TPTK q22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 22: Thiên Mười Chín - Bất Hủ

Chương Một - Bảo Tàng! Bảo Tàng!

Từ khi La Phong từ Cửu U Thời Không trở về tiềm tu, lúc này đã qua được năm trăm năm.

Tổ Thần Giáo, Vùng Bảo Tàng.

Sơn mạch liên miên, liếc mắt nhìn không tới điểm cuối. Những ngọn núi san sát, hoặc sừng sững, hoặc hiểm trở, giữa những ngọn núi còn có những hồ nước lớn nhỏ khác nhau.

- Đã lâu rồi không có bảo tàng mới nào xuất hiện. Nghe nói Vùng Bảo Tàng che dấu vô số bảo tàng...

Một tên ngoại tộc khoanh tròn, cái đuôi rắn nhọn hoắt tùy ý quét qua lại, quẹt xoèn xọet vào núi đá.

- Bảo tàng mà xuất hiện thường xuyên được à? Đâu ra! Cho dù bảo tàng có nhiều mấy, thì qua một thời gian rất dài cũng sẽ cạn kiệt.

- Bảo tàng không xuất thế, thì chán chết. Bảo tàng xuất thế, cảnh tượng vô cùng chấn động.

Con ngươi hình tam giác của tên ngoại tộc đuôi rắn này đầy vẻ chờ mong.

- Thật rất mong được thấy cảnh đó.

- Ha ha... Ngươi ở Vùng Bảo Tàng dạo qua cả ngàn vạn lần rồi, hết hi vọng rồi.

Đột nhiên

- Là Đao Hà Vương.

- Đao Hà Vương tới rồi.

- Đao Hà Vương năm đó từ Cửu U Thời Không trở về, lập tức biến mất. Nhiều năm qua vẫn luôn không hiện thân. Vừa xuất hiện, lập tức lại tới Vùng Bảo Tàng.

- Ở đâu? Đao Hà Vương ở đâu?

Rất nhiều người nhận truyền thừa đều nhìn ra xa, có người thậm chí còn bay lên trời, đứng trên không trung quan khán ra xa, chẳng mấy chốc đã tập trung vào một phương hướng.

Chỉ thấy một thanh niên nhân loại mặc Tướng Giáp, đang xé gió phi hành, bay thẳng về phía ngọn núi cao nhất cả Vùng Bảo Tàng, một tòa.

La Phong quét mắt nhìn bốn phía, thầm cười nói: “ Xem ra ta cũng thành một trong số những người nhận truyền thừ quan trọng của Tổ Thần Giáo. “ Đúng, trong lòng La Phong cũng biết cười. 500 năm qua, hắn tiến bộ không nhỏ về phương diện tu luyện, đặc biệt là cảm thụ phân thân thứ ba không ngừng thai nghén trưởng thành, tự nhiên tâm tình rất tốt.

“Theo đánh giá, trên 100 năm nữa thì phân thân thứ ba sẽ thành công. “

“Đến lúc đó khoảng chừng ta đã đột phá thành Bất Hủ rồi. Trước khi đột phá thành Bất Hủ, ta nên tới Vùng Bảo Tàng đi một vòng. “ La Phong quét mục quang về phía sơn mạch mênh mông có dấu vô số bảo tàng “ Ta bây giờ là thân phận Giới Chủ, không biết chừng có một vài siêu tồn tại, chuyên môn chuẩn bị bảo vật cấp cho người nhận truyền thừa cấp Giới Chủ. Nếu ta đột phá thành Bất Hủ, sẽ không còn lấy được bảo tàng chuyên môn dành cho Giới Chủ nữa. “

Vèo!

Mục tiêu đầu tiên của La Phong chọn chính là ngọn núi cao nhất.

Vì nó là ngọn núi cao nhất trong số 108 ngọn của Vùng Bảo Tàng, cất giấu loại bảo tàng quí nhất trong số 108 loại. Trong lịch sẻ chỉ có 42 bảo tàng được người nhận truyền thừa tìm được, vẫn còn rất nhiều cái đang chờ những sinh mạng hữu duyên.

- Xem Đao Hà Vương đi tới ngọn núi cao nhất kìa.

- Xem ra Đao Hà Vương tới Vùng Bảo Tàng, cũng là muốn thu được bảo tàng. Ta còn suy nghĩ, Đao Hà Vương lúc vừa tới đã tới đây một lần, nhưng sau khi làm căng với Bối Sơn Tôn Giả, hắn đã ly khai, cũng không có lang thang trong Vùng Bảo Tàng nữa. Còn tưởng rằng hắn không có ý nghĩ gì với Vùng Bảo Tàng nữa. Thế mà cuối cùng cũng vẫn tới.

- 108 ngọn núi cao nhất trong Vùng Bảo Tàng cất giấu những bảo tàng quí nhất. Vừa tới đã tới ngọn núi cao nhất, tên siêu thiên tài vũ trụ này dã tâm quả là lớn.

Rất nhiều cường giả ngoại tộc xa xa cũng có vài người ghen ghét với La Phong, thậm chí phải nói là cừu hận.

- Hừ!

Một thân ảnh trên đỉnh núi hừ lạnh một tiếng. Hắn có lông bờm kim sắc, đôi mắt kim sắc, chỉ là eo lưng lại cong lại như một con dã thú thời khắc nào cũng muốn vồ mồi.

- Phệ Kính Vương, ngươi nói Đao Hà Vương có thể tìm được bảo tàng không?

- Hắn tới ngọn núi cao nhất nữa kìa.

Mấy người nhận truyền thừa bên cạnh nói vẻ khinh khỉnh.

Phệ Kính Vương âm lãnh nhìn hắn rồi cười khẩy một tiếng:

- Bảo tàng ở ngọn núi cao nhất đã tồn tại từ khi Tổ Thần Giáo mở Vùng Bảo Tàng tới nay. Nghe nói, nó chính là do một vị Tổ Thần tự mình để vào đó. Một thời gian rất dài cho tới bây giờ, trong lịch sử cũng có vài sinh mạng đặc thù cấp Giới Chủ tới đó, nhưng không ai có thể mở ra bảo tàng đó. Về phần Đao Hà Vương, hắn còn kém xa, khẳng định không phù hợp với điều kiện mở Vùng Bảo Tàng đó đâu.

Mấy người nhận truyền thừa bên cạnh đều gật đầu hùa theo.

- Phệ Kính Vương.

Một thanh âm truyền đến, một thân ảnh sừng sững chợt bay tới.

Phệ Kính Vương nhìn ra, thấy chính là Bối Sơn Tôn Giả.

Bối Sơn Tôn Giả một mắt liếc nhìn La Phong, lập tức nói:

- Đao Hà Vương biến mất nhiều năm như vậy, đột nhiên tới Vùng Bảo Tàng này, xem ra vẫn muốn tìm được bảo tàng. Theo ta thấy, hắn e rằng là công cốc thôi.

- Biến!

Phệ Kính Vương lại đột nhiên quát lạnh.

Độc nhãn Bối Sơn Tôn Giả trợn tròn lên, thần tình kinh ngạc.

- Hừ, ngươi hơi mâu thuẫn với Đao Hà Vương, ta cũng có cừu oán với hắn, ngươi nghĩ rằng có thể nhân đó dính vào với ta sao? Tên độc nhãn này, lần trước còn bắt nạt những người nhận truyền thừa cấp Bất Hủ Bắc Cương Liên Minh chúng ta. Mau cút đi cho xa, ta mặc kệ ngươi.

Phệ Kính Vương chỉ nhe chiếc răng nanh, đôi mắt kim sắc lạnh lẽo nhìn Bối Sơn Tôn Giả.

Bối Sơn Tôn Giả giận tới mức thân thể run lên.

Hắn đường đường là Vũ Trụ Tôn Giả, sớm nghe nói Phệ Kính Vương bản tính âm ngoan, tham lam, khó có thể thân cận. Do đó luôn không chính thức tiếp xúc. Còn Phệ Kính Vương hiển nhiên kết thù oán với Đao Hà Vương, hắn cũng hơi mâu thuẫn với Đao Hà Vương. Hắn xem ra, song phương có cùng một mục tiêu, hẳn là quan hệ có thể thân cận chứ.

Kết giao với Phệ Kính Vương là việc hắn cực kỳ nguyện ý. Phệ Kính Vương bây giờ thực lực không thua gì hắn, hơn nữa Phệ Kính Vương một khi bước vào Vũ Trụ Tôn Giả, chỉ cần mài giũa một chút, sẽ chẳng mấy chốc trở thành Vũ Trụ Bá Chủ rồi.

- Tốt, tốt.

Bối Sơn Tôn Giả giận tới mức run lên, mặt co quắp lại.

- Phệ Kính Vương, ngươi điên rồi.

Bối Sơn Tôn Giả nghiến răng, lập tức hừ lạnh giận dữ, rồi bay đi.

Phệ Kính Vương nhìn cảnh đó chỉ cười chế diễu:

- Rác rưởi!

Vài người nhận truyền thừa bên cạnh nhìn nhau, thầm thán phục. Loại như Phệ Kính Vương, Trục Trùng Vương, hoàn toàn có thể không nể mặt một vài Vũ Trụ Tôn Giả! Bởi vì bọn họ có thực lực! Đương nhiên, giữa các Vũ Trụ Tôn Giả cũng có khác nhau. Như xứngnhân vật được xem là Vũ Trụ Bá Chủ, có thể dễ dàng giày xéo đám Phệ Kính Vương.

Phệ Kính Vương, Trục Trùng Vương, cho dù bước vào Vũ Trụ Tôn Giả, cũng phải mài giũa một phen, mới có thể đạt tới cấp độ Vũ Trụ Bá Chủ.

Nhưng không nghi ngờ gì, với Sinh mạng đặc thù có cao gấp mấy ngàn lần sinh mạng bình thường, ai nấy đều là hạt mầm Vũ Trụ Bá Chủ! Do đó những thế lực nhất đẳng trong vũ trụ như Bắc Cương Liên Minh, Tổ Thần Giáo đều vô cùng trọng thị sinh mạng đặc thù nghịch thiên, thậm chí ban cho cả chí bảo.

La Phong không hề chú ý tới cảnh cãi nhau giữa Phệ Kính Vương và Bối Sơn Tôn Giả, hắn đáp thẳng xuống ngọn núi cao nhất.

“Ngọn núi cao nhất, cũng đại biểu cho bảo tàng tốt nhất. Nghe nói, chính là Tổ Thần tự mình để bảo tàng vào đây. “ La Phong đứng trên đỉnh ngọn núi, đi quanh một vòng, nhưng lại không làm nó có động tĩnh gì cả.

Dựa theo quy tắc bình thường, chỉ cần tới một ngọn núi, nếu phù hợp với điều kiện, vậy bảo tàng sẽ tự động mở ra.

Hiển nhiên La Phong không làm cho ngọn núi cao nhất biến hóa, chứng tỏ...

Thất bại rồi!

Cảnh này nhất thời khiến cho rất nhiều người nhận truyền thừa đang thảo luận, đặc biệt là Phệ Kính Vương, càng không dấu được nụ cười.

“Đao Hà Vương, xác suất tới 90% chính là La Phong. Còn La Phong và Chân Diễn lại là đồ đệ và sư phụ. “ Phệ Kính Vương hừ lạnh nhìn chằm chằm vào La Phong. Năm đó hắn mặc dù truy sát La Phong, lúc đầu cũng không có gì oán hận cả. Nhưng bị Chân Diễn Tôn Giả đánh suýt chết, thật sự hắn quá thảm! Từ khi sinh ra cho tới nay, đây là lần hắn gần tử vong nhất!

