CHƯƠNG 140: RĂNG NANH SẮC NHỌN XÉ GIÓ BẺ TÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Liên thở dài, xoay người nói: "Ai, hiện tại thông linh trận của Thượng thiên đình bị phá hủy, mà ta lại không nhớ rõ thông linh khẩu lệnh của thần quan khác, muốn nói ra cũng không được. Phù Dao, đệ có nhớ rõ khẩu lệnh của vị thần quan nào không? Giúp ta truyền chút tin tức trở về, nói cho bọn họ biết ta ở đây, nhờ người tới hỗ trợ."

Vẻ mặt của y cực kì tự nhiên rất có sức thuyết phục, mây đen trên mặt của Phù Dao tan đi, trả lời cho có lệ: "Không biết. Hiện tại Thượng thiên đình vô cùng lộn xộn, tất cả mọi người đều rất bận, tự lực cánh sinh thôi."

Lúc này, Hoa Thành bỗng nhiên lên tiếng: "Ca ca, đứa bé này đói bụng đã hai ngày rồi, đang phát sốt."

Tạ Liên xoay người nhìn thử, quả nhiên, trán Cốc Tử nóng đến mức có thể chiên trứng gà, lập tức xách Thích Dung lên, tức giận hỏi: "Ngươi trông nó kiểu gì thế?"

Thích Dùng mặt đầy máu tươi, hừ một tiếng: "Lão tử có phải cha nó đâu! Không ăn nó đã là quá từ bi rồi! màu nhớ ơn ta đi!"

Tạ Liên nói: "Ta xem ngươi là sợ nó phát sốt vị không ngon nên mới không ăn đi."

Lan Xương thấy cảnh này liền nói: "Đứa bé kia bị bệnh sao? Nếu được thì để ta xem qua một chút đi."

Nàng cũng vừa trải qua một trận bầm dập, nhưng thấy Cốc Tử thật đáng thương, bò lại gần bế nó lên, bàn tay phủ lên trán, tựa như muốn dùng thể chất âm hàn giảm nhiệt cho Cốc Tử. Phù Dao một tay bắt lấy thai linh đã bị mấy tấm hoàng phù kia bao lại thành một quả cầu, tiến tới nói: "Đi theo ta."

Lan Xương rõ ràng không muốn đi, nhưng nhi tử đang ở trong tay hắn, vô cùng khó xử. Tạ Liên nói: "Chờ một chút, các ngươi khoan hãy đi. Phù Dao, bây giờ đệ có thể khuyên tướng quân nhà đệ không?"

Phù Dao nhìn y một chút, hỏi: "Huynh định làm gì?"

Tạ Liên nói: "Thật ra...", khi nói đến từ "Ra", y bất ngờ ra tay, thế như tia chớp, trong nháy mắt giữ lấy hai tay của Phù Dao, trong một đòn liền khoá chặt chẽ, lúc này mới tiếp tục nói, "Thật ra, ta đã biết chuyện của đệ ấy rồi!"

Phù Dao nhất thời không đề phòng bị y chế trụ, vừa kinh ngạc vừa giận giữ: "Huynh! Đê tiện!" Tạ Liên nói: "Không có không có nha. Đó gọi là thực lực. Đệ có thể dùng phương pháp như thế đánh lén ta, xem có trụ được ta không".

Hoa Thành lễ phép hưởng ứng: "Đúng vậy."

Phù Dao quả thật bị chọc giận đến trợn trắng mắt, nói: "Vậy huynh phải buông ta ra trước thì ta mới thử được chớ?!"

Tạ Liên nghiêm mặt nói: "Lần sau có cơ hội sẽ thử lại, bây giờ có chính sự. Phù Dao, nhờ đệ giúp ta khuyên nhủ tướng quân nhà đệ, về Thượng thiên đình trước đi."

"...Trở về?"

