CHƯƠNG 13: ÁO ĐỎ HƠN LÁ PHONG, DA TRẮNG NHƯ TUYẾT (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đương nhiên, lời này y tuyệt đối sẽ không nói ra miệng. Chẳng qua khó trách Nam Phong và Phù Dao hễ nghe thấy bướm bạc là biến sắc, coi bộ đã từng ăn quả đắng của chủ nhân bướm bạc lúc đi theo hai vị thần quan mà mình hầu hạ.

Một thần quan hỏi: "Thái tử điện hạ, ngươi gặp phải Hoa Thành, hắn hắn hắn... hắn có làm gì ngươi không?"

Giọng điệu này, rõ ràng nghe như đang hỏi "Ngươi thiếu cánh tay hay thiếu cái chân" hơn. Tạ Liên đáp: "Cũng không có làm gì, chỉ..." Nói đến đây, y lại không biết tìm từ nào thích hợp để diễn tả, tự cân nhắc: "Chỉ gì đây? Đâu thể nói chỉ cướp kiệu hoa của ta, dắt tay ta đi một đường được." Im lặng giây lát, Tạ Liên không thể làm gì hơn ngoài nói: "Chỉ phá mê trận mà nữ quỷ Tuyên Cơ bố trí trong núi Dữ Quân, dẫn ta vào đó thôi."

Các vị thần quan đều tỏ vẻ nghi ngờ, trầm ngâm không đáp. Hồi lâu sau mới có thần quan hỏi: "Chư vị, các ngươi thấy thế nào?"

Chỉ nghe giọng thôi, Tạ Liên cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ các vị thần quan liên tục lắc đầu nhún vai:

"Không có quan điểm gì, không có quan điểm gì hết!"

"Chẳng biết hắn muốn làm gì, thật khiến người ta sợ hãi."

"Rốt cuộc Hoa Thành muốn làm gì, xưa giờ không ai hiểu nổi cả..."

Mặc dù vừa được phổ cập Hoa Thành là bậc hỗn thế ma vương nhường nào, song đối với người này, Tạ Liên lại không hề cảm thấy kinh khủng như thế. Nếu thật sự phải nói, y cảm thấy lần này Hoa Thành coi như còn giúp mình nữa cơ. Nói tóm lại, việc cầu phúc đầu tiên y nhận được sau khi phi thăng về Thiên giới, hẳn nên được xem là hoàn thành rồi.

Từ đầu đã sớm nói, công đức hoàn nguyện của hành trình đến núi Dữ Quân lần này đều tính cho Tạ Liên, tuy rằng vị quan lão gia kia vì cái chết của con gái mà qua thật lâu mới nhớ phải hoàn nguyện, do hoàn nguyện với niềm đau xót, khó tránh ăn xén ăn bớt, nhưng đông góp tây góp, nhường tới nhường lui, tám trăm tám mươi tám vạn công đức cũng không kém là bao. Tạ Liên hết nợ cả người nhẹ nhõm, trong lòng trời quang mây tạnh, khoan khoái dễ chịu, tinh thần phơi phới, quyết định làm thần cho đàng hoàng, tốt nhất là có thể trở thành nửa người bạn của các vị thần quan. Mặc dù Thông Linh trận của Thượng thiên đình yên tĩnh thật, nhưng hễ bận thì cũng la lối không ngừng. Thường ngày tâm trạng tốt, hoặc nhìn thấy thứ gì thú vị, chư vị thần quan cũng vào trận nói, trêu đùa vài câu nhưng biết ngừng đúng chỗ. Tuy không phân biệt được ai với ai, Tạ Liên vẫn yên lặng lắng nghe, chỉ là không thể cứ im ỉm không nói tiếng nào mãi được, vì vậy nghe hồi lâu, thỉnh thoảng y cũng bất chợt ló đầu nói một câu:

"Đúng là thú vị thật đó."

