Series 1001 (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch nguyệt quang của nam chính là loại thân phận đéo gì? Howl ghét bỏ nhìn, lại nhìn đến phần tên, mày hơi nhướng lên.

“Có kêu cậu ta dậy không?” Ookurikara hỏi.

“Kêu đi. Không dậy thì sút cho phát.” Howl đáp.

Ookurikara đẩy đẩy cậu trai kia, cậu ta hừ hừ mấy tiếng, hơi hé mở mắt ra. Có lẽ vừa mở mắt đã thấy nguyên hai gương mặt khó ở nên cậu ta hú hồn, nhắm tịt hai mắt lại luôn.

Howl: “...”

Ookurikara: “...”

“Đánh nó.” Howl mỉm cười.

Ookurikara mới vừa giơ tay, còn chưa kịp đấm xuống đâu, “người đẹp ngủ trong rừng” đã lăn một vòng ra sau, né xa hai người bọn họ, vẻ mặt như gặp côn đồ trấn lột. Ookurikara thu tay lại, nghiêm chỉnh đứng đằng sau Howl, giờ thì hai người y hệt như côn đồ.

Chỉ là giá trị nhan sắc trung bình của hội này hơi cao một chút.

“Tôi là người hỗ trợ của cậu, hệ thống chắc đã báo rồi chứ?” Howl nói. Cậu trai kia nghe vậy thì ngớ hết ra, vẻ mặt ngu đến nhan sắc vốn có cũng cứu không nổi được.

“H..Hệ thống gì?” Cậu trai kia hình như sợ hai người phật lòng thì đánh cậu ta, lắp bắp nói.

Howl: “...?”

“Hử?” Ookurikara quay ngoắt sang nhìn cậu.

“Nhìn tôi chi rứa, tôi cũng có biết mẹ gì đâu!” Howl trừng mắt nhìn lại.

Chủ nhân cái mẹ gì cũng không biết, tạm thời vứt ra chuồng gà đi. Ookurikara tự thân vận động, cái mặt hận đời lên thêm một tầm khó ở mới, hầm hầm hỏi:

“Tên?”

Cậu trai kia rõ ràng là sợ Ookurikara, run lẩy bẩy trả lời:

“M..Mạc Y..”

[Đã xác nhận được kí chủ thứ nhất. Người hỗ trợ có muốn chọn kí chủ thứ nhất trở thành đối tượng được nhận hỗ trợ hay không?]

Màn hình ảo của hệ thống xuất hiện trong sự ngơ ngác của Howl, mà cậu trai tên Mạc Y không biết bị gì mà vẻ sợ hãi bay biến hết, mặt lại đần hết cả ra.

“..Xác nhận.” Howl nhìn lướt qua thông báo của hệ thống một lần nữa, bắt lấy mấy từ khóa quan trọng, đảm bảo không có bẫy rập gì hố cha người ta, chọn xác nhận.

Mà Mạc Y bên kia thì vẻ mặt thoạt xanh thoạt trắng, biến đổi còn đa dạng hơn bảng màu MediBang nữa. Cậu ta cứ không ngừng quơ quào tay trước mặt như đang cố xua cái gì đó đi vậy.

Ookurikara còn chưa kịp hỏi xảy ra chuyện ra, hệ thống lại inh ỏi phát thông báo địch tới!!

“Đm có để cho người ta thở không hả?!” Howl lầm bầm, kéo Mạc Y chết máy chạy theo Ookurikara. Ookurikara đề nghị rời khỏi khuôn viên trường học, kiếm chỗ nào thoáng chút hẳn giao chiến - dù sao đám Thoái Sử Quân này là vì đuổi giết Mạc Y nên mới đến.

Hắn giúp Howl leo tường ra trước, lại ném Mạc Y ngơ ngác còn chưa kịp hiểu gì đã bị kéo đi trốn học ra, chính mình cũng đạp tường bay ra ngoài. Howl tát cho Mạc Y một cái vào đầu, nguýt cậu ta một cái rồi dẫn đầu chạy trước. Ookurikara hằm hằm nhìn Mạc Y, cậu ta cũng không cứ đứng đó nên chạy theo sau Howl, Ookurikara đoạn hậu.

Cậu chạy theo định vị của hệ thống, đến một công trường thi công vắng người cách đó không xa. Ba người họ vừa bước chân vào công trường, Thoái Sử Quân cũng vừa vặn xuất hiện. Kẻ địch lần này đã đông hơn lần trước rất nhiều, gần như phá vỡ quy cách đội hình mọi khi.