Phù Dao tức giận, vẫn cố nén giọng xuống, nói: "Huynh nói nghe nhẹ nhàng quá! Nếu bây giờ người ở trong hoàn cảnh đó là huynh, huynh sẽ lựa chọn trở về à? Người khác khuyên huynh trở về thì huynh sẽ nói sao? Trở về chờ cho người ta định tội mình một cách oan uổng? Trở về chờ chết hả?!"

Tạ Liên nói: "Đệ không cần kích động, ta nghiêm túc, không phải đang giỡn chơi. Tướng quân nhà đệ khác ta, tình huống của Mộ Tình không nghiêm trọng đến mức không thể vãn hồi, cứ chạy trốn như vậy thì mới là hạ sách, chạy là không nói rõ ràng được, ngay bây giờ đã có rất nhiều thần quan trực tiếp định tội đệ ấy. Nếu đệ có cách liên lạc với Mộ Tình thì nói cho đệ ấy biết, chuyện này, ta có thể giúp điều tra."

Phù Dao ngẩn ra: "Huynh giúp ngài ấy điều tra?"

Tạ Liên nói: "Ừ. Ta điều tra nhiều lần rồi, có kinh nghiệm. Ít nhất thì có kinh nghiệm hơn đệ ấy." Phù Dao nói: "Thái Tử điện hạ, xin hỏi huynh có nhớ hay chăng, những vị thần quan mà huynh tra xét? Có vị nào mà không ngã ngựa*?"

*Ngã ngựa: Thất thế

Tạ Liên lắc đầu: "Hai việc không giống nhau. Nếu như đệ ấy thật sự không làm chuyện này, ta chắc chắn có thể trả cho đệ ấy sự trong sạch, ta..."

Phù Dao tức đến bật cười, xen vào lời y: "Được rồi! Huynh với ngài ấy có tư oán còn ai chưa biết, huynh giúp tướng quân điều tra? Thế thì chẳng phải ngài ấy không còn đường sống luôn sao? Đừng có bộ làm tịch nữa, cứ việc nói thẳng là huynh muốn nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng để người ta chê cười tướng quân đi!"

Nghe vậy, sắc mặt Hoa Thành hơi trầm xuống. Chỉ trong giây lát, hắn bỗng bật cười: "Thôi mà ca ca. Tên này không biết tốt xấu, huynh nói nhảm với hắn làm gì? Có người trời sinh là bạch nhãn lang* không nuôi được, cả đời am hiểu nhất là đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử. Không chừng lại điều tra ra được kết quả là hắn có nhúng tay vào, để hắn tự dày vò bản thân đi thôi."

*Bạch nhãn lang: sói mắt trắng, chỉ kẻ vong ân bội nghĩa.

Phù Dao nhìn về phía hắn, châm chọc: "Tiểu hài tử?"

Hoa Thành đáp lại: "Tiểu thần quan?"

Khuôn mặt Phù Dao suy sụp. Tạ Liên giữ chặt hắn, nghiêm túc nói: "Việc nào ra việc đó, ta có thù oán riêng với đệ ấy là một chuyện, đệ ấy có làm chuyện xấu hay không lại là chuyện khác. Mộ Tình người này, tâm nhãn nhỏ, lòng dạ hẹp hòi, nhạy cảm đa nghi, tính cách kém cỏi, nói năng khó nghe, thích lải nhải, thường xuyên đắc tội với người khác, có rất nhiều người chán ghét, một bằng hữu cũng chả có, lại còn thù dai..."

"..."

Mặt không đổi sắc nói một tràng dài, Tạ Liên lại tiếp tục: "...Nhưng từ lúc quen biết Mộ Tình, ta lại nhận ra đệ ấy có điểm tốt"

"..."

Tạ Liên: "Mộ Tình có thể nhổ nước miếng vào chén trà kẻ khác, nhưng tuyệt đối không bỏ độc vào trong đó hại người."

"..."

Hoa Thành ghét bỏ: "Vậy sao? Nhưng nhổ nước miếng cũng thật ghê tởm."

Gân xanh trên trán Phù Dao nổi lên: "Không! Cho dù là nhổ nước miếng cũng không!"