Phệ Kính Vương nổi giận! Hận Chân Diễn Tôn Giả tận xương, thề một khi trở thành Vũ Trụ Tôn Giả, nhất định phải giết chết Chân Diễn!

Còn Đao Hà Vương rất có thể là đồ đệ của Chân Diễn, hơn nữa Chân Diễn tới giết hắn, phỏng chừng chính là báo thù cho Đao Hà Vương. Do đó cũng làm Phệ Kính Vương giận chó đánh mèo lây cả Đao Hà Vương.

“Chân Diễn! Đao Hà! “ Phệ Kính Vương lặng lẽ nhắc tới hai cái tên này.

- Phệ Kính Vương, Đao Hà Vương thất bại rồi kìa.

- Hắn lại tới ngọn núi cao thứ hai. Cũng dạo quanh các ngọn núi khác, và cả những hồ nước, nhưng không có phản ứng gì!

- Đến ngọn núi cao thứ hai rồi.

- Ha ha, không phản ứng, chẳng có phản ứng gì.

Vài tên người nhận truyền thừa bên cạnh nói.

Nụ cười Phệ Kính Vương càng ngày càng tươi, nói:

- Bảo tàng nào có dễ dàng mở ra như vậy! Những bảo tàng cao nhất này đã hấp dẫn biết bao nhiêu thế hệ người nhận truyền thừa của Tổ Thần Giáo. Từ khi vũ trụ sinh ra cho tới bây giờ, mới có 42 cái được mở ra. Trung bình phải rất lâu mới mở ra một lần, điều kiện cực kỳ hà khắc.

Hết ngọn núi lại qua một núi khác, rồi lại qua những hồ nước.

La Phong không ngừng bay lên, hạ xuống, rồi bay lên, lại hạ xuống...

Thất bại! Thất bại! Thất bại!

Thất bại liên tiếp. Từ đỉnh núi đầu tiên tới đỉnh núi 60, dọc đường đi hắn vẫn đi qua rất nhiều nơi khác nhau, liên tục đi trên mười giờ. Nhưng đối với một thần linh Bất Hủ, trên mười giờ cũng chỉ là thời gian uống một chén rượu.

“Mở bảo tàng thật là khó.” La Phong vẫn cảm thấy thoải mái. Lần này đi dạo như vậy, vốn cũng không có ý nghĩ gì lớn, bất luận như thế nào, cũng cần thử xem.

“Tựa hồ rất nhiều ngoại tộc cừu hận ta. “ La Phong bay về phía một hẻm núi xa xa, rồi đảo qua.

Qua trên mười giờ, thường xuyên bị nhìn ngó, tuyệt đại đa số người nhận truyền thừa đều chỉ xem náo nhiệt. Cũng có vài người nhận truyền thừa hoặc ghen ghét, hoặc oán hận. Đám oán hận thì kỳ thật tuyệt không phải là nhằm vào La Phong, mà phần lớn là nhằm vào tộc nhân loại! Nguyên nhân vì tộc nhân loại là một tộc quần đỉnh cao, trong vũ trụ cũng giết chóc rất nhiều.

Ngoại tộc, Giết!

Nhân loại giết ngoại tộc là không từ tâm nương tay chút nào. Đời đời cừu hận tích lũy, đích xác không ít ngoại tộc vô cùng cừu hận nhân loại.

“Tộc quần đỉnh cao nào mà không phải đi ra từ giết chóc. Từ tâm nương tay, căn bản không thể trở thành tộc quần đỉnh cao. “

“Muốn trở thành tộc quần đỉnh cao, phải cướp đoạt tài nguyên. Còn khi cướp đoạt tài nguyên, phải giết! “ Đây là điều mà Chân Diễn từng nói với La Phong khi uống rượu.

Trên đường La Phong đi dạo trong Vùng Bảo Tàng, còn có cả những ngoại tộc bay đến gần La Phong chửi bới tộc nhân loại, nhưng La Phong chỉ cười lạnh.

