Chương 69 - Xảo trá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi nói xem lần này bệ hạ đường đột muốn xử trảm Thuỷ Hoành Thiên rốt cuộc là lí do gì?"

Một quan văn vừa bước ra khỏi chính điện sánh vai cùng thân ảnh triều phục đỏ, đầu đội mũ chuồn trông có chút lom khom. Nghe thấy tên quan văn kia hỏi, người này chỉ cười điềm đạm nói:

"Hoàng thượng có dự định riêng của người, chúng ta chỉ là tiểu nhân không thể đoán được thiên ý."

"Ngự sử đại nhân, ngài nói như vậy cũng thật không đúng lắm. Chuyện này vừa loan ra khắp nơi trong cung đã huyên náo một trận như vậy rồi, nói là thiên ý nhưng ta cảm thấy chẳng hề giải thích chuyện gì đã trực tiếp truyền chỉ đến thiết kỵ Hoà An lấy đầu của Thuỷ Hoành Thiên. Hiện giờ tình thế loạn lạc, bách tính khắp nơi lầm than, Hoà An cùng Tây An đang trong thế kìm kẹp lại đột nhiên giết người có mưu trí như Thuỷ Hoành đại nhân chẳng phải quá mạo hiểm sao?"

Ngự sử phu Bạch Vũ Hy nghe xong, chỉ trầm ngâm một lúc rồi lại vuốt râu cười xoà, lão đưa xua tay nói:

"Ta thật sự cũng không bàn luận được chuyện này chi bằng chúng ta bỏ sang một bên. Chuyện trước mắt chính là hoàng thượng muốn tuyên cáo Tư Thái Quy sẽ dẫn cấm vệ quân đến thiết kỵ Hoà An chinh phạt."

Quan văn kia nghe thế chớp mắt kinh ngạc, nói khẽ:

"Hoàng thượng có ý muốn đồ sát cả họ Cố sao?"

Bạch Vũ Hy lắc đầu: "Cố gia nhiều năm trấn giữ biên cương thiết kỵ. Nói đến để diệt sạch thì cũng chưa chắc, số quân phòng tuyến của mười quận An Lục cộng thêm với kỵ binh tinh nhuệ trong tay của Cố Sương Nhân cũng đủ để diệt sạch mấy vạn quân binh trong Tiên Lạc cung rồi."

Quan văn kia thở dài: "Nghe nói Ly Thân Vương sau khi quay trở về Hoà An dẫn binh chinh chiến với sơn tặc của Bán Nguyệt quốc đã thân vẫn. Ài, bây giờ Cố Sương Nhân thừa nước đục thả câu muốn tạo phản chống đối triều đình như thế này rốt cuộc Tiên Lạc sẽ như thế nào đây?"

Bạch Vũ Hy không nói gì nữa, lẳng lặng đi tiếp ra khỏi cổng minh đường bước lên kiệu rồi trở về phủ.

Chuyện giám sát về vấn đề của các quan văn, tướng sĩ trong triều đều do lão những năm này xử lý. Hiện giờ Tư Thái Quy muốn xuất binh, Cố Sương Nhân lại lật lọng một lúc hai chuyện đều chính là đang muốn quấy nhiễu thái bình mấy năm gần đây. Bạch Vũ Hy thở dài, đảo mắt nhìn ra khe cửa kiệu nhìn ánh nắng len lỏi vào, lấy ra trong tay một bức phong thư rồi nhìn đăm chiêu vào dòng chữ được viết ngoài bìa.

"Ý chỉ của hoàng hậu."

Bạch Vũ Hy âm trầm suy nghĩ: "Nương nương, người thế này là đang muốn bức ép hắn lộ diện sao?"

***
Cực Lạc Phường.

"Ca ca, đến giờ dậy rồi."

Tạ Liên bị tiếng gọi làm cho thanh tỉnh, hai hàng mi mắt khẽ run chầm chập mở ra. Ánh sáng lưu ly bên giường chiếu lên phảng phất bóng hình nọ đang nhìn ngắm y khiến Tạ Liên mở to mắt.

"Tam Lang."

"Ta đây."

Tạ Liên bần thần ngồi dậy, góc chăn đắp trên người cũng vì thế mà tụt xuống. Hoa Thành cũng ngồi dậy bên mép giường, đưa tay vặn sáng đèn rồi nói:

"Chúng ta cần phải trở về quân doanh sớm thôi."

Tạ Liên dụi dụi mắt: "Bây giờ đã là khắc nào?"

"Canh năm, phải mau chóng quay trở về."

Tạ Liên: "Sao đột nhiên lại gấp rút như vậy?"