Tạ Liên dịu giọng nói: "Vậy thì chắc sẽ bỏ thuốc xổ."

Phù Dao nhẫn nhịn tới muốn điên: "Huynh... Nhất định phải dùng kiểu so sánh này để miêu tả ngài ấy à... Huynh rốt cuộc nói gì cũng hại ngài ấy..."

Tạ Liên nói: "Xin lỗi, nhất thời không thể nghĩ ra so sánh nào khác thích hợp hơn."

Phù Dao giãy dụa vài cái, thoát không được, cảnh giác hỏi: "Có phải vừa rồi huynh đã mật báo với Thượng thiên đình không?"

Tạ Liên thành khẩn đáp: "Không có. Chỉ hàn huyên một chút mà thôi. đệ yên tâm, ta sẽ không hại tướng quân nhà đệ đâu. Nếu Mộ Tình thật sự không muốn về, vậy thì tới tìm ta cùng nhau hành động. Như vậy, hắn làm chuyện gì trên đường cũng có người làm chứng, không thôi càng nói càng sai, càng giải thích càng bị oan..."

Ngay lúc này, phía sau hai người bỗng nhiên vang lên một trận cười sằng sặc, hóa ra Thích Dung vừa mới nhìn thấy Lan Xương, liền nổi điên: "Ha ha ha ha ha ha ha ta còn tưởng là ai! Này chẳng phải, này chẳng phải là Kiếm Lan đại tiểu thư sao?"

Lan Xương vốn dĩ đang ôm Cốc Tử giúp nó hạ nhiệt, nghe vậy bả vai run lên, trợn tròn hai mắt, nói: "Ngươi là ai? Ngươi làm sao biết..."

Thích Dung cười haha nói: "Tại sao ta biết? Vô nghĩa! Ngươi suýt chút nữa phải kêu ta hai tiếng biểu đệ rồi! Làm sao thế này, thì ra ai cũng thành quỷ hết à? Chạy tới chạy lui nhiều người quen thế, thế giới nhỏ bé này thật náo nhiệt đó nha, hì hì!"

Tạ Liên nhíu mày hỏi: "Thích Dung, ngươi lại phát điên cái gì vậy? Kiếm Lan là ai?"

Thích Dung nói: "Haha, Thái tử biểu ca, ta hỏi huynh bị mù hay là đang giả ngu? Huynh nhìn kỹ xem đây là ai? Đây là đại tiểu thư quyền quý Tiên Lạc Quốc của chúng ta mà! Đệ nhất Tiểu thư khuê các của Tiên Lạc Quốc -- Kiếm Lan đại tiểu thư đó! Là con của quan lại với thương nhân, năm đó muốn bao nhiêu phong tình có bấy nhiêu, có gia thế lại thêm phần tư sắc, mỗi lần bình chọn mỹ nữ, tài nữ Tiên Lạc Quốc đứng đầu bảng đều không thể thiếu nàng, kiêu ngạo đến mức mắt đặt trên đầu, ai cũng chẳng để vào mắt. Nàng còn suýt chút nữa là vào cung tuyển phi rồi!"

"Cái gì?"

Tạ Liên không khỏi lập tức nhìn về phía Lan Xương. Năm đó cha mẹ đúng là từng có ý tuyển phi cho y, tuyển chọn rất nhiều mĩ nữ vào cung dự tiệc, bảo y nhìn coi có thấy hợp duyên không. Nhưng Tạ Liên thời niên thiếu chỉ một lòng tu đạo, ở trong yến hội đi đi lại lại một vòng rồi thôi, căn bản không nhớ tên với mặt của các thiếu nữ đó, làm sao có thể nhận ra?

Lan Xương nhìn phía Phù Dao, Phù Dao lại hừ một tiếng: "Cái này không phải tướng quân nhà ta nói. Người này cũng là di dân của Tiên Lạc quốc, năm đó nhất định huynh đã gặp rồi."

Tạ Liên lại nhìn Hoa Thành, sắc mặt hắn cũng chẳng kinh ngạc, nghĩ chắc hẳn không phải vừa mới biết. Tạ Liên xoay lại hướng Lan Xương, lẩm bẩm nói: "Ngươi thật sự đã từng là..."

