Chương 8 - Xấu hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Liên sau một đêm bị giày vò đủ khổ, sáng hôm sau cả người tê rần không thể di chuyển. Y nằm trên giường, đệm gối mềm mại bị lún sâu khiến toàn thân y rã rời. Tạ Liên cũng vì vậy mà sinh ra sự biếng nhác chưa từng thấy, có lẽ vì bản thân mình đã mất sức lực quá nhiều cũng không muốn làm gì thêm.

Y lấy gối úp lên đầu mình, cả người vùi trong chăn ấm, nằm lăn lộn một hồi cảm thấy suy nghĩ trong đầu hỗn tạp không thôi. Tạ Liên nhớ đến đêm hôm qua bị Hoa Thành ở bên trong mình thúc đẩy lại còn nghe thấy một tràn tâm tư không đứng đắn của hắn. Nói thế nào cũng chính là ngữ khiến người khác nghe được đều phải đỏ mặt mà chạy trốn.

"A a a! Tại sao mình lại có thuật đọc tâm cơ chứ? Xấu hổ chết đi được!" Tạ Liên hai tay áp lên đầu lắc qua lắc lại muốn quên nó đi nhưng không thể.

Đúng lúc này từ bên ngoài cửa đã có tiếng chân bước vào, thân ảnh hồng y bỗng dưng hiện rõ. Trên tay của hắn cầm khay điểm tâm vừa được chuẩn bị từ sớm, khói hương nghi ngút phả ra.

"Ca ca dậy rồi sao?"

Tạ Liên đưa mắt nhìn, khẽ gật đầu đáp: "Ừ, ta vừa mới dậy thôi."

Hoa Thành đặt khay trên bàn ngọc, gương mặt tuấn mỹ ấy vẫn liếc nhìn Tạ Liên còn ôm gối trên giường, cả thân trần rải rác hồng ngân khắp da thịt, tấm lưng trắng nõn ấy cũng vì vậy mà khiến người ta nhìn đến mê mẩn. Hoa Thành nở nụ cười đầy hài lòng rất từ tốn nhẹ nhàng bước đến bên giường, đưa tay vén mái tóc đang rũ rượi trên mặt của Tạ Liên sau đó nhẹ nhàng cầm xấp y phục bên cạnh theo thói quen mà nhấc y lên.

Tạ Liên bị hắn nắm chặt tay kéo ra, biết rõ hắn toan định làm gì. Y vội kinh hô:

"Chuyện này không cần đệ nhọc lòng thế đâu! Ta làm được mà!"

Nói đến đây gương mặt y đã đỏ lên, cảm giác sinh tia ngại ngùng khó nói. Dù sao bản thân mình để người khác chăm lo từng li từng tí như vậy quá thể mất mặt đi. Huống chi biết Hoa Thành lại có thói quen quan tâm y quá độ, hại mấy lần Tạ Liên còn cảm thấy nếu như y không phải là thần chắc chắn sẽ bị Hoa Thành nuôi thành một phế nhân không chừng!

Hoa Thành: "Cơ thể huynh vẫn còn mất sức cứ để ta làm là được rồi. Bên ngoài trời đang lạnh để bản thân mình chống chọi với thời tiết này huynh không thấy mệt sao?"

Tạ Liên thất thần, lộ rõ vẻ nghi hoặc nhìn hắn: "Nhưng mà rõ ràng..."

Rõ ràng là căn phòng ấm như vậy lấy đâu ra lạnh chứ? Tạ Liên biết rõ nơi đây Hoa Thành đã dùng pháp lực khiến nó luôn duy trì ở trạng thái ấm áp bởi vì hắn sợ Tạ Liên cảm thấy lạnh lẽo. Ở Quỷ giới âm khí rất nặng cho nên nhiệt độ cũng phải gọi là lạnh thấu xương, y dù sao cũng là thần tất nhiên sẽ không cảm nhận rõ như phàm nhân hoặc có thể nói là do tám trăm năm lăn lộn ở nhân gian sớm đã thành quen rồi.

Không còn cảm thấy lạnh nữa.

Thật sự y không cảm nhận được lạnh là gì nữa rồi.

Suy cho cùng lời ban nãy hắn vừa nói khiến y thoáng ngốc, chắc chắn lại đang bao biện cho hành động không nhã chính rồi!

"Thân thể của huynh ấy thật sự rất đẹp."

Tiếng nói ấy lại cất lên, Tạ Liên nhìn Hoa Thành vẫn im lặng không nói lời nào mặc y phục cho y. Hai tay hắn thuần thục kéo áo, sau đó lại lấy đai lưng cột chặt nhưng ánh mắt vẫn không dời đi ở nơi nào đó.

Tạ Liên biết rõ Hoa Thành nhìn chỗ nào khiến y có chút thẹn muốn đẩy hắn ra nhưng nếu làm thế sẽ khiến hắn nghi ngờ. Bản thân y khi nghe từ "đẹp" mà hắn đang nói đến trên cơ thể mình, Tạ Liên kiên định hắn là đang nhìn thành phẩm mà hắn làm đêm hôm qua!

"Mặc xong rồi." Hoa Thành cười khẽ nhìn chăm chăm y.

"Ca ca có còn sức để xuống giường không? Thực xin lỗi do hôm qua ta có chút không kìm chế được."

Tạ Liên nhanh nhẹn đưa tay chặn miệng hắn, y lúc này cảm thấy da mặt của mình có chôn xuống mười tầng đất vẫn cảm thấy chưa đủ! Sao hắn lại nói những lời không chỉnh đốn như thế?

"Đừng nói nữa! Ta không muốn nghe đâu!" Tạ Liên cực lực mà kêu.