Hoa Thành quay đầu khẽ cười: "Có kẻ không mời mà đến quân doanh."

Tạ Liên kinh động, vội hỏi: "Mật trú quân doanh phòng bị nghiêm ngặt như vậy vẫn để quân binh của Ô Dung quốc phát hiện ra sao?"

Hoa Thành: "Ca ca yên tâm, không phải là quân Ô Dung, là một người quen cũ tự tìm tới."

Tạ Liên: "Người quen?"

"Vừa rồi có người truyền tin cho ta, nói hắn đã đợi sẵn chờ diện kiến huynh rồi."

Tạ Liên nghe vậy vội rời giường, tức tốc thay quần áo rồi cùng Hoa Thành trở về quân doanh. Trong đầu y lúc này không biết có bao nhiêu sự hỗn tạp, nôn nóng chỉ muốn quay trở về càng sớm càng tốt. Trong lúc cả hai rời khỏi mật thất, không chú ý vậy mà để Nhược Da chớp được tiên cơ một mực leo lên người Tạ Liên bám víu không buông. Tạ Liên bất đắc dĩ chỉ có thể mang nó theo cùng mình.

Một canh giờ sau.

"Dừng."

Tiếng vó ngựa rầm rập ngưng lại, hắc mã hí một tiếng bị Hoa Thành giữ dây cương, Tạ Liên nhân lúc không có ai liền nhảy xuống khỏi ngựa, chỉnh tề sửa soạn là y phục của mình rồi quay đầu nhìn hắn nói:

"Tạm thời ta đi trước, tránh tai mắt kẻ khác nhìn thấy. Đệ dẫn chiến mã về lại chuồng sau đó vào trong lều Thái tử là được."

Hoa Thành gật đầu: "Được."

...

Tạ Liên quay trở lại trú binh, đám binh sĩ nhìn thấy y liền lập tức hành lễ. Y vội đưa tay miễn lễ rồi nhanh chân đi đến lều Thái tử.

Trước lều đã thấy Hạ Huyền đứng chờ sẵn, Hạ Huyền vừa trông thấy y liền cúi người chắp tay lên tiếng:

"Thái tử điện hạ."

Tạ Liên: "Minh Nghi tướng quân sao lại đứng đây thế?"

Hạ Huyền đứng thẳng người: "Giờ Sửu có người dẫn binh đến đây nói là tiếp viện do hoàng thượng truyền chỉ. Bây giờ hắn đang ở trong lều chờ điện hạ."

Tạ Liên nhíu mày hỏi: "Hắn dẫn thêm binh sao?"

Hạ Huyền gật đầu: "Vâng."

Tạ Liên không nói gì nữa, đưa tay vén màn bước vào trong. Y đưa mắt nhìn thấy thân ảnh mặc khinh giáp, hai tay khoanh vào, tư thế ngồi có chút quy củ không lỗ mãng giống những tướng quân khác. Hắn vừa thấy y liền lập tức đứng dậy hành lễ khiến Tạ Liên phút chốc ngơ ngẩn gọi tên:

"Mộ Tình?"

"Thần tham kiến thái tử điện hạ."

Hai mắt Tạ Liên sáng lên, y nhanh chân đi tới nhìn hắn rồi cười nói: "Lâu rồi không gặp, nhìn ngươi khác lúc trước rất nhiều."

Mộ Tình ngẩng đầu gương mặt không biểu tình gì chỉ lạnh lùng đáp: "Trấn giữ Thuỷ An một thời gian, sớm cũng phải khác rồi."

Tạ Liên gật đầu: "Nói cũng đúng."

Mộ Tình sau khi được phong làm Thái Uý đã theo thánh chỉ mà đến Thuỷ An trấn giữ. Dáng vẻ bây giờ không giống như thân vệ lúc trước âm trầm đi theo Tạ Liên mà chính là khí chất của một tướng quân lãnh đạo binh quyền. Phong thái của hắn có biết bao nhiêu là cường hãn, thật sự là tướng dụng võ.

"Ngồi xuống đi, sao đột nhiên lại chạy đến Tây An thế?"

Tạ Liên theo đà ngồi xuống bên bàn trúc nhỏ, Mộ Tình cũng ngồi đối diện rồi bảo:

"Hoàng thượng ban chỉ nói rằng Tây An bây giờ cần tiếp viện nên đã truyền ý kêu ta dẫn hai vạn kỵ binh đến hộ thuẫn cho biên cương. Còn lại không nói gì nữa."