Lan Xương lại vội vàng che lỗ tai: "Đừng nói! Đừng nói nữa! Đừng dùng cái tên đó gọi ta nữa!!! Ta... ta đã sớm đổi tên rồi."

Tạ Liên ngẩn ra, khoanh tay thở dài một tiếng.

Tiểu thư quý tộc năm xưa, giờ lại thành quỷ kĩ, xướng ca vô loài. Sửa lại tên, chắc là vì sợ hãi và hổ thẹn với người nhà, không chịu thừa nhận bản thân mình trở nên như thế này.

Nữ tử này đã từng là tín đồ của y, là con dân của y, làm sao không thở dài cho được?

Lúc này, Tạ Liên bỗng thấy bàn tay ấm áp. Cúi đầu nhìn xem, hoá ra là Hoa Thành, không có nhìn y, nhưng lại nắm chặt tay y.

Tuy rằng bây giờ Hoa Thành đang ở trong hình hài một đứa trẻ, nhiệt độ cơ thể lại vô cùng lạnh, tuy lạnh nhưng cái nắm tay này thật sự ấm áp.

Thích Dung không chút cảm động, tấm tắc nói: "Không nghĩ đến Kiếm Lan đại tiểu thư cao ngạo năm đó lại biến thành bộ dáng vừa già vừa xấu như thế này! Ta từ lâu đã thấy ngươi không ra gì, bây giờ nhìn lại, ánh mắt ta thật là vô cùng sắc bén mà, quả nhiên chẳng ra gì! Nhân tiện hỏi một tí, ngươi đẻ ra đứa con hoang này của ai?"

Những lời này bẩn thỉu đến cực điểm, mặt Lan Xương trắng bệch. Thích Dung lại nói: "Không phải là Thái tử biểu ca của ta chứ? Không đâu không đâu, nhìn biểu ca của ta, tám phần là bị bất lực rồi, cho nên mới suốt ngày làm bộ thanh tâm quả dục không gần nữ sắc, làm bộ làm tịch, như thế làm sao có thể sinh con? À há! Sao ta lại quên được nhỉ, sau khi Tiên Lạc mất nước thì không phải đại tiểu thư ngươi bị bán vô cái nơi đó đó sao? Nhất định là của loại tiện dân Vĩnh An rồi!"

Tạ Liên nhịn không nổi, đang chuẩn bị tiến lên làm cho gã câm miệng, Lan Xương so với y còn bùng nổ dữ dội hơn, văng một cái tát qua: "Mồm miệng không sạch sẽ sủa bậy cái gì đó?!"

Thích Dung bị nàng đánh một bạt tai, mạnh đến độ máu mũi giàn giụa, trợn tròn mắt quát: "Ngươi cái loại ác còn chưa tới lệ như ngươi, lại dám đánh lão tử đã cận Tuyệt?!"

(Điện Linh Văn chia Quỷ thành 4 cấp bậc: Ác: giết một người; Lệ: giết một nhà; Hung: diệt một thành ; Tuyệt: tàn phá một quốc)

Lan Xương phỉ nhổ vẻ mặt của gã, tay bóp chặt cổ lại bồi thêm hai phát tát: "Cận Tuyệt chó má gì chứ! Ngươi đúng là tự dát vàng lên mặt mình! Cái gì cơ, ngươi mà xứng được với ba vị Tuyệt kia á?! Ngươi lấy gì so sánh? Da mặt à? lão nương cứ thích đánh ngươi đấy!"

Lời nói của nàng đâm chọc vào vảy ngược của Thích Dung, gã tức giận phun nước miếng: "Ngươi mau bỏ cái móng gà xấu bẩn của ngươi ra! Lão tử sợ dơ! Buồn nôn nôn nôn!!!"

Hai người vật lộn một hồi, nhưng chỉ có Lan Xương đơn phương ẩu đả Thích Dung, Thích Dung bị Nhược Da trói chặt không thể động đậy, gào lên: "Tạ Liên! Thời điểm như thế này tại sao huynh không khuyên can?! Tấm lòng thánh thiện của huynh đâu?!"

Tạ Liên một tay giữ Phù Dao, cúi đầu nói chuyện với Hoa Thành, như là không nghe được tiếng kêu thảm thiết của gã. Lan Xương một bên đá Thích Dung, mặt khác hốc mắt đã đỏ lên, hung tợn nói: "Lão nương là loại tiện dân đã bị làm nhục, thì cũng chẳng muốn bị loại mọi rợ như ngươi đụng vào một ngón tay! Ngươi là đồ phế vật! Ngươi cũng xứng kêu người khác là tiện dân? Ngươi nói ai là tiện dân?"

Thích Dung giận vô cùng: "Ta là phế vật? Cái loại ca kĩ ghê tởm nhà ngươi mà cũng dám nói ta như vậy? Mẹ nó... Đợi chút, buông tảng đá kia xuống!!!"

Đang đánh, bỗng bên ngoài xuất hiện một tiếng vang "Ầm" lớn. Mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, Phù Dao hỏi: "Huynh chẳng phải nói là không có mật báo, chỉ hàn huyên một chút thôi sao?"

Hoa Thành khẽ nhíu mày, hừ một tiếng: "Không mời mà đến."

Một tiếng sét đánh nổ vang bầu trời đêm, mọi người bị trận sấm sét này chói đến mức phải nhắm mắt. Khi mở mắt ra rồi, thì thấy cách đó không xa, có một thần quan áo đen thân hình cao to đeo trường cung, bước tới, nói: "Thái Tử điện hạ!"

Tạ Liên buông tay áo, không dấu vết đẩy Hoa Thành ra sau lưng, nói: "Phong Tín! Sao đệ lại tới đây?"

Phong Tín đi nhanh về phía trước, nói: "Vừa rồi huynh bỗng dưng không trả lời, ta hỏi người khác, thông qua dao động của pháp lực để tìm được huynh." Nói xong nhíu nhíu mày, hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Rối loạn lung tung, huynh gặp phải cái gì sao?"

Tạ Liên đang muốn trả lời, Phong Tín liền thấy được Phù Dao đang bị y bắt trong tay với Hoa Thành đứng phía sau.

Hình ảnh này quả thật quá sức tưởng tượng của hắn, giống như kinh ngạc đến độ không biết nên biểu hiện thế nào, Phong Tín nói: "Huynh, chuyện này..."

Cuối cùng, hắn vẫn chỉ Hoa Thành, hỏi Tạ Liên: "...Đứa nhỏ này là ai vậy?"

Tạ Liên cười gượng: "Đáng yêu lắm phải không?"

Phong Tín trừng mắt, nhìn biểu tình của Hoa Thành một chút cũng chẳng giống lời nhận xét của Tạ Liên, hoài nghi hỏi: "...Đáng yêu hả? Không phải, tại sao ta lại thấy nó cứ cứ giống..."

Tạ Liên thong thả nói: "Giống con trai ta chứ gì?"

Phong Tín hoang mang: "? Huynh có con khi nào?"

Tạ Liên mỉm cười nói: "Chưa có. Ý ta muốn nói là, nếu ta sinh con trai, nhất định cũng đáng yêu như thế này, đúng không?"

Hóa Thành nắm lấy tay y, cười nói: "Đúng."

Phong Tín: "..."

Phù Dao: "..."

Tạ Liên nói: "Ha ha ha ha...? Lan Xương cô nương, đừng chạy!"

Phong Tín xoay người, quả thật thấy bóng dáng một người phụ nữ từ bên cạnh Thích Dung bỏ chạy, chạy như điên, lập tức không hề suy nghĩ mà kéo cung, nhắm ngay chân nàng.

Ai ngờ, không biết có phải là cảm giác được mẹ mình đang gặp nguy hiểm hay không, thai linh trong quả cầu tròn bị mấy tấm hoàng phù bao lấy đang bị Phù Dao bắt giữ kia rung lên mãnh liệt, bất ngờ nổ tung hoàng phù, điên cuồng gào thét thất thanh nhào về hướng Phong Tín mà đánh. Mời vừa rồi, Lan Xương hình như hoảng sợ mới chạy đi không kịp suy nghĩ, nghe thấy giọng nói kia mới nhớ ra con trai còn đang trong tay người khác, xoay người thất thanh la lên: "Thác Thác!"

Đây là lần đầu tiên Tạ Liên biết tên thai linh kia, hoá ra gọi là Thác Thác. Mũi tên của Phong Tín liền đổi phương hướng, bay về phía thai linh. Lại nghe "Răng rắc" một tiếng, thai linh kia bay qua bay lại giữa không trung, nhảy lên cây, tự nhiên như không mà cắn nát mũi tên, cũng khiến cho mọi người thấy rõ bộ dáng hiện tại của nó.

Nếu nói đây là một đứa bé sơ sinh, không bằng nói là một quái vật nhỏ dị dạng. Làn da toàn thân nhợt nhạt như bôi một lớp phấn, hai mắt lớn vô cùng, toát ra ánh sáng quỷ dị, tóc máu trên đỉnh đầu thưa thớt ố vàng, hai hàng răng nanh bén nhọn vô cùng cắn chặt mũi tên của Phong Tín, thấy hắn lại nhắm về phía mình, "Rột rột rột rột" nhanh chóng cắn mũi tên kia, cắn cho nó vỡ nát, rồi "Phụt" một cái, phun ra các mảnh vỡ lạnh lẽo của mũi tên sáng lập lòe, đóng đinh ở ngay bên cạnh giày Phong Tín, thè ra chiếc lưỡi đỏ thẫm vừa dài vừa nhỏ như lưỡi rắn, hệt như đang khiêu khích.

Phong Tín không nói hai lời, lại lắp một mũi tên, nhắm ngay nó. Thai linh kia giống như một con thằn lằn ở trên cây bò lên bò xuống, linh hoạt, quỷ quyệt vô cùng, khó trách Phù Dao bắt hoài không bắt được nó. Lan Xương sợ hãi nói: "Đừng đánh với hắn, chạy mau!!!"

Có thể quan tâm đến loại quái vật khiến người khác sợ hãi ghê tởm thế này, cũng chỉ có cha mẹ ruột của nó. Phong Tín nhắm chuẩn rồi, thả tay, một mũi tên bay ra. Chân thai linh kia bị mũi tên cắm xuống, hét lên một tiếng, bò không được. Lan Xương chạy như điên trở lại, duỗi tay ra rút đi mũi tên kia, nhưng bởi vì cấp bậc của bản thân quá thấp, vừa chạm vào mũi tên liền bị đẩy ra xa, còn phải chịu một chuỗi lửa nổ lên. Nàng lui về phía sau hai bước, lại kiên trì không ngừng tiến lên để rút, một lần lại một lần bị chuỗi lửa đốt.

Phong Tín thu cung về, tiến lên phía trước, nói: "Tốt, đi về thôi. Đừng có tăng thêm việc cho ta... Kiếm Lan?!"

Lan Xương mới vừa bị đẩy ra, nghe được giọng của hắn, cả người run rẩy, không nhúc nhích, vội vàng xoay người sang chỗ khác. Phong Tín lại nắm vai nàng muốn nàng quay người lại, hỏi: "Kiếm Lan?"

"..." Tạ Liên cảm thấy không ổn lắm "Có chuyện gì vậy?"

Lan Xương cúi đầu hàm hàm hồ hồ nói: "Ngươi nhận lầm người rồi."

Phong Tín nói: "Nàng nói bậy cái gì? Ta làm sao có thể nhận lầm nàng? Mặc dù trông nàng không giống trước kia, nhưng ta làm sao không nhận ra..."

Nói tới đây, hắn liền im lặng. Bởi vì, trước đây trông bộ dáng Lan Xương hiện tại, trang điểm loè loẹt, cả người nhiễm phong trần, hắn thật sự không nhận ra.

Cũng không thể trách hắn. Phong Tín vẫn giống như đúc với năm đó, không thay đổi mảy may, nhưng sự thay đổi của Kiếm Lan thì thật sự là quá lớn.

Thân hình, diện mạo, cử chỉ, cách nói năng, khí chất... Cho dù cha mẹ ruột của nàng đừng trước mặt nàng, cũng chưa chắc nhận ra được đây là con gái bảo bối của họ.

Phong Tín ngơ ngác nói: "...Là nàng. Thật sự là nàng. Chính là nàng!... Ta cho rằng nàng đã gả cho người ta rồi, sẽ sống tốt. Tại sao nàng... tại sao nàng lại trở thành như bây giờ..."

Nghe đến đó, Lan Xương đột nhiên xoay người, bất ngờ đẩy hắn một cái, chửi: "Ta thao mẹ ngươi!"

Phong Tín bị nàng đẩy đến mức lùi lại vài bước, nói không ra lời. Lan Xương vừa tiếp tục hung hăng đẩy ngực hắn, vừa chửi ầm lên: "Đã bảo ta không phải tên cái quỷ gì đó rồi mà, ngươi không hiểu tiếng người à?! Ngươi có bệnh à?! Còn nói 'Là ngươi, thật sự là ngươi, không sai chính là ngươi' tận ba lần liên tục! Làm bộ không quen biết ta không được sao? Làm bộ không nhận ra ta không được sao?! Đại gia à, thương xót cho ta đi, làm ơn chừa cho ta một chút mặt mũi được không? Được không?!"

Dáng vẻ này của nàng, quả thật chính là mụ đàn bà đanh đá đầu đường xó chợ, đại khái là chênh lệch với trí nhớ của Phong Tín quá lớn, hắn ngơ ngẩn nhìn Kiếm Lan, nói không ra lời. Tạ Liên cũng thế. Thích Dung là vui vẻ nhất, lăn lộn trên mặt đất mà cười: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha mẹ nó! Thái tử biểu ca! Nhìn xem chuyện gì đây này! Ngươi bị con chó trung thành nhất cho đội mũ xanh nha!!!"

Lan Xương hung hăng đá Thích Dung mấy cái, chửi: "Chó! Chó! Ta thấy ngươi mới giống chó nhất!"

Đàng hoàng mà nói thì, Kiếm Lan chỉ là đã từng được gia tộc kì vọng cao, nhưng vẫn chưa chính thức vào cung, càng chưa từng được lập phi, cho nên câu nói vui sướng của Thích Dung khi người gặp họa này cũng chẳng phải thật. Nhưng Tạ Liên thật sự không biết nói cái gì mới phải. Trăm triệu lần cũng chẳng nghĩ tới, người thường ngày nếu không cần thiết thì một câu cũng không nhiều lời với phụ nữ như Phong Tín, lại...

Lúc này, hai hàng răng nhọn của thai linh kia lại rắc rắc rắc cắn nát cái mũi tên đang cắm trên nó, thoát thân nhào về hướng Phong Tín. Phong Tín nhất thời không để ý, bị nó cắn một vết thật sâu trên cánh tay, máu tươi trào ra, tuôn điên cuồng không ngừng.

Tay phải chính là tay thuận của Phong Tín. Đối với một Võ Thần mà nói, cánh tay thuận bị thương cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì, Phong Tín đưa tay trái lên định đánh, Lan Xương lại hô: "Đừng đánh nó!"

Phong Tín vừa tung chưởng liền lập tức dừng lại, ngay sau đó, một ý nghĩ đáng sợ bỗng nảy sinh trong đầu hắn.

Không riêng gì hắn, mọi người ở đây đều suy nghĩ đến cùng một việc. Phong Tín mặc cho thai linh giống như cá ăn thịt người đang cắn lấy cánh tay hắn kia, nhìn về phía Lan Xương, nói: "...Này... là...?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hmy