"Đọc được một bài thơ ngắn nghe hay quá, chia sẻ với chư quân một chút."

"Một bí quyết trị nhức hông và chân vô cùng hiệu quả, chia sẻ với chư quân một chút."

Điều khiến người ta tiếc nuối chính là, mỗi lần Tạ Liên phát những nội dung mà mình dày công chọn lựa đồng thời rất có ích cho thể xác lẫn tinh thần đó, trong Thông Linh trận lại im như thóc. Dần dà về sau, Linh Văn thật sự nhịn hết nổi, bèn nói riêng với y: "Điện hạ à, những thứ mà ngươi phát trong Thông Linh, tốt thì tốt thiệt đó, có điều ngay cả thần quan lớn hơn ngươi trăm tuổi còn chưa phát nữa là."

Vì thế Tạ Liên cảm thấy hơi phiền muộn. Thật ra rõ ràng y không được tính là người lớn tuổi nhất, nhưng tại sao giữa các vị thần quan, y lại giống như một người già không theo kịp lớp trẻ? Có lẽ do y rời khỏi Thiên giới quá lâu, lại quê mùa nông cạn, không quan tâm đến thế giới bên ngoài, hết cứu được rồi, thôi bỏ đi bỏ đi. Sau khi bỏ qua việc này, Tạ Liên không còn phiền muộn nữa.

Nhưng còn một vấn đề: Đến tận bây giờ, nhân gian vẫn chưa có ai xây một đạo quán mới nào cho y. Biết đâu có, nhưng Thiên giới không tìm thấy nên không có bất cứ ghi chép nào trong danh sách. Phải biết ngay cả thổ địa ít nhiều gì cũng có một từ đường, còn y thân là một thần quan phi thăng đường hoàng, lại phi thăng tận ba lần, thế mà đến giờ vẫn không có đạo quán nào, cũng không có tín đồ nào cung phụng, đây quả là chuyện vô cùng xấu hổ.

Có điều xấu hổ chỉ là thần quan khác xấu hổ giùm y thôi, bản thân Tạ Liên cảm thấy cũng tạm được. Đã thế có một ngày y nhất thời nổi hứng, đột phát ý tưởng nói: "Nếu không có ai muốn thờ ta, vậy ta tự thờ mình chắc được ha."

Chư vị thần quan không biết nên trả lời thế nào.

Mẹ nó nào giờ làm gì nghe nói có thần quan nào tự thờ mình đâu!

Làm thần mà thê thảm đến mức này, còn ý nghĩa gì chứ!

Mà Tạ Liên đã sớm quen với việc mình vừa mở miệng là mọi người im lìm, cảm thấy mình tự hớn tự sướng thế này vẫn được xem là chuyện lý thú, một khi đã đưa ra quyết định, y lại nhảy xuống nhân gian.

Lần này, địa điểm y rơi xuống là một sơn thôn nhỏ, tên là thôn Bồ Tề. (Bồ tề = củ năng)

Nói là sơn thôn, thật ra chỉ là một sườn đất nhỏ mà thôi. Thấy nơi này non xanh nước biếc, ruộng lúa miên man, phong cảnh tuyệt vời, Tạ Liên nghĩ bụng: "Lần này rơi đúng chỗ tốt rồi." Nhìn thêm lần nữa, thấy trên sườn đất có một gian nhà tồi tàn xiêu vẹo, y bèn đi hỏi xung quanh, thôn dân đều nói: "Gian nhà đó bỏ hoang, không có chủ nhân, thỉnh thoảng có kẻ lang thang vào ngủ tạm một đêm, thích thì ở đi." Thế chẳng phải quá hợp ý mình sao? Tạ Liên lập tức đến gần vào xem.

