Có những chuyện đến giờ tôi mới kể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này tôi về không phải là để viết fic cho mọi người, mà là để muốn mổ xẻ tâm hồn của một đứa trẻ 15 tuổi.

Đứa trẻ 15 tuổi đó là tôi đây.

Một câu chuyện mà chính bản thân tôi đã giấu suốt 15 năm có mặt trên cuộc đời.

Tôi chỉ là...thật sự quá mệt mỏi để tiếp tục giấu nó đi và làm như nó không có mặt trên đời.

Nói ra thì chẳng ai tin, tôi rất nhạy cảm về vấn đề gia đình, vì những câu chuyện tôi chia sẻ đa phần đều vui vẻ nhưng thật ra tôi luôn luôn giấu kín bản thân với ba mẹ, nhất là mẹ tôi.

Ba tôi là một người kín tiếng, êm dịu, hiền lành. Ba không hay nói lời ngọt ngào như ba thương con nhiều, nhưng chỉ cần qua những hành động nhỏ ba làm cho tôi đã là quá đủ để tôi hiểu ba thương tôi đến mức nào.

Mẹ tôi thì lại nóng tính, độc tài, gia trưởng. Mẹ lo công việc hơn tất cả, nên mẹ hay vắng nhà và rất ít khi nói chuyện với tôi. Mẹ không hiểu tôi như những người khác, làm tôi và mẹ tự xây dựng một bức tường vô hình ngăn cách cả hai.

Mẹ tôi là con trưởng trong một gia đình từng rất nghèo khó, bà tôi thì lại vô cùng gia trưởng và khó tính, đối xử với mẹ tôi như bà là một kẻ độc tài. Do đó, mẹ tôi gia trưởng độc tài cũng là bị ảnh hưởng một phần từ bà tôi.

Tôi tuy là con trưởng, nhưng do tính tình vốn hiền lành êm dịu như ba tôi, lại thêm khi nhỏ mẹ rất hay chửi mắng khiến tôi khiếp sợ, tôi trở thành một đứa trẻ nhút nhát, tự ti, ít nói, chuyện gì cũng giấu, không chia sẻ với bất kì ai.

Mẹ sẽ chửi tôi nếu lời tôi nói ra không vừa ý mẹ hay không đàng hoàng đối với mẹ, tệ hơn nữa sẽ bị đánh. Tôi lúc nhỏ rất yếu đuối về tâm hồn, bị chửi mắng, đánh đập như vậy tôi dần trở nên ít nói. Khiếp sợ mẹ chỉ là một phần, phần còn lại là sự sợ hãi bị công kích và chửi mắng bởi tất cả mọi người vì nói sai một lời nào.

Có vẻ khi mẹ còn nhỏ, áp lực đặt lên một đứa con trưởng rất lớn. Sau này mẹ luôn cố nuôi dậy tôi thành một con người đàng hoàng đến "hoàn hảo", mẹ cứ nghĩ rằng tôi 15 tuổi cũng giống mẹ tôi 15 tuổi, có thể suy nghĩ về tất cả mọi chuyện, biết tự lo liệu cho bản thân, trong khi đó tôi lại không thể. Chỉ cần tôi làm sai, mẹ sẽ lập tức mắng tôi vì điều đó.

Nhưng tôi không trách mẹ, vì đó là cách cuộc đời uốn nắn một con người.

Mẹ cứ nghĩ rằng tôi đã biết mọi thứ một người trưởng thành cần biết, trong khi đấy tôi vẫn chỉ có đầu óc của một đứa trẻ 15 tuổi. Mẹ cho tôi đủ đầy về vật chất, lại cho tôi thiếu thốn về tinh thần.

Mẹ ép tôi vào một khuôn khổ khiến tôi ngạt thở, tôi luôn cảm thấy không thoải mái khi ở cạnh mẹ. Dần dần, tôi không còn cảm thấy mẹ là mẹ tôi nữa, mà chỉ là một người trợ cấp tiền cho tôi tiêu xài.

Tôi là tuýp người hoà nhã, chỉ khi bị ép đến đường cùng tôi mới vùng dậy, như một con thú hoang bị thương. Mẹ khiến tôi thiếu thốn tình thương của một người mẹ thật sự. Tôi phải kiếm tình thương từ mẹ đỡ đầu, từ các dì để thay thế.

Tôi đã lâu rồi không ăn cơm nhà, vì mẹ nói rằng nấu cơm ở nhà rất tốn kém, nhưng tôi thật sự rất thèm. Mỗi bữa như vậy tôi chỉ ăn đồ bên ngoài, lâu lắm mới có dịp được ăn cơm nhà nấu.

Tôi luôn tưởng tượng một người mẹ sau khi lo xong công việc liền vào bếp nấu cơm cho gia đình, sau đó cùng gia đình sum vầy bên mâm cơm, vui vẻ nói chuyện.

Tôi đã mất cái cảm giác đó được 6 năm rồi...

