Tinh túy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Này Mikazuki, liệu tôi và Mikazuki ai sẽ chết trước nhỉ? - Tsurumaru lười biếng nâng mí mắt. Quả là Thiên hạ ngũ kiếm. Dù là nhìn từ phía dưới lên cũng không chút góc chết.

Đôi lúc Tsurumaru tự hỏi. Liệu khuôn mặt kia vặn vẹo dưới thân mình thì sẽ như thế nào nhỉ?

- Ta và Tsurumaru à? Chà, quả là câu hỏi khó nhỉ. - Mikazuki lơ đãng nở nụ cười. Ngón tay thon dài khẽ luồn vào tóc Tsurumaru. Nhấc lên vài lọn đã chẻ ngọn vì không chăm sóc.

- Không quá khó để trả lời đâu vì tôi sẽ sống lâu hơn Mikazuki. - Tsurumaru khẳng định. Xoay người tìm điểm thoải mái, mái đầu trắng của Tsurumaru liên tục cọ tới cọ lui trong lòng Mikazuki. Tsurumaru rất thích mùi của Mikazuki.

- Vậy à? Vậy ta có nên tự sát để cho Tsurumaru thắng không nhỉ? - Mikazuki dọc theo sống mũi của Tsurumaru hôn xuống. Từ trán, mắt, gò má. Mỗi nơi đều chạm qua như thể rất trân trọng. Dừng lại thật lâu ở đôi môi, Mikazuki từ từ nhấm nháp.

Hôn rất đặc biệt. Đối với động vật chúng là hành động đơn giản để giao tiếp, để xác định xem đối tượng liệu có phải kẻ thù hay là một người bạn để duy trì nòi giống. Hành động này cũng là hành động bày tỏ sự kính trọng hay lòng trung thành dành cho đầu đàn, cho thủ lĩnh, cho người sẽ bảo vệ tất cả khỏi những mối đe dọa. Hôn cũng là hành động thể hiện tình thương.

Nhưng với Mikazuki. Hôn chỉ đơn giản là hành động kích thích trước một cuộc làm tình. Sự va chạm của lưỡi, âm thanh phát ra từ đó sẽ làm tăng hứng thú cho cả hai người hoặc nhiều người. Dù có hôn nhiều đến mấy, kĩ thuật có cao siêu đến đâu, Mikazuki vẫn theo bản năng mà đáp trả chứ hoàn toàn không phải là do trái tim hay tình cảm manh mún nào.

Trong những người đã từng qua, Mikazuki rất thích kĩ thuật của Tsurumaru. Không vội vàng cũng không quá chậm chạp. Lưỡi cũng không dây dưa quá lâu, chỉ đơn giản là khám phá từng chút từng chút một. Mikazuki luôn bị động. Cứ cư nhiên mở khớp hàm để cho Tsurumaru càn quấy, đôi lúc Mikazuki cũng lười biếng đáp lại. Những lúc như thế này, Mikazuki tự cho mình là phát ra những âm thanh đáng xấu hổ mà Tsurumaru lại rất thích những âm thanh đó.

- Ưm...giọng Mikazuki vô cùng đẹp, tôi rất thích. - Tsurumaru buông lưỡi. Ánh mắt tinh ranh nhìn khuôn mặt ửng hồng đầy thỏa mãn của Mikazuki. Sợi chỉ bạc kéo dài càng khiến Tsurumaru hứng thú hơn nữa.

- Ngài Thiên hạ Ngũ kiếm, tôi tự hỏi liệu hôm nay tôi có thể " khai phá " ngài không? - Tsurumaru lật người lại. Đôi mắt hổ phách đối diện với nhục căn đã nhô cao giữa chân Mikazuki. Dù là ba lớp áo, Tsurumaru vẫn có thể cảm thấy tinh lực của nó.

- A, già mà thân thể không già chút nào nhỉ? - Tsurumaru liếm mép. Bàn tay gầy vén tung lớp kimono bức bách đang giam hãm "mặt trăng nhỏ" kia.