Đến gần mới phát hiện, nhà gỗ nhỏ này nhìn từ xa đã tồi tàn, nhìn gần càng tồi tàn hơn. Bốn cây cột ở bốn góc phòng e rằng đã mục nát hết hai cây, gió thổi qua là cả gian nhà kêu cót két, tình nghi sẽ sập bất cứ lúc nào. Có điều mức độ này vẫn nằm trong phạm vi mà Tạ Liên chấp nhận được, y vào trong xem thử rồi bắt đầu dọn dẹp.

Các thôn dân nhìn sang, thấy nơi này thế mà có người muốn vào ở thật, ai nấy cũng kinh ngạc không thôi, bèn rủ nhau qua xem náo nhiệt. Thật ra thôn dân nơi này nhiệt tình dữ lắm, không chỉ tặng y một cây chổi, thấy y quét dọn đến mặt xám mày tro còn tặng y một giỏ củ năng mới hái. Củ năng đã được gọt vỏ, củ nào củ nấy trắng trắng mềm mềm, ngon ngọt mọng nước. Ngồi chồm hổm trước cửa gian nhà xập xệ ăn hết củ năng, Tạ Liên hạnh phúc chắp tay trước ngực, trong lòng quyết định gọi nơi này là Bồ Tề quán.

Vốn dĩ trong Bồ Tề quán đã có một chiếc bàn nhỏ, lau mấy cái là làm bàn thờ được ngay. Tạ Liên lụi cụi một phen, thôn dân vây xem phát hiện chàng trai trẻ này muốn biến nơi đây thành một đạo quán nhỏ thì càng ngạc nhiên hơn, nhao nhao hỏi: "Quán của ngươi thờ ai vậy?"

Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, nói: "Ừm, bản quán thờ Thái tử Tiên Lạc."

Mọi người ra chiều mù tịt: "Đó là ai thế?"

Tạ Liên nói: "Ta... ta cũng không biết nữa. Hình như là một vị Thái tử điện hạ."

"Ồ, vị ấy làm gì?"

"Chắc là bảo vệ bình an." Tiện thể lượm đồng nát.

Mọi người sốt sắng hỏi: "Thái tử điện hạ này có lo việc chiêu tài tiến bảo không?!"

*Chiêu tài tiến bảo: Ước mong tiền, thu được của. Nói chung là mong ước có được tiền tài và của cải.

Tạ Liên nhủ thầm, không nợ ngược đã may lắm rồi, ấm giọng nói: "Tiếc quá, hình như là không."

Mọi người đua nhau đề xuất ý kiến cho y: "Thôi thờ Thủy Sư đi, chiêu tài á! Chắc chắn nhang đèn thịnh vượng!"

"Không thì thờ Linh Văn chân quân đi! Biết đâu thôn chúng ta có thể đào tạo ra một Trạng nguyên!"

Một cô gái ngượng nghịu nói: "Cái đó... huynh có... có cái đó không..."

Tạ Liên giữ nguyên nụ cười, hỏi: "Cái nào?"

"Cự Dương tướng quân."

"..."

Nếu y thật sự mở một gian Cự Dương quán, chỉ sợ Phong Tín sẽ lập tức từ trên trời bay xuống cho y một mũi tên!

Quét dọn sơ lược Bồ Tề quán, còn thiếu lư hương, ống xăm này nọ kia, nhưng Tạ Liên quên béng mất việc quan trọng nhất -- Tượng thần. Y đeo mũ đi ra cửa, đúng rồi, đâu có cửa đâu. Nghĩ ngợi một lát, gian nhà này nhất định phải sửa lại, y bèn viết một tấm bảng đặt ở cửa: "Bản quán xập xệ nguy hiểm, khẩn thiết cầu bậc hiền sĩ, quyên tiền tu sửa, tích lũy công đức."

Ra khỏi cửa, đi bộ bảy tám dặm, đi đến trấn trên. Đến trấn trên để làm gì? Tất nhiên là để kiếm miếng cơm ăn, dùng lại nghề cũ của mình rồi.