Gần tuyển sinh là khoảnh khắc tôi rất căng khiến tôi bị mắc chứng đầu phát nổ, làm tôi khó ngủ vào tối. Sau khi học về tôi sẽ ngủ bù, mỗi lần như thế phải 3-4 tiếng tôi mới có đủ tinh thần mà tiếp tục học hành.

Khi mẹ biết, mẹ đã nổi giận khiến tôi hoảng sợ, tôi vừa nghẹn giọng vừa bảo rằng cho dù tôi có nói ra lý do, mẹ vẫn sẽ không hiểu. Mẹ có lắng nghe tôi nói, nhưng lập tức bác bỏ và còn quát tôi.

Tôi liền trốn vào phòng tắm, nghe mẹ nói với ba rằng "con bé này mà cứ vậy hoài lớn lên vô dụng lắm, nó chẳng làm được gì đâu".

Thật sự khi ấy tôi cổ họng nghẹn ứ mà không thể khóc ra hơi...

Tôi nhìn cổ tay của mình rồi nghĩ "liệu sẽ tốt hơn nếu mình chết đi"...

Vì tôi đã quá mệt mỏi rồi...

Suốt 15 năm, tôi chưa bao giờ bị ám ảnh về những lần bị mẹ đánh, mà chỉ bị ám ảnh về những lần bị mẹ mắng chửi. Tâm hồn tôi như nứt ra rồi lại phải cố gắng nhịn đau để liền lại vết thương, tôi cũng đã chằng chịt sẹo.

Mẹ vô tình bạo hành tinh thần tôi mà không hề biết.

Giờ nghĩ lại, tôi thà bị mẹ đánh trong im lặng, còn hơn là nghe mẹ chửi mắng. Vết sẹo bên ngoài có thể biến mất, còn bên trong thì ăn hằng mãi mãi.

Tôi biết mẹ làm vậy là vì thương tôi, tôi cũng thương mẹ, chỉ là...tình thương đó, tôi đã quá tổn thương để thật sự cảm nhận và trao lại cho mẹ...

Một đứa trẻ lớn lên mà không cảm nhận được tình thương từ người mẹ là một nỗi đau mà chẳng phải ai cũng có thể thấu được.

Sinh nhật tôi không cần nhiều, chỉ cần mọi người dành cho tôi một lời chúc, một cái ôm, một cái xoa đầu là quá đủ rồi.

Sinh nhật tôi tròn 15, bà nội, bà ngoại và mẹ đỡ đầu cho tôi lì xì, ba mua cho tôi há cảo - món mà tôi rất thích, bạn bè thì rủ qua nhà chơi, em họ thì từ nước ngoài gửi quà về, dì hai thì dẫn đi ăn ốc, còn em gái và cả chú bạn thân của ba nữa, đều chúc tôi sinh nhật vui vẻ.

Tâm trạng tôi chạm đến từ hạnh phúc, tôi đã rất vui.

Cho đến khi mẹ đỡ đầu gọi cho mẹ đang đi công tác, bảo rằng hôm nay là sinh nhật tôi nên hãy chúc tôi một câu đi. Mẹ chỉ trả lời "sinh nhật thì sinh nhật thôi, có gì đâu".

Tôi gượng cười và coi đó như trò đùa, dù trong lòng cảm xúc nghẹn ứ cứ muốn dâng trào lên làm cổ họng đau rát.

Tôi bảo rằng bản thân sẽ được tự do nếu như tôi tự lập, rời khỏi đất nước này, đi du học và định cư. Nhưng mẹ quyết không buông tha cho tôi, mẹ nói tôi chỉ là mơ mộng ban ngày, với khả năng này thì tôi không thể ra nước ngoài du học, hoàn toàn dập tắt hy vọng của tôi.

Nếu tôi may mắn đi được, mẹ vẫn bám theo tôi, sống cùng tôi cho đến khi tôi chính thức nhập tịch định cư.

Và rồi tôi nhận ra, cho đến khi tôi chết đi, tôi mới có thể thoát khỏi cái bóng quá lớn của mẹ...

Mẹ làm gì cũng giỏi, làm gì cũng tốt hết, tôi chỉ là một đứa trẻ ngu xuẩn chạy theo chân mẹ...

Ngày tôi tiễn người em họ chơi thân với tôi 14 năm trời đi du học, tôi đã khóc rất nhiều. Mẹ của người em họ cũng là dì hai tôi rất thương tôi, kể cho mẹ về đêm tôi tiễn em họ tôi đi và bảo mẹ rằng "con bé khóc dữ lắm, em nhìn mà em xót quá chị ạ".

Mẹ tôi chỉ giơ bút lên, khinh khỉnh trả lời "nó mà biết khóc cho người khác cái gì, nó khóc vậy thôi chứ mai là quên ngay à".

Tôi ngồi ngay trước mắt mẹ, vậy mà mẹ cũng không tha cho tôi.

Tôi rất ngại thể hiện tình cảm, khi tôi khóc vì một người tức là tôi thật sự rất quý họ. Đến cả dì còn xót cho tôi, tại sao mẹ tôi lại không chứ?

Tôi lặng lẽ cúi mặt vào màn hình điện thoại, giả vờ như không nghe thấy lời mẹ nói.