Không phải là tộc quần ta, đương nhiên khác suy nghĩ.

Ai cũng đều chiến đấu cho tộc quần mình, không tính ai đúng ai sai.

Người muốn trên địa cầu, khống chế nhiều tài nguyên hơn, do đó phải giết chết vô số động vật khác, thậm chí bắt chúng làm nô lệ. Nếu nhân loại không đủ ác độc, e rằng chính động vật khác sẽ giết chết hàng loạt nhân loại, còn có loại còn bắt nhân loại làm nô dịch.

Cùng một đạo lý.

“Đây là vũ trụ, cá lớn nuốt cá bé diện, mặt dĩ. “ Trong nội tâm La Phong vô cùng kiên định, làm gì phải để ý tới việc này.

Tùy tiện đi dạo...

La Phong rốt cục đi tới ngọn núi cao thứ 106. Hắn cũng không có hy vọng gì lớn lao.

Nhưng khi La Phong vừa mới đáp xuống đỉnh núi cao thứ 106 này...

- Ầm ầm...

Cả ngọn núi đều rung động lên, nhất thời khiến cho vô số người nhận truyền thừa nhìn qua, sau đó là cả Vùng Bảo Tàng đều sôi trào.

*******

Chương Hai - Cổ Thuyền Ngân Hà

La Phong vừa mới đáp xuống đỉnh một ngọn núi, còn chưa kịp di chuyển, đã cảm giác được cả ngọn núi rung lên, không khỏi hơi bất ngờ... bảo tàng mở ra à?

Cả ngọn núi đều đang rung động, biên độ rung động càng lúc càng lớn.

- Bảo tàng.

- Bảo tàng sắp mở ra.

- Bảo tàng mở ra rồi.

Xa xa, đám người nhận truyền thừa vốn đang trò chuyện, hoặc tầm bảo đều bay lên trời, nhìn về phía này. Nhất thời trên bầu trời xa xa, từ bốn phương tám hướng, các nơi đều đầy những thân ảnh các tộc trong vũ trụ.

Phệ Kính Vương cũng ngồi bật dậy.

“Sao lại như vậy! “ Đôi mắt kim sắc của Phệ Kính Vương trợn tròn lên, liếc mắt nhìn thấy trong số bảy người nhận truyền thừa trên ngọn núi có cả La Phong, nhất thời nói: “ Nhất định là một trong số sáu người nhận truyền thừa kia. Nhất định như vậy! “ Hắn có ác cảm với Đao Hà Vương từ đáy lòng, hắn không thể chấp nhận việc Đao Hà Vương tìm được bảo tàng.

Hơn nữa, đây là ngọn núi cao thứ 106!

Tuy nói xếp hạng 106, nhưng bảo tàng nào trong số 108 đại bảo tàng truyền thuyết đều có giá trị sánh ngang với chí bảo cấp cao. Cho dù xếp hạng cuối cùng, cũng có giá trị sánh ngang với chí bảo bình thường nhất. Còn Phệ Kính Vương hắn lại vẻn vẹn chỉ có một chí bảo bình thường, đương nhiên không muốn tin việc Đao Hà Vương có thể tìm được.

Nhưng việc này không thể do ý chí của Phệ Kính Vương mà thay đổi được.

- Bảo tàng, là bảo tàng.

- Ngọn núi chấn động.

- Nhất định là bảo tàng sắp mở ra.

Tiểu đỉnh ngọn núi, những người nhận truyền thừa đều kích động, vì bọn họ cũng đang ở trên ngọn núi.

- Nhất định là ta, vừa rồi ta đụng trúng cái cây.

- Không, là ta, nhất định là vì ta đột nhiên kích hoạt điều kiện bảo tàng mở ra.