Trong truyền thuyết thần thoại, thần tiên đều chẳng cần ăn gì, thật ra việc này khó nói lắm. Đúng là các Đại năng Tạo hóa có thể trực tiếp hấp thu linh khí cần thiết từ ánh sáng mặt trời và mưa sương, nhưng vấn đề là -- Có thể thì có thể, nhưng khi không ai lại thích làm thế? Tại sao phải làm thế?

Mà có một số thần quan, vì tu luyện pháp môn yêu cầu ngũ tạng sạch sẽ, tuyệt đối không thể dính vào thức ăn mặn nhiều dầu mỡ của con người, nếu dính vào, sẽ giống như con người ăn sống trùng độc bùn đất, vừa nôn mửa vừa tiêu chảy. Nói thế cũng không phải không ăn được thức ăn, chẳng qua chỉ ăn được quả tiên linh cầm (linh cầm = chim quý, thần điểu) sống ở đất sạch, có hiệu quả kéo dài tuổi thọ và tăng cường pháp lực.

Nhưng Tạ Liên không gặp vấn đề đó, y mang gông nguyền rủa trong người, không khác gì người phàm, gì cũng ăn được, hơn nữa do thân kinh bách chiến, ăn cái gì cũng không chết, bất luận là bánh bao để cả tháng hay bánh ngọt đã mọc mốc xanh, y ăn vào hoàn toàn không thành vấn đề. Nhờ sở hữu thể chất nghịch thiên như thế, lúc lượm đồng nát thật ra y sống cũng khá ổn. So sánh một chút: Mở quán thì mất tiền, lượm đồng nát kiếm tiền, quả nhiên phi thăng không bằng lượm đồng nát.

Tạ Liên tướng tá ngọc thụ lâm phong tiên phong đạo cốt, lúc lượm đồng nát có nhiều ưu thế hơn, chẳng mấy chốc đã thu đủ một bao lớn. Trên đường trở về, thấy một con bò già kéo một chiếc xe đẩy, trên xe chất vài đống rơm rạ cao ngất, y sực nhớ hình như khi nãy mình từng thấy chiếc xe đẩy này ở thôn Bồ Tề, hẳn là đi cùng đường. Tạ Liên hỏi có thể tiện đường quá giang không, chủ xe đẩy hất cằm, ý bảo y có thể lên, Tạ Liên bèn vác một bao đồng nát lớn lên xe ngồi. Ngồi lên rồi mới phát hiện, sau đống rơm rạ cao ngất, có một người đã nằm đó từ sớm.

*Ngọc thụ lâm phong: ý chỉ người con trai tao nhã hiên ngang phóng khoáng.

*Tiên phong đạo cốt: có phong thái và cốt cách của tiên.

Thân trên của người này giấu sau đống rơm, chân trái gác lên chân phải, dường như đang gối cánh tay nằm ở đó nghỉ ngơi, thoạt nhìn vô cùng thong dong tự đắc, điệu bộ thoải mái thích ý như thế khiến Tạ Liên hâm mộ không thôi. Đôi giày đen buộc rất chặt, dán sát cẳng chân thon dài thẳng tắp, trông khá là đẹp mắt. Nhớ đến những gì mình nhìn thấy dưới khăn voan ở núi Dữ Quân đêm hôm đó, Tạ Liên nhịn không được nhìn thêm vài lần, xác nhận trên đôi giày này không mắc dây bạc, không biết dùng da động vật gì chế thành, y nghĩ thầm: "Chắc tiểu công tử nhà nào chạy ra ngoài chơi rồi."