Khi mẹ mở miệng, 20% là khen còn 80% là chê. Mẹ cứ mở miệng ra sẽ bảo tôi lười biếng, tôi công nhận tôi lười, nhưng tôi biết khả năng của mình đến đâu. Mẹ luôn nghĩ tôi lười rồi đánh giá thấp khả năng của chính đứa con mình mà không hề để ý đến cảm xúc của nó.

Tôi bị tra tấn hết lần này đến lần khác, đi du lịch tôi phải phiên dịch. Nếu tôi không hiểu họ đang nói gì thì sẽ bị mẹ chửi rằng tôi ngu tiếng anh trong khi đó là thứ tôi tự tin nhất.

Không chỉ có mẹ mà cả ba và mẹ đỡ đầu cũng thế...

Mẹ không chấp nhận khuyết điểm của tôi dù chỉ là một chút ít, mỗi lần như vậy mẹ lại mắng tôi là không đàng hoàng, không gia giáo chỉ vì tôi vô tình lộ ra khuyết điểm dù chính bản thân mẹ cũng có những khuyết điểm như tôi.

Tôi luôn làm mọi cách để làm mẹ hài lòng kể cả việc chối bỏ con người thật, tính cách thật của mình. Tôi làm mọi việc dù nó rất ngoài khả năng tiếp thu của tôi vì đó là điều mẹ mong ước, vì tôi có cố giải thích tôi không làm được, mẹ vẫn bắt tôi làm.

Dù tôi cố lắm, mẹ vẫn thất vọng về tôi.

Và rồi hội chứng đứa con ngoan đánh vào, bám lấy tôi không tha cho đến bây giờ.

Tôi bị áp lực đè lên người, mỗi ngày như sắp chết đi vì mệt mỏi.

Có người từng hỏi tôi "sao mày sợ mẹ vậy? Đó là mẹ mày mà, mẹ mày làm vậy cũng là vì mày thôi."

Tôi biết mẹ thương tôi mà...

Chỉ là tôi quá tổn thương thôi...

Một người dì hỏi tôi "mày thương ai nhất?", tôi chỉ cười cười im lặng cho qua.

Một người lại hỏi "mày có thấy làm con mẹ mày khổ không?", tôi càng gượng cười, nuốt nước mắt bảo "con khổ quen rồi".

Lúc đó tôi chỉ muốn nói "các dì có thể buông tha cho con được không? Con mệt lắm rồi".

Tôi luôn ghen tị và ngưỡng mộ những người có thể thân thiết nói chuyện với mẹ họ, chụp ảnh rồi đăng facebook các kiểu, vì đó là một phần thiếu thốn của tôi.

Tôi không thể tham lam, tôi biết điều đó.

Nhưng tôi rất muốn được như vậy.

Tôi không chia sẻ với những người bạn thân thiết, vì họ đều có những người mẹ thấu hiểu con cái. Tôi đã từng tâm sự với một cậu bạn tôi rất thân, cậu ta liền bảo rằng "gì chứ? Tui thấy mẹ bà thương bà lắm, thương hơn em bà nhiều."

...và cậu ta là con một với một người mẹ luôn thấu hiểu...

Tôi lặng lẽ đọc tin nhắn, nước mắt rơi lên màn hình, cắn chặt môi để không ra tiếng nấc...

Cậu ta không hiểu...khiến tôi nghĩ rằng sẽ chẳng có ai hiểu tôi nổi...

Cuộc đời uốn nắn mẹ thành một kẻ độc tài thương con...

Còn tôi bị mẹ uốn nắn thành một con người méo mó không rõ hình dạng...

Dù tôi có nói mẹ nghe cũng chẳng làm được gì, vì mẹ không hiểu ý tôi...

Tôi từng trải qua những ngày tháng khi tôi luôn muốn chết đi để xong chuyện, vì gánh nặng trong lòng quá lớn khiến tôi trở nên yếu đuối với đả kích của cuộc đời.

Ám ảnh xã hội, sợ nơi đông người, trầm cảm, rối loạn lưỡng cực, rồi kết cục dẫn đến một con người bị xiếng xích bó lại, chằng chịt vết thương, không biết mình đang làm gì...

Lạc lối...

Sợ hãi từng ngày...

Là tôi...

Tôi mong ai đó hiểu...

Vì câu chuyện của tôi...nói ra cũng chẳng mấy ai quanh tôi hiểu nổi...

May mắn thay, tôi vẫn còn lý trí để giữ bản thân không phát điên lên, vì tôi vẫn còn lạc quan rằng mọi thứ sẽ ổn, tôi vẫn còn người thân, bạn bè, những người tôi thần tượng, những người tôi yêu mến.

Khi ngày mai đến, ánh dương tỏa sáng, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn.

Tôi sẽ lại tạm thời quên đi nỗi đau.

Rồi sẽ tự nói với bản thân rằng:

Không sao đâu.

Đến được đâu thì đến.

Cuộc đời này vẫn sẽ ổn thôi.

#Love_Yourself #Love_Myself

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi không còn gì để nhắn nhủ nữa.

Cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net