Mỗi người nhận truyền thừa đều kích động, hồi hộp. Tuy nói họ đều thấy là Đao Hà Vương vừa đáp xuống lập tức khiến cho ngọn núi rung động, nhưng họ vừa vặn cũng đang ở trên ngọn núi, nên không biết chừng cũng có thể do họ làm.

Có một chút hy vọng, họ đều không bỏ qua. Dù sao đây là một trong các loại bảo tàng tốt nhất!

- Rào rào rào...

Ngũ Thải Cực Quang Hồ bầu trời Vùng Bảo Tàng trên đỉnh ngọn núi đột nhiên xuất hiện hàng ngàn sợi cực quang, bắt đầu xoay tròn tựa như một vòng xoáy.

Veo! Veo! Veo! Veo! Veo! Veo!

Đột ngột, mấy ngàn sợi cực quang từ trên cao bắn xuống, mỗi sợi đều dài hơn trên vạn km, phân ra năm loại màu sắc, tựa như vô số sao băng rơi thẳng xuống, bắn xuống phía dưới. Chỉ một lát sau mấy ngàn sợi cực quang đã hoàn toàn bao phủ ngọn núi này, như một tấm rèm châu, xoay vòng quanh ngọn núi.

Lấp lánh rực rỡ!

Cảnh sắc hoa lệ như vậy làm cho vô số người nhận truyền thừa kích động tới đỏ mắt! Mấy ngàn sợi cực quang ẩn chứa uy áp cường đại khó tin. Phải biết là chỉ vài sợi cực quang đã có thể đồ lục được Vũ Trụ Tôn Giả. Mấy ngàn sợi ‘cực quang’ đó có uy năng như thế nào chư s? Dù sao chí bảo hộ giáo của Đại Thế Lực Đệ Nhất Vũ Trụ, chí bảo chí cường trong vũ trụ, đâu phải là chuyện chơi.

- Là của ta.

- Bảo tàng này là của ta.

Trên ngọn núi được mấy ngàn sợi cực quang bao phủ, những người nhận truyền thừa trên đỉnh núi và sườn núi đều trong phạm vi bao phủ.

Nhưng sau đó, những luồng sức mạnh cuộn thẳng tới họ, sau đó đưa họ 'thuấn di' ra ngoài.

- Không.

- Đừng.

- Là của ta.

Những người nhận truyền thừa ngoại tộc đó rất không cam lòng.

- Rốt cuộc là ai dẫn động bảo tàng?

- Khẳng định là Đao Hà Vương, ta thấy Đao Hà Vương vừa đáp xuống thì ngọn núi này.

- Có rất nhiều người nhận truyền thừa trên ngọn núi, ở sườn núi cũng có, không biết chừng là có bảo tàng giấu kín trên sườn núi.

Những người nhận truyền thừa ngoại tộc kích động vừa thảo luận vừa nhìn

Chỉ thấy.

- Vèo!

- Vèo!

- Vèo!

- Vèo!

- Vèo!

- Vèo!

Những thân ảnh, hoặc là khổng lồ hoặc là thấp bé, hoặc là phủ kín lân giáp, hoặc là trong suốt như chất lỏng, các loại sinh mạng ngoại tộc lần lượt bị Ngũ Thải Cực Quang Hồ ‘đá’ ra ngoài.

- Ai, rốt cuộc là ai kích hoạt bảo tàng?

- Đều bị đá ra ngoài rồi.

- Chúng ta đều đã bị đá ra?

- Là Đao Hà Vương, chỉ có Đao Hà Vương không ra.

Đám người nhận truyền thừa bay ra mặc dù không cam lòng, nhưng cũng nhanh chóng nhìn quanh. Chẳng mấy chốc họ đã xác định, chỉ có Đao Hà Vương là không ra.

Còn đám ngoại tộc quan khán xa xa ấy kỳ thật đầu tiên cố tìm ‘Đao Hà Vương’ trong số những người truyền thừa bị đá ra ngoài. Khi phát hiện không có hắn, liền lập tức hiểu ngay, Đao Hà Vương là người đã kích hoạt bảo tàng.

- Hừ.

Phệ Kính Vương nghiến răng, lộ ra răng nanh, phẫn nộ nhìn cảnh này.

Nhưng làm gì được?

Bên cạnh mấy người nhận truyền thừa nhìn nhau, nhưng không dám mở lời. Họ đều biết Phệ Kính Vương lúc này khẳng định đang rất tức giận.

“Một con mãnh thú điên ngu xuẩn không có trí tuệ. “ Bối Sơn Tôn Giả đưa mắt nhìn Phệ Kính Vương xa xa, chửi thầm.

Mãnh thú... Chính là sinh mạng cấp thấp, thực lực mạnh, nhưng trí tuệ cực kỳ kém trong vũ trụ.

OOo

La Phong không thấy được tất cả những gì phát sinh ở ngoại giới.

“Là ta chiếm được bảo tàng. “ La Phong cảm thụ ngọn núi dưới chân rung động không khỏi nở nụ cười.

Còn cảnh mà ‘bảo tàng’ kích hoạt trong Vùng Bảo Tàng, hắn cũng đã nghe nói qua rồi...

Một vài siêu tồn tại của Tổ Thần Giáo giấu bảo tàng ở ‘Vùng Bảo Tàng’, sau đó xác định các điều kiện khởi động bảo tàng. Còn các điều kiện này là do ' Ngũ Thải Cực Quang Hồ ' khống chế! Ngũ Thải Cực Quang Hồ kiểm soát toàn bộ phạm vi nó bao trùm trong mọi thời khắc. Nhất cử nhất động của những người nhận truyền thừa nó đều ghi chép lại.

Như La Phong lúc trước bị ám sát giết chết, sau đó sống lại, lúc sống lại hắn lộ khí tức Giới Chủ rất rõ ràng.

Ngũ Thải Cực Quang Hồ, liền lập tức ghi lại tin tức ‘Giới Chủ’ có thiên phú phân thân. Một khi phù hợp với một bảo tàng nào đó, khi La Phong đến một bảo tàng, Ngũ Thải Cực Quang Hồ sẽ tự động điều khiển bảo tàng hiện thế!

Vì các bảo tàng đều bị phong tỏa, ngoại trừ người sắp đặt bảo tàng, người mở ra bảo tàng và ‘Ngũ Thải Cực Quang Hồ’, không ai biết rốt cuộc là bảo tàng gì cả. Như ‘Thất Kiếm Vương’ năm đó tìm được bảo tàng, ngoại giới vẫn luôn nghi ngờ suy đoán. Chỉ cần Thất Kiếm Vương giữ bí mật, không xuất ra dùng, tự nhiên cũng không ai biết.

Ngọn núi rung động, đồng thời trên đỉnh ngọn núi nhưng nổi lên một tảng đá lớn.

“Hả? “ La Phong cẩn thận dán mắt vào đó.

Tảng đá lớn cao ước ba trăm thước, từ từ nổi lên, rồi sau đó bay thẳng lên trời, hoàn toàn lơ lửng phía trên ngọn núi.

“Rốt cuộc là bảo tàng gì đây. “ La Phong nhìn chằm chằm vào tảng đá lớn vừa bay lên, lộ ra một lỗ thủng khổng lồ trên đỉnh núi. Chỉ thấy lỗ thủng đó là một sơn đạo, vô cùng một khoảng yên tĩnh. Một lát sau, một cái nhẫn màu đen từ từ bay lên, sau đó bay thẳng về phía La Phong, lơ lửng trước mặt La Phong.

La Phong hít sâu một hơi, lặng lẽ chờ đợi, chờ đợi một bảo tàng thích hợp cho mình.

Lúc này hắn đưa tay ra, tiếp nhận lấy chiếc nhẫn. Đây là một chiếc nhẫn vô chủ, La Phong dễ dàng đưa tinh thần ấn ký nhập vào trong.

“Nhẫn Thế Giới này rất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net