Bàn tay ma quái với những khớp ngón tay trơ gầy liên tục ma sát "mặt trăng nhỏ". Vuốt từ phần gốc đến lên đến tận ngọn, Tsurumaru không quên chiếu cố hai viên ngọc ẩn trong bụi cỏ rậm rạp bên dưới. Thi thoảng đến phần ngọn, móng tay của Tsurumaru lại bấm mạnh vào phần trên đỉnh ngọn. Mikazuki không ít lần khóc thét vì hành động xấu tính này của Tsurumaru. Nhưng Mikazuki cũng lại rất thích. Đầu móng tay vân vê trên đỉnh ngọn làm Mikazuki cảm thấy là lạ. Đau cũng có, nhói cũng không kém nhưng trên hết là khoái cảm từ việc đó đánh thẳng lên đại não Mikazuki.

- Ư.....ưm......

- Kĩ thuật không tồi đúng chứ? Tôi đặc biệt nuôi móng tay là vì Mikazuki đó nha!

Mikazuki bắt đầu cảm thấy trướng. Bụng dưới như dồn lại một đống chờ bùng phát. Tsurumaru vẫn ân cần hỏi han " mặt trăng nhỏ''.

Tia lưu manh lóe qua mắt Tsurumaru. Nhếch mép bỏ bàn tay đang hành hạ Mikazuki ra, Tsurumaru không chần chừ ngậm lấy "mặt trăng nhỏ" kia.

Cảm giác ấm áp bao trùm lấy phía dưới khiến Mikazuki giật mình. Lờ đờ nhìn xuống bên dưới thấy mái đầu trắng của Tsurumaru liên tục nhấp nhô, Mikazuki không khỏi ngỡ ngàng vì đây là lần đầu tiên có người chịu làm bằng miệng cho mình. Thế nhưng não bộ nhanh chóng bị khoái cảm xâm chiếm lấy. Cảm giác vừa nóng vừa ẩm lúc đó khiến Mikazuki cả đời này cũng không quên được.

Nuốt vào rồi lại nhả ra. Tsurumaru vận hành như cái máy liên tục phun rồi lại nuốt "mặt trăng nhỏ". Tsurumaru cũng triệt để khuyến mãi thêm hàm răng. Vừa liếm vừa cạ răng vào hai bên thành của "mặt trăng nhỏ". Cảm giác gồ ghề, sắc nhọn của bề mặt răng khiến phần đỉnh của Mikazuki rỉ ra ít dịch đục. Như ong kiếm được mật hoa, lưỡi của Tsurumaru nhanh chóng liếm láp tinh túy ấy.

- Ta....không thể...nữa......- Mikazuki run rẩy. Thực sự không thể giữ nổi nữa. Thực sự rất muốn giải phóng.

- Ưa ược! (chưa được) - Tsurumaru đầy một mồm phản đối. Tốc độ ma sát cũng ngày một tăng cao.

- Ư....ta....r....

Một cỗ dịch lỏng đục ngầu bắn thẳng lên mặt Tsurumaru. Hương vị tanh nồng của đàn ông tràn ngập khoang mũi Tsurumaru. Quệt một ít trên mặt xuống nhìn, Tsurumaru mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy thành quả. Lại cũng không chút do dự đưa lên miệng nếm chất lỏng sền sệt kia. Ngon.
- Ha....ha....ha.....ta quả thực...già rồi.... - Mikazuki thở dốc. Đôi tay vô lực chống xuống sàn đỡ lấy thân thể đang rệu rã sau màn đón tiếp kia của Tsurumaru.

- Ngạc nhiên không? Chính tôi cũng bất ngờ vì kĩ thuật của mình đấy! - Tsurumaru từ từ thưởng thức dịch vị của Mikazuki. Cứ như một đứa trẻ được cho một viên kẹo, từ từ chờ nó tan trong miệng rồi mới nuốt.

- Bẩn lắm, Tsurumaru....

- Ngon lắm. Của Báu vật quốc gia không có gì là bẩn thỉu hết.

Tất cả mọi thứ đều là tinh túy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net