Tạ Liên im lặng suy tư đủ điều, cuối cùng hỏi: "Phụ hoàng lần này chọn ngươi đến đây thay vì là Tư Thái Quy. Xem ra người đã có ý định cho lão dẫn binh đến thiết kỵ."

Mộ Tình: "Điện hạ, ta cũng nghe tin tức truyền rằng hiện giờ Cố Sương Nhân muốn tạo phản, còn có Ly Thân Vương..."

"Chỉ là tin giả, Cố Sương Nhân đang muốn cài bẫy lật đổ hoàng thúc nên mới tuyên cáo thiên hạ như vậy."

Mộ Tình chau mày: "Huynh không nghe được tin tức mới lan ra sao?"

Tạ Liên: "Tin gì?"

Mộ Tình thở dài: "Sao huynh lại không bắt kịp tin tức gì hết thế? Hoàng thượng truyền lệnh muốn xử trảm Ly Vương phi."

Tạ Liên kinh ngạc: "Còn có cả chuyện này?"

"Từ kinh đô truyền đến, e rằng bây giờ đã loạn đến mức không thể kiểm soát rồi."

Tạ Liên đưa tay day day ấn đường, an tĩnh đáp: "Ta tin chắc phụ hoàng không tin hoàng thúc đã chết nhưng không hiểu vì sao lại muốn xử lí Thuỷ Hoành đại nhân."

"Trông huynh có vẻ bình tĩnh nhỉ? Ta nghĩ nếu huynh biết tin này sẽ náo loạn không thôi." Mộ Tình khoanh tay nhìn y.

Tạ Liên: "Những lúc như này ầm ĩ có ích gì? Chẳng qua cho dù có làm lớn lên thì cũng chẳng giải quyết được gì cả chi bằng cứ suy xét từng việc có lẽ sẽ tốt hơn."

Mộ Tình cũng không nói thêm chỉ tiếp lời: "Ta nghe nói hoàng thượng sau khi đọc một bức phong thư từ thiết kỵ Hoà An truyền đến đã lập tức ban lệnh xử trảm Ly Vương phi. Nội dung trong bức thư ý nói Thuỷ Hoành Thiên cậy thế lộng quyền giờ đây một thân bước ra khỏi kinh đô, như phượng hoàng tung cánh cấu kết với Cố Sương Nhân để lật đổ triều cuộc."

Thần sắc Tạ Liên ảm đạm: "Thuỷ Hoành đại nhân xưa nay nắm quyền lực trong cung, không phải ngày một ngày hai sớm đã mang tiếng lâu rồi. Nếu thật sự muốn tạo phản, tự tay y cũng có thể làm được không cần phải giao hảo với Cố Sương Nhân. Hơn nữa lại làm Ly Vương phi mấy năm nay đứng sau hộ thuẫn cho hoàng thúc lấy đâu ra việc y có thể tạo phản?"

Mộ Tình: "Lúc hoàng thượng truyền chỉ để Ly Vương phi rời cung làm khâm sai tra xét tình hình ở thiết kỵ Hoà An. Sau đó lại mất tung tích mấy ngày, vài ngày sau đã có thư truyền đến tố trạng khiến hoàng thượng ban chỉ giết y. Ta cảm thấy chuyện này có lẽ vẫn có nguyên nhân khác."

Tạ Liên muốn nói gì đó bỗng dưng bên ngoài lều có người vén màn, thân ảnh hồng y thong dong tự tại bước vào chỉ nhếch miệng cười nói:

"Vương phi bị Cố Sương Nhân bắt giữ rồi nên mới không thể truyền tin cho kinh đô."

Mộ Tình vừa trông thấy hắn liền nhíu mày hỏi: "Hoa Thành?"

Hoa Thành đi tới bên hông chuôi đao Ách Mệnh sáng loé lên càng khiến phong thái của hắn có chút ngạo mạn nhưng cũng không giấu được sự anh tuấn đằng sau lớp băng vải đen kia.

Tạ Liên trông thấy hắn liền cười hỏi: "Đệ đến rồi sao? Đúng lúc lắm nói tiếp vấn đề đệ mới nói đi."

Mộ Tình trợn mắt quay đầu lại nhìn Tạ Liên rồi chỉ vào Hoa Thành, hắn lớn giọng: "Điện hạ, cái tên này không cho người truyền vào cứ thế mà vào đây, huynh không trách phạt hắn sao? Rõ ràng hắn đang phạm phép tắc mà!"

Tạ Liên gãi gãi đầu: "Chuyện này....ta cũng không câu nệ lắm thôi thì cứ bỏ qua đi."