“Mẹ chúng mày! Đội 3 tới đây!” Howl điên tiết, không chờ Ookurikara ý kiến ý cò đã lập tức bẻ thẻ gỗ.

Màn đào bung lên tới tấp, lưỡi kiếm xuyên qua màn đào, đâm thủng cổ họng Tachi phe địch.

“Không còn bất kì… con đường hòa giải nào sao…?” Chủ nhân lưỡi kiếm kia khẽ thở dài nói.

“Cho tôi xin đi, giảng hòa được thì còn cần tôi và mấy anh sao?!” Howl trợn mắt nhìn Kousetsu.

Thoái Sử Quân bị đánh úp bất ngờ đội hình cũng khổng ối, nhanh chóng tập trung lại. Một con Wakizashi địch lạc đàn bị lưỡi Uchigatana một phát tiêu diệt gọn.

“Ngươi sơ hở quá đấy.” Souza mỉm cười.

Samidare “Hm” một tiếng lao lên. Mutsunokami cũng không chịu thua, í ới la “Chừa tôi vài tên!!” phía sau. Yamato cũng không chịu thua kém, lao lên gặt đầu phe địch như được mùa lúa mới vậy. Thanh Oodachi duy nhất trong phe địch là con mồi duy nhất bị chừa ra. Ngay khi nó muốn xong lên hỗ trợ đồng bàn, một nhát kiếm đâm ngay vị trí chí mạng, tiễn nó chầu trời.

“Oodachi mọi người luôn có một vấn đề chung chính là quá to lớn, quá chậm chạp. Y hệt như cái bia ngắm sống vậy.” Mouri thở dài, vẩy máu trên bản thể.

“Ishikirimaru mà nghe thấy sẽ khóc đấy.” Ookurikara tiện tay chém luôn một con Tantou địch lởn vởn gần Howl với ý định thọc cho một phát, tiễn người về thăm ông bà.

“Ối, về đừng ai kể lại nhé!” Mouri khúc khích cười.

Thoái Sử Quân toàn quân bị diệt, Howl hài lòng bật ngón cái với hiệu suất làm việc của đội 3. Mạc Y phía sau nhìn đến ngây ngẩn, bộ não chết máy mãi mới cót két khởi động lại giờ thì đơ nữa rồi.

“Bọn em về trước, ngài xong việc chóng về nhé!” Mouri vẫy vẫy tay chào tạm biệt.

“Về sớm á nha chủ nhân! Nghe bảo hôm nay nhà bếp làm món sườn xào chua ngọt đấy!” Mutsunokami hì hì cười bảo.

Màn đào lại bung lên phấp phới, cả sáu đao kiếm nam sĩ dần biến mất từng người một.. Nhưng ngay khi quá trình dịch chuyển về Hon đã gần hoàn tất, hệ thống bắt đầu phát ra tiếng tít tít cảnh báo đầy chói tai.

Samidare là người cuối cùng, đồng tử hắn ngay lập tức co rụt lại. Trước khi hoàn toàn dịch chuyển về Bản doanh, hắn vội hô to:

“Cẩn thận!!”

Ookurikara bắt được một tiếng này, vội vàng quay ngoắt về phía sau. Howl còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn kéo ngược về phía sau, theo bản năng nắm luôn cả Mạc Y đi theo cùng. Cậu vội vàng nhìn lại, chỉ thấy vị trí mình đứng khi nãy bị một tảng đá to bự nện cho lõm hẳn xuống, nền đứt nứt toát.

“Cái quái--” Mạc Y bừng tỉnh. Nhưng cậu ta còn chưa kịp gào lên, Howl và Ookurikara đã vội vàng lôi cậu ta chạy thẳng vào khu vực giàn giáo đang thi công.

“Mẹ nó, tại sao lại có cả troops bắn đá vậy?!” Howl muốn nổi điên lắm rồi, cái ngày chó má gì đâu á!

“Không biết. Nhưng troop bắn đá chỉ bắn rào trước một lần thôi.” Ookurikara nói.

“...Có phải anh quên mất gì đó rồi không…” Khóe mắt Howl giật giật, dự báo điềm không lành.

Quả nhiên cái tảng đá kia chỉ là khởi đầu. Ngay sau đó, tên và đạn cũng rào rạt đuổi theo họ mà bắn tới. Howl bị Ookurikara kéo né trái né phải, mắt cũng không rảnh rỗi, phải lo để ý cái tên Mạc Y còn chưa kịp hiểu gì xảy ra kia theo nữa.

“Có ngon thì chúng mày dùng troop súng nước á!!” Howl gào lên.

“Chủ nhân, thẻ gỗ còn dư dả không?” Ookurikara phán đoán qua tình hình, cân nhắc các biện pháp hiện tại.

“Ha hả, nếu khi nãy anh không chấp đám Tantou kia thì giờ chúng ta thật sự chẳng còn cái đếch gì đâu!” Howl cười lạnh. Cậu lấy từ kho đồ ra tấm thẻ gỗ thứ hai, siết chặt trong tay.

“Chạy đến chỗ thoáng!” Cậu hô lên. Ookurikara lập tức nhận mệnh, dắt cả ba chạy xuyên qua những thanh sắt của giàn giáo, chạy thẳng đến phần đất trống bên ngoài.

Ngay khi vừa tới nơi, Howl bẻ đôi tấm thẻ gỗ, khẽ quát:

“Đội 2, nhờ mọi người cả đấy!”

Màn đào bung lên. Hai tên Uchigatana địch vừa chạy ra khỏi mê cung giàn giáo, thế đao đã quét tới, tát chết tươi cả hai.

“Ha ha, tránh không được thì ngươi chết chắc rồi!” Iwatooshi cười lớn.

“Chậc, chừa lại vài tên đi chứ.” Ookanehira chậc lưỡi, lưỡi kiếm vung lên một vòng, hạ gục con Tantou địch.

Kuwana cũng đang định xông lên, còn chưa kịp làm gì, tên Oodachi địch đa xtuwf động ngã thẳng tắp về phía hắn:

“Ối đất mẹ kính yêu, hú hết cả hồn!!” Kuwana giật nảy mình lùi lại. Chỉ thấy Chatannakiri nhoẻn miệng cười, rút bản thể đã tặng cho Oodachi địch một đòn chí mạng ra.

“Ha ha ha ha ha..... à không, đây đâu phải là trường hợp nên cười.” Mikazuki đang đứng hóng trò vui, sẵn tiện vung kiếm chém tên Wakizashi địch đang lăm le tiến tới ra làm đôi.

“Vì chủ nhân, giết!” Kikkou một nhát đâm xuyên cổ họng của tên Tachi địch, máu đen vấy lên trên mặt. Anh đưa tay quẹt qua một cái đầy ngầu lòi, sau đó hai mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Howl.

Howl: “...”

N...Nhìn tôi làm gì?

“Này này, còn chưa xong hẳn đâu!” Iwatooshi vung Naginata quét ngang, một đám Tantou địch bị quật ngã rạp.

Sáu người nhào lên ác chiến cùng đám Thoái Sử Quân, Ookurikara chịu trách nhiệm xử lí mấy tên lạc đàn hoặc mon men muốn tới đây. Mạc Y bị Howl tạm thời sán hai bạt tai cho tỉnh, loạng choạng né trái né phải tránh đám Tantou địch lẻn vòng ra sau. Howl đạp cái tên phiền phức này sang một bên, tay phải dao gurkha chặn lại một đòn tấn công, tay trái nắm lấy đuôi con Tantou, ném thẳng nó vào tường.

“Ha ha người trẻ bây giờ thật sáng tạo.” Mikazuki cười nói, lưỡi kiếm xinh đẹp được xếp vào hàng Thiên Hạ Ngũ Kiếm xoay ngược về phía sau, thọc chết tươi con Wakizashi.

Trận này còn nhanh hơn trận trước, chủ yếu vì có Naginata ở đây nên về cơ bản là hầu hết đám Thoái Sử Quân đều chỉ thấy cái đó vụt qua ngay mặt mình rồi chết tươi. Ngay sau khi toàn bộ đội 2 được dịch chuyển về Honmaru, Howl nắm cổ áo Mạc Y, lôi cậu ta đứng dậy, mặt hằm hằm sát khí.

“Ơ khoan khoan cậu khoan hẳn nóng…” Mạc Y vội vàng quơ tay múa chân, vỗ vỗ vai Howl mong cậu bình tĩnh lại.

Tất nhiên là đéo có cái cửa đó.

Howl và Ookurikara vì cậu ta mà bị Thoái Sử Quân dí đến độ hận không thể mọc thêm gấp đôi số chân hiện có để mà chạy cho nhanh. Không bàn đến Ookurikara đang muốn cắt lát Mạc Y ra rồi ném mỗi chỗ một mẩu, cả Howl cũng đang bị máu nóng xộc hết cả lên đầu, hiện giờ chỉ muốn đè cái nguyên nhân cả đám bị dí ra đập một trận cho hả dạ.

“Câu, tên gì?” Howl hít thở sâu, cố dằn lại cơn giận.

“M-Mạc Y. Khi nãy tôi có nói…” Giọng Mạc Y càng về sau càng ebs tí, có lẽ là do đụng trúng ánh mắt hằn học của hai người.

“Tôi...Tôi khi nãy nhận được cái cậu gọi là hệ thống rồi. Cậu là người hỗ trợ của tôi hả?” Mạc Y lắp bắp hỏi.

“Ha ha, nếu không phải là người hỗ trợ của cậu thì tôi chém cậu thành tám khúc rồi.” Howl cười lạnh, lưỡi dao gurkha còn dính máu đen ánh lên sắc kim loại lạnh lẽo.

Mạc Y nhịn không được nuốt nước bọt.

“Chủ nhân, tần suất xuất hiện của Thoái Sử Quân như này có bình thường không?” Ookurikara nhíu mày hỏi.

“Không.” Howl mệt bở hơi tai, thả mình ngồi bệt xuống đất. “Hôm nay bọn chúng vội vàng muốn giết chúng ta như vậy để làm gì?”

“Ngài còn lại bao nhiêu?”

“Một tấm thẻ gỗ và hai tấm ofuda triệu hồi đơn. Không đủ dùng lắm.”

Mạc Y chẳng hiểu gì cả, cứ ngơ ngác hết nhìn Howl rồi nhìn sang Ookurikara. Mãi một hồi sau, cậu mới gom hết dũng khí, níu níu ống quần Howl, khẽ hỏi:

“Cậu tên gì?”

“Hả?” Howl còn đang quạo, bị hỏi một câu như vậy quay sang quát một tiếng rõ khó chịu. Mạc Y bị một tiếng quát này làm cho sợ đến hết hồn.

Ookurikara thấy cảnh này, hừ lạnh một tiếng. Howl hít thở mấy hơi mới lấy lại được chút bình tĩnh, nở nụ cười công nghiệp:

“Howl.” Cậu nói.

Sau đó Howl công nghiệp nhịn không nổi nữa, nhào lên đè Mạc Y xuống đánh cho một trận tơi bời. Đúng là Thoái Sử Quân cậu đánh không lại đấy, nhưng với con gà nhép Mạc Y thì đủ dùng rồi - dù sao thứ cậu học từ Naib cũng là cách đối phó người, không phải quái vật.

Ookurikara đứng kế bên, không hô hào cổ vũ, cũng không can ngăn. Nhưng hắn cảm nhận được dao động trong cảm xúc của chủ nhân mình - ngài ta đang rất phấn khích.

Ngài ấy vui thì cứ để ngài ấy làm - Ookurikara thầm nghĩ.

Naib đã dạy, đánh người, một không đánh vào mặt - trừ khi cái mặt nó gợi đúm quá, hai không đánh không khai - nhớ trùm bao kéo ngõ. Howl đấm Mạc Y muốn nôn ra cả máu nhưng gương mặt cậu ta vẫn lành lặn bình thường. Không vạch áo lên đố ai biết cậu ta bị đánh.

Howl giống như đánh tới nghiện, phát điên trút từng đấm nặng trịch lên người Mạc Y. Mạc Y nín nhịn không dám kêu ra tiếng, chỉ sợ càng kích động cậu hơn. Ookurikara nhìn máu tươi rỉ qua kẽ răng Mạc Y, mày nhíu lại.

“Chủ nhân, đủ rồi!” Ookurikara lay vai cậu.

“Cút!” Howl trầm giọng quát, hất tay Ookurikara ra. Ookurikara ngỡ ngàng nhìn cậu, nhưng hắn rất nhanh nhận ra điểm bất thường của chủ nhân nhà mình.

Vành mắt Howl đỏ bừng, tơ máu vằn vện. Khớp tay cậu siết chặt đến trắng bệch, môi cũng bị cắn đến rách.

Thế nhưng cậu đang cười.



















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC