CHƯƠNG 148: KIẾM GÃY MANG HẬN Ý, MINH TƯỚNG QUÂN LIỆU CÓ HỐI HẬN (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Minh Quang đánh giá Bùi Túc từ trên xuống dưới, dò hỏi: "Ngươi chính là tiểu Bùi?"

Bùi Túc đáp: "Là ta."

Minh Quang miết mắt nhìn Bán Nguyệt rồi mở miệng: "Nghe nói, hắn là vì tiểu cô nương này mà vứt bỏ cái ghế Thần Quan? Ha ha, Bùi Minh, ngươi không phải từ trước đến nay tôn sùng nhất câu 'huynh đệ như thủ túc, nữ nhân như quần áo' sao? Sao hậu nhân của ngươi, cùng ngươi một chút cũng không giống nhau thế này? Cái cách ngươi lựa nữ nhân hắn cũng học không nổi một thành hay sao, Bán Nguyệt quốc sư cùng cái chim cút nhỏ xem xem giống cái gì? Nên sẽ không phải ngươi mấy trăm năm trước bị người ta đeo nón xanh, nuôi con người khác đi, ha ha ha ha ha..."

Bùi Túc giận dữ: "Nói nhảm." Nói xong liền dứt khoát tung ra một chưởng. Khắc Ma cũng từ trên mặt đất nhảy lên, quát: "Ta cùng với các ngươi thế bất lưỡng lập!"

Minh Quang hô: "Này! To con, chúng ta một đường!"

Khắc ma vừa quay đầu lại thấy Minh Quang đang nhảy lên, hóa thành một thanh trường kiếm, bay đến trong tay hắn. Khắc Ma mở tay, chặt chẽ cầm lấy chuôi kiếm, thân thể cao lớn ngay tức khắc bạo xuất một trận hắc khí!

Hung thi cầm ma kiếm, chính như mãnh thú mọc răng nọc!

Mới vừa rồi Bùi Minh cầm Ách Mệnh chạm vào mặt y, Ách Mệnh liền dài ra. Tuy rằng không biết giải thích ra sao, nhưng y cảm thấy, có lẽ phương thức đồng dạng có thể giúp Hoa Thành một phen, vốn định nhân lúc người khác chưa chú ý tới lén lút giúp Hoa Thành độ khí, xem coi có giúp ích được gì hay không, bất chợt thấy tình huống nguy cấp, vội nói: "Để ý!"

Bùi Minh không tham gia chiến đấu cùng Bùi Túc Bán Nguyệt. Tuy rằng hai người thân pháp một người sắc bén dứt khoát, người kia mơ hồ quỷ dị, nhưng Bùi Túc lại không có pháp lực, Bán Nguyệt cũng không đủ mạnh. Còn đối phương không những có pháp lực, lại liên thủ nên mạnh càng thêm mạnh, cho nên chỉ biết cố hết sức.

Bán Nguyệt vừa rồi bị Khắc Ma mắng, ngượng ngùng ném ra Hạt Vĩ Xà, như vậy Bùi Túc cũng không cảm thấy vướng tay vướng chân, xà bay như mưa, làm Khắc Ma tức giận gầm rú, cũng may có Minh Quang kiếm chém tới bức đám xà thối lui. Tạ Liên quan sát một hồi, trong lòng cảm thấy an tâm phần nào. Bởi vì y nhận ra, Khắc Ma cùng Minh Quang phối hợp cũng không tốt. Khắc Ma đã quen dùng gậy nanh sói, bây giờ sử dụng kiếm quả thật rất ngượng. Lực tay của hắn lớn vô cùng, trong tay lại là thứ binh khí sắc bén cực điểm, nhưng kết hợp cùng nhau lại không thể phát huy ra hiệu quả mạnh nhất, nghĩ mãi cũng không thông. Nhân lúc này, y chạy nhanh nắm lấy cơ hội, ôm lấy Hoa Thành, nói nhỏ: "Đắc tội!"

Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn đang nhắm nghiền hai mắt, Tạ Liên cảm thấy thật khó có thể xuống tay, vội vã khẩn trương không tự chủ được liền hôn lên trán, nhẹ nhàng một chút, thập phần nhu hòa, trong lòng thật sự sắp hỏng mất. Bỗng kế bên truyền đến thanh âm: "Thái tử điện hạ ngươi lầm không vậy, cái trán thