Ngày 22: Đi biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay đã chính thức sang hè. Trời nắng như đổ lửa và Taroutachi mới ngã đè lên đống quạt, vậy nên điều hòa ở phòng sinh hoạt chung chạy cả ngày.

Sau một hồi giật nhau cái TV thứ hai với kiếm lớn không được (cái thứ nhất đã thành màn hình theo dõi chiến sự), Gokotai ôm lũ hổ chui tọt vào lòng saniwa, rưng rưng:

"Aruji-sama, ch-cho em mượn điện thoại của người được không ạ? E-Em muốn xem Thế giới động vật cơ..."

Saniwa lắc đầu:

"Đáng tiếc là máy ta vừa sập nguồn xong. Hôm qua đi ngủ quên chưa sạc"

"Ư... thế ạ..." Gokotai có vẻ buồn.

"Tch!"

Ookurikara chép miệng. Rồng Đen đang đưa tay ra như muốn mượn saniwa điện thoại, liền quay ngoắt đi. Gokotai cũng bỏ saniwa đấy mà mon men lại gần Ookurikara. Đám hổ kêu "meow meow" nghe sao mà thảm thiết.

Saniwa không có lỗi, lỗi tại não cá vàng.

Houchou ôm saniwa:

"Em là bé ngoan nè, aruji cho em xem Vua đầu bếp đi, em cho người kẹo nè!"

Vừa nói Houchou vừa lấy ra một nắm kẹo socola. Đáng tiếc, máy saniwa hết pin rồi.

Lại thêm một đứa nữa dỗi saniwa.

Lát sau, Nikkari gia nhập chỉ vì thấy đội này vui quá. Anh chàng còn tỉnh bơ bảo:

"Hãy cười cùng Nikkari~"

Đương nhiên là cả bọn đoán ra tại sao Nikkari lại ra đây. Giờ đến lượt ông Quản xem chứ sao, giành không được nên ra bám saniwa rồi.

Trời càng ngày càng nóng. Đám kiếm lớn như Tonbokiri, Jiroutachi đi viễn chinh thời kì Chiến dịch Mùa đông đã trở về, căn phòng ngày càng chật chội. Điều hòa không thể làm mát đến toàn bộ căn phòng.

Vì thế, đội ngồi riêng với saniwa bị ép vào một góc, nóng thở không nổi. Bình thường phòng sinh hoạt chung chỉ có hội sâu rượu, nay cả honmaru cùng vào, không nghĩ lại chật như vậy.

"Ha! Cuối cùng cũng thoát!"

Houchou hô to, nằm phịch xuống sàn. Ngoài hành lang nóng thí mồ, nhưng ít ra còn đỡ hơn trong kia.

Nhưng chỉ được một lúc, cậu nhóc lại giãy lên vì nóng.

Nikkari đã phải kẹp tóc mái lên, Ookurikara túm tóc lại thành một chùm ngắn con con. Gokotai dùng kẹp tăm kẹp tóc sang một bên. Và cả ba nhìn hai người còn lại với ánh kì thị:

"Kêu nóng còn xõa tóc ra như thế à?"

Làm Houchou và saniwa vội vàng cột tóc lên. Chỏm tóc ngắn ngủn đung đưa trong không khí của cả hai trông đến là buồn cười.

"Rồi, giờ làm gì cho bớt nóng đây?"

Nikkari hỏi, tay kéo khóa áo. Một mảng ngực và bụng trắng bóc hiện ra.

Houchou huýt sáo.

Gokotai rụt rè đề nghị:

"Aruji-sama, hay chúng ta đi biển đi ạ?"

"Được"

Ookurikara là người đầu tiên đồng ý.

Sau đó là saniwa.

"Chấp thuận"

"Đi luôn! Em muốn ngắm các chị gái có chồng trên bãi biển!" Houchou giơ hai tay lên đầu.

"Fu fu, liệu trên biển có ma không nhỉ?"

"Ôi, im đi Nikkari!"

Saniwa rên rỉ. Sau đó triệu tập Konnosuke tới.

Bạn Konnosuke đeo kính râm và cầm theo một ly nước quả, coi bộ còn có ý định ra biển trước họ.

"A, saniwa. Sao lại triệu hồi tôi vào lúc này chứ. Tôi đang ngắm mấy em gái xinh tươi mà"

Hai ông lớn bịt tai hai đứa nhỏ. Tuy thế, Houchou đã búng tay cái chóc:

"Chắc chắn sẽ có chị gái có chồng! Đi đến chỗ Konnosuke đang ở đi aruji!"