Hoa Thành ngước mặt nhìn người nào đó bị mình chòng ghẹo, nảy ra điều xấu mà mở miệng, đầu lưỡi ướt át liếm nhẹ vào lòng bàn tay của Tạ Liên khiến y giật thót vội rụt tay về.

"Đệ....đệ..."

Đầu óc của Tạ Liên hỗn loạn không thể nghĩ được mình nên nói cái gì. Chỉ cảm thấy giờ đây mình đang cố gắng vùng vẫy giữa bầu không khí ái muội này thật khó khăn.

Hoa Thành nhìn y đang lúng túng liền bật cười ha hả:

"Ha ha ha, xin lỗi là ta không đúng."

Tạ Liên cố trấn tĩnh bản thân, y không nhịn được lườm cái người đang cười thoả mãn kia rồi nói:

"Ta cảm thấy đệ không có chỗ nào gọi là thành ý để xin lỗi cả."

Hoa Thành nhướn mày: "Ồ? Vậy hả? Tam Lang thấy bản thân đang rất chân thành tạ lỗi với huynh mà."

"Có chỗ nào là đang giống nhận lỗi không?"

Hoa Thành nghe y hỏi, không nói gì nữa lập tức hướng người tới một tay giữ chặt eo y, cánh môi của Tạ Liên bị khoá chặt.
Một lúc lâu sau hai người tách khỏi nhau kéo theo, hắn cười nói nhỏ bên tai y:

"Như thế này đủ thành tâm nhận lỗi với huynh chưa?"

Tạ Liên nhất thời nghẹn họng.

"Ca ca huynh lúc nào cũng khiến người khác nảy ý đồ xấu với huynh mà."

Nghe cái ngữ khí này trong đầu, Tạ Liên nhận thức được hắn lại muốn giở trò. Từ nãy tới giờ bản thân mình bị áp đảo, cứ như thể bị hắn đùa bỡn đến thành quen. Tạ Liên nhất quyết không phục để người nào đó cứ chiếm tiện nghi của mình mãi, y ném đinh chặt sắt mà đưa tay nắm hai góc vai của Hoa Thành sau đó dùng lực mà kéo hắn lăn lộn trên giường. Thân pháp nhanh nhẹn khiến Hoa Thành không kịp đề phòng đã bị Tạ Liên kéo ngã. Trong một khắc hắn từ ngồi thành nằm trên giường, Tạ Liên ngồi trên người của hắn tư thế này của cả hai người có chút gượng gạo.

"....."

Hoa Thành cảm giác bản thân mình đang ôm lấy bụng lửa trong người, nhìn Tạ Liên đang ngồi ở bộ vị nào đó khiến gương mặt của hắn lập tức tối sầm.

"Điện hạ, huynh tính làm gì ta thế?"

Hoa Thành khắc chế chịu đựng, nhớ tới đêm hôm qua đã làm y mệt rã rời nên không được có ý muốn kia.

"Không được có ý dục, ca ca đã đủ mệt rồi."

Tạ Liên nghe thấy một màn này phút chốc liền bật cười, y không nghĩ hắn vậy mà sẽ có ngày lại bị mình đảo khách thành chủ. Hoa Thành bây giờ từ thế chủ động thành người đang khổ sở nhẫn nhịn không dám tiến, tình huống tiến thoái lưỡng nan càng     khiến hắn không dám manh động.

"Không phải đệ thích như thế này sao?"

Hoa Thành sững sờ đột nhiên bị y hỏi thẳng thừng như thế có chút không quen. Hắn thấp giọng hỏi y:

"Ca ca, huynh bây giờ đang muốn như vậy sao?"

Tạ Liên cúi thấp người, một bên vai trung y rơi xuống lộ ra nửa ngực trần khiến Hoa Thành dán mắt nhìn. Y khẽ khàng nói bên tai hắn:

"Đệ nói xem?"

Hắn vậy mà lại bị hỏi vặn ngược lại, trong chốc lát cảm thấy có gì đó khác lạ.

"Hôm nay tại sao huynh ấy lại bạo dạn tới như vậy? Chẳng lẽ đêm qua vẫn chưa đủ thoả mãn huynh ấy hay sao?"

Tạ Liên muốn nói rằng thật ra đêm qua bị giày vò như thế y cũng kham không nổi rồi nhưng bây giờ thấy hắn bức ép mình nên chỉ muốn vùng lên thôi. Y thật sự không thể tiếp tục nổi nữa đâu!

"Nếu huynh muốn thì Tam Lang—"

Tạ Liên lập tức cắt ngang: "Không có đâu, ta chẳng qua thấy hôm nay đệ rất đẹp nên muốn nhìn rõ mặt của đệ thôi.Cũng không còn sớm nữa, phải dùng bữa Tam Lang cất công chuẩn bị kẻo nguội mất."

Nói rồi Tạ Liên một mạch rời khỏi người hắn, chỉnh đốn lại y phục của mình xong xuống giường chạy mất dạng.

Hoa Thành: "........"

"Ca ca huynh châm lửa lại không dập lửa rốt cuộc huynh còn lương tâm không thế?"

Hắn thở dài không kìm được nơi nào đó đang cộm lên. Bất giác cảm thấy Tạ Liên giờ đây dường như không ngại chuyện thân mật như thế này nữa rồi. Y lại còn biết ghẹo người nữa cơ đấy.

Tạ Liên nghe thấy lời than vãn sau lưng mình, bên miệng khẽ cong cười rạng rỡ.

"Xem ra cách hữu dụng nhất để trị Tam Lang chính là cách này."

Liệu từ đây về sau, Hoa Thành sẽ bị y nắm thóp như thế nào nữa đây.

Thật là thú vị vô cùng.

————- CÒN TIẾP ————-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net