Xe đẩy chầm chậm lắc lư trên đường, Tạ Liên lưng đeo mũ, lấy ra một cuộn giấy chuẩn bị đọc. Xưa giờ y không mấy chú ý đến tin tức lưu truyền ở thế giới bên ngoài, nhưng do bị phũ nhiều lần, y cảm thấy ít nhiều gì cũng nên bù lại. Lắc lư chẳng biết bao lâu, xe bò đi ngang qua một rừng cây phong. Ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh, dải ruộng xanh mượt, rừng phong rực đỏ, mang chút mộc mạc lý thú của núi non, cùng với mùi cỏ tươi mát thấm tận ruột gan, khiến lòng người say đắm, Tạ Liên không khỏi ngẩn ngơ.

Thuở nhỏ y tu hành ở Hoàng Cực quán, Hoàng Cực quán xây dựng trong núi, khắp núi đồi đều là rừng phong, chói lọi như vàng, hừng hực như lửa. Cảnh tượng này, khó tránh khiến y có chút hoài niệm. Nhìn một hồi lâu, cuối cùng y mới cúi đầu tiếp tục đọc cuộn giấy.

Vừa mở ra nhìn đã thấy một hàng chữ, viết:

Thái tử Tiên Lạc, phi thăng ba lần. Võ Thần, ôn thần, thần đồng nát.

"..."

Tạ Liên nói: "Được rồi, thật ra nghĩ kỹ lại, Võ Thần với thần đồng nát cũng không khác gì mấy. Chúng thần bình đẳng, chúng sinh bình đẳng."

Lúc này, sau lưng y truyền đến một tiếng cười khẽ, một giọng nói cất lên: "Vậy sao?"

Thiếu niên nọ nói bằng giọng biếng nhác: "Ngoài miệng mọi người tất nhiên thích nói chúng thần bình đẳng, chúng sinh bình đẳng. Nhưng nếu thật sự là thế, chúng thần tiên căn bản sẽ không tồn tại."

Giọng nói này truyền đến từ sau đống rơm trên xe bò. Tạ Liên quay đầu lại nhìn, thấy thiếu niên nọ vẫn lười biếng nằm ở đó, không có ý định đứng dậy, chắc chỉ thuận miệng xen vào một câu, y mỉm cười nói: "Lời đệ nói cũng có lý lắm."

Tạ Liên quay trở lại, tiếp tục đọc cuộn giấy, bên dưới lại viết:

Rất nhiều người tin tưởng, với tư cách là ôn thần, bút tích hoặc ảnh chân dung của Thái tử Tiên Lạc có tác dụng nguyền rủa. Nếu dán vào lưng người nào hoặc trên cửa nhà nào, thì sẽ làm cho người đó hoặc hộ nhà đó gặp vận rủi liên tục.

"..."

Kiểu tường thuật này, quả thật khiến người ta khó mà nhận định rốt cuộc đang nói thần hay nói quỷ.

Tạ Liên lắc đầu, không nỡ đọc những tường thuật liên quan đến mình nữa, quyết định trước hết nên tìm hiểu về các vị thần quan hiện nay ở Thiên giới, để tránh không nhận ra ai là ai, mắc công thất lễ. Nhớ lại khi nãy có thôn dân đề cập đến Thủy Sư, y bèn lật lại tường thuật về Thủy Sư, lật đến một câu:

Thủy Sư Vô Độ. Chưởng nước, kiêm chưởng tài (chưởng = phụ trách/quản lý). Trong cửa hàng và trong nhà của nhiều thương nhân đều thờ một pho tượng Thủy Sư, bảo vệ tài vận của họ.

Tạ Liên cảm thấy hơi khó hiểu: "Đã là Thuỷ thần, tại sao lại kiêm luôn chưởng tài vận?"

Lúc này, thiếu niên nằm sau đống rơm lại lên tiếng: "Đội buôn ra ngoài kinh doanh vận chuyển hàng hóa, chủ yếu đều di chuyển bằng đường nước, cho nên trước khi khởi hành phải đến Thủy Sư miếu đốt cao hương, cầu xin một đường bình an, nếu nhận lời thì khi về sẽ thế này thế kia. Dần dà cứ thế, Thuỷ thần mới từ từ kiêm luôn chưởng tài vận."