Saniwa không biết nên nói gì hơn, liền phó thác cho Konnosuke. Con cáo nhiều màu nhập thông tin vào bảng điện tử hiện ra trước mặt, nói:

"Địa điểm là một bãi biển vắng người ở tỉnh Echizen, cách nhà chúng ta không xa. Các vị có thể đến đó và chơi đến chiều. Sẽ có xe buýt của DMM đón sẵn. Giá vé là: 10K/saniwa, 50K/tantou, 100K/uchigatana và 69K/wakizashi"

Konnosuke bị saniwa bóp mõm, la oai oái:

"Xin lỗi, xin lỗi, tui đưa mấy người về được chưa!?"

"OK! Giờ đi nào!"

Cả nhóm đồng thanh hô vang.

Sau đó bị anh bạn linh vật ném ra giữa biển. Mỗi đứa một cái phao, lóp ngóp tự bơi vô bờ. Quần áo đã biến đổi thành đồ bơi, thiết kế hợp với đặc trưng từng người. Riêng saniwa không có. Phũ vl.

Mấy con hổ đặt trên cái thuyền cao su be bé, để Ookurikara kéo về.

Trên bờ có một vài gia đình đang nướng thịt ăn. Phía xa xa là mấy honmaru khác trên địa phận tỉnh Echizen, đa phần đem theo Cún tới chơi một trận cho đã. Ngoài ra còn đội Shinsengumi và Date-gumi. Tuyệt nhiên vắng bóng Awataguchi.

Saniwa chỉ vừa đặt chân lên nền cát nóng, một đám tantou ùa ra, reo hò:

"Xin chúc mừng saniwa đã tới đây. Ngài là vị khách thứ 69 của bãi biển nên tụi em có món quà cho ngài và các TouDan đi cùng!"

Sau đó Maeda đem hộp quà mỏng dính tới trước mặt cả bọn. Mở ra.

01:30:00 từ giờ cho đến hết năm. Quà hay phết.

Phía bên kia, Akita tặng cho vị saniwa thứ 70 một hộp quà màu hường, hai hộp xanh đỏ còn lại cho Okita-gumi đi cùng ngài ấy.

Quà cho sani: bốn xấp giấy viết thư.

Quà cho Xanh: bộ sưu tập về Okita Souji, từ đời thực đến manga, anime.

Quà cho Đỏ: sơn móng tay đủ các loại màu đỏ. Hàng giới hạn chất lượng cao.

Bối rối vl. Hội nhà Iejihami nghệch mặt không hiểu.

Tuy thế, nhà kia phải chịu 366 ngày 01:30:00 là tốt rồi. Một năm nhuận hẳn hoi đấy.

Gokotai và Houchou được mời ăn thịt nướng nên đám còn lại cũng đi theo hưởng ké. Mấy con hổ dùng những bàn chân đầy vuốt mà nghịch mấy cái phao bơi của người ta. May mà chưa thủng.

Nước biển trong xanh kì lạ, bên dưới còn có đủ các loại cá, thu hút Rồng và Hổ xuống đấy lặn. Cười, Kẹo và Chủ nằm trôi lững lờ trên phao, rồi bị hai đứa kia kéo tuột xuống nước.

"Đề nghị bỏ ngay cách gọi bên trên, aruji"

Nikkari trỏ ngón tay lên trời, bảo. Saniwa không hiểu gì nên cứ gật đại.

Chơi dưới biển chán lại rủ nhau xây lâu đài cát. Cả đám khá hào hứng, riêng Houchou thì chỉ đi soi vợ người ta.

Xong bạn Nâu khốn khổ trông cho cả đám ngủ trưa. Đến chiều chơi đập dưa hấu, ăn no nê rồi mới quay về.

Konnosuke giữ đúng lời hứa, xuất hiện và đưa cả bọn về honmaru.

Đầu tiên, là Ichigo lao ra ôm hai em trai thật chặt. Kế đó là Hasebe ôm saniwa vào lòng mà dụi cằm lên đầu ngài. Kara-chan thấy vậy liền kéo Hà ra chỗ khác. Nikkari cười "fu fu fu" tránh né Ishikirimaru, vẻ mặt kiểu: "Hôm nay tui gặp nhiều Ishikirimaru ngầu hơn ông cả tỉ lần, ông xê ra coi"

Ôi mèn ơi.

Ông Quản vác Nikkari đi đâu đó. Hướng phòng nhà Sanjou mà đi.

Mitsutada thở phào nhẹ nhõm vì cả nhóm chỉ đi chơi thôi. Điện thoại saniwa để nhà nên chẳng biết liên lạc sao nữa. Kikkou đang bận làm Spider Man trong phòng Sadamune, không ra đón saniwa được.

Sang hè rồi. Chính thức sang hè rồi. Saniwa vừa ăn mì lạnh vừa nhăn nhó. Ngài chỉ giỏi chịu lạnh, chứ chịu nóng thì thôi, xin kiếu.

Nghỉ lễ có saniwa nào đi biển không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net