ thế, nhưng rồi vội xua tan khoảnh khắc khùng điên ấy ra khỏi bộ nhớ. Gật đầu nhẹ nhàng, nhỏ thì thầm đầy ngọt ngào:

"Dạ có."
Không đợi người chủ trì tiếp lời, Mudano đã thốt lên "Tôi có" rồi lao đến hôn vào đôi môi được thoa son cẩn thận của em. Tiếng vỗ tay vang rền như sấm, cha mẹ em thấm nước mắt bằng chiếc khăn tay, mỉm cười mãn nguyện, hạnh phúc thay cho con gái họ.

Cứ như vậy, cả hai về cùng một nhà. Đầm ấm, êm dịu - Mãi mãi.







"Vào sáng nay, một vụ tai nạn giao thông đã xảy ra. Nạn nhân được cho là ông M.N và bà T/b. Cả hai nạn nhân đã được đưa vào bệnh viện gần đó nhưng đã trút hơi thở cuối cùng. Khi khám nghiệm hiện trường, cảnh sát đã tìm được một mẩu giấy khám thai, thật đáng tiếc cho một gia đình..."

Âm lượng từ chiếc ti vi phát ra, khiến bất kỳ ai đã từng có mặt tại lễ cưới năm ấy phải rơi giọt nước mắt tiếc thương cho đôi vợ chồng trẻ và sinh linh nhỏ còn chưa thành hình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net