Mộ Tình đanh mặt quát: "Bỏ qua như thế nào được? Lều của Thái tử cứ muốn vào là vào sao? Điện hạ, huynh nghĩ xem nếu lầm lỡ ban đêm hắn xông vào đây mà huynh không kịp đề phòng thì sẽ ra sao hả?"

Hoa Thành bật cười khanh khách: "Ồ? Ngươi lo tới chuyện đó rồi sao? Nhưng hôm qua điện hạ ở cùng với ta."

Mộ Tình quay phắt người: "Cái gì?"

Tạ Liên nhất thời không kịp chặn ngang chuyện này, vô lực đỡ trán mà thở dài.

Không xong rồi.

Bây giờ y chạy trốn khỏi đây có kịp hay không? Hai người kia bừng bừng sát khí nhìn nhau như thế càng làm Tạ Liên thấp thỏm.

Mộ Tình quay đầu nhìn y gằn giọng: "Điện hạ, rốt cuộc chuyện này là sao?"

Tạ Liên cười trừ xua xua tay: "Hiểu lầm đều là hiểu lầm thôi! Đêm qua ta có việc cần bàn với Hoa Thành nên mới tìm hắn nói chính sự hoàn toàn không có gì cả."

Mộ Tình nghe thế liền thu lại nóng nảy, hỏi y: "Nhưng lúc ta đến đây thì quân binh báo rằng không có hai người ở đây? Thế thì hai người bàn bạc ở đâu?"

Tạ Liên: "........"

Y quên mất bản thân mình hôm qua tá túc lại Cực Lạc Phường một đêm xong rồi mới trở về đây cùng Hoa Thành. Bây giờ bị Mộ Tình truy vấn như vậy thực có chút khiến y á khẩu.

Hoa Thành cười: "Đi tuần tra chung quanh buổi tối xem tuyến phòng Tây An có chặt chẽ không mà thôi."

Mộ Tình: "Chỉ có hai người mà cũng đi tuần tra sao?"

Tạ Liên đưa tay đằng hắng giọng: "Ừ."

Mộ Tình tức giận quát: "Lần sau nếu huynh muốn đi tuần tra thì nên dẫn thêm người đi cùng, huynh có biết ra ngoài chỉ có hai người ở chốn quân doanh này rất nguy hiểm không hả? Ai mà biết được hắn có mưu đồ gì đó với huynh lúc đó phải làm sao?"

Tạ Liên lần nữa nín bặt.

Cái mưu đồ mà hắn vừa nói, vừa vặn Hoa Thành cũng đã thành công có được y rồi. Nếu giờ để hắn biết sự thật ắt cả cái lều Thái tử cũng bị một đấm mà sập mất.

"Được rồi! Đừng bàn nữa! Tiếp tục chính sự đi!"

***

"Ngài cảm thấy không khoẻ sao?"

Giọng nói trầm thấp bên tai, lão công công cẩn thận đưa tách trà đến bên bàn. Sau đó lại dè chừng nhìn sắc mặt của người mặc triều phục ngồi trấn tĩnh giữa toạ.

Người kia nhắm nghiền mắt, ba ngón tay cứ theo từng nhịp mà nhấp nhả. Hắn khẽ mở mắt nhìn lão công công rồi hỏi:

"Tình hình thế nào rồi?"

Lão công công nhìn thấy khí nộ của hắn run sợ mà tâu:

"Bẩm...có người truyền tin đến phía bên biên cương sắp động binh khởi trận."

Người kia nghe vậy liền mỉm cười, nụ cười ôn hoà không mang theo ý giễu nhưng lại toả ra nộ khí quỷ dị. Hắn cười đầy ôn nhu rồi tự nói với chính mình.

"Sắp đến đây rồi?"

Lão công công nghe vậy liền cúi đầu: "Vâng."

Người nọ thở một hơi, hai mắt lại nhắm đi sau đó cười khẽ:

"Tiên Lạc, ngươi đến rồi."

————— CÒN TIẾP —————-

Tác giả: Người nào đấy? Là ai đấy? Các bạn đã đoán ra chưa?

Hi vọng mỗi chương đọc được cmt của các bạn để giúp toi có động lực! Mấy chương gần đây up lên chả có ai cmt gì thật khiến toi mất động lực quá đi T^T

Nhiều khi cũng muốn biết mọi người góp ý hay cảm thấy như thế nào về chương truyện lắm mà hong ai cmt gì hết khiến toi đôi khi sợ rằng truyện đang trở nên nhàm vì quá lê thê. Mong các bạn sẽ cmt đều đều cho tui vui hjhj

Cảm ơn cả nhà iu của kem!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net