Đây đúng là đang giải đáp thắc mắc riêng cho y. Tạ Liên xoay người lại, nói: "Là vậy sao? Thú vị thật, nói thế vị Thủy Sư này là đại thần quan lợi hại lắm nhỉ."

Thiếu niên nọ cười nhạo: "Ừ, Thủy Hoành Thiên cơ mà." (Tạm dịch: Nước vượt trời)

Nghe giọng điệu của cậu ta, dường như không hề đặt vị thần quan này vào mắt, cũng chẳng giống đang nói lời tán dương, Tạ Liên hỏi: "Thủy Hoành Thiên là cái gì?"

Thiếu niên nọ khoan thai nói: "Thuyền băng qua sông lớn, đi hay ở đều dựa vào một câu nói của gã. Không dâng lễ cho gã thì gã sẽ trở mặt, rất ngang ngược (ngang ngược = hoành), bởi vậy mới tặng cho gã cái biệt hiệu, gọi là Thủy Hoành Thiên, ý nghĩa từa tựa Cự Dương tướng quân với Quét Nhà tướng quân ấy."

Thần quan tên tuổi vang dội, ít nhiều cũng có vài biệt hiệu ở nhân gian và Thiên giới, tương tự như Tạ Liên là trò cười ba giới, nổi tiếng lạ đời, đồ sao chổi, chó nhà có tang, khụ khụ khụ khụ, vân vân mây mây. Thông thường dùng biệt hiệu gọi thần quan là chuyện vô cùng thất lễ, chẳng hạn như nếu như ai dám gọi Mộ Tình là "Quét Nhà tướng quân" ngay trước mặt hắn, Mộ Tình tất sẽ nổi cơn tam bành. Tạ Liên vẫn nhớ không thể gọi như thế, nói: "Thì ra là vậy, cảm ơn đệ đã giải đáp." Dừng một lát, cảm thấy thiếu niên này nói năng thú vị, y lại nói: "Anh bạn này, tuổi còn trẻ mà biết nhiều phết."

Thiếu niên nọ đáp: "Không nhiều lắm đâu. Nhàn rỗi ấy mà, lúc rảnh đọc lung tung vậy thôi."

Ở dân gian, đâu đâu cũng thấy hàng đống sách truyện thần thoại, toàn nói về những chuyện nào thần nào quỷ, lớn thì nào ân nào oán, nhỏ thì lông gà vỏ tỏi, có thật cũng có giả, thiếu niên này biết nhiều như thế cũng không có gì kỳ lạ. Tạ Liên buông cuộn giấy, nói: "Vậy, anh bạn này, thần thì đệ biết nhiều, còn quỷ thì đệ biết không?"

Thiếu niên nọ hỏi: "Quỷ nào?"

Tạ Liên nói: "Huyết Vũ Thám Hoa, Hoa Thành."

Nghe vậy, thiếu niên nọ cười khẽ vài tiếng, cuối cùng cũng ngồi dậy. Thiếu niên vừa quay đầu, hai mắt Tạ Liên bỗng sáng lên.

Chỉ thấy thiếu niên nọ ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, áo đỏ hơn lá phong, da trắng như tuyết, mắt sáng như sao, mỉm cười nghiêng mắt nhìn y, khôi ngô một cách lạ thường, nét mặt lại mang vài phần hoang dã khó tả. Tóc đen buộc lỏng lẻo, buộc hơi lệch một chút, thoạt nhìn tùy ý cực kỳ.

Hai người đang băng qua rừng phong đỏ rực như lửa, lá phong rơi rụng từng chiếc, có một chiếc rơi xuống đầu vai thiếu niên nọ. Hắn thổi nhẹ một hơi, thổi rơi lá phong, bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn Tạ Liên, cười như không cười nói: "Huynh muốn biết gì? Cứ hỏi thoải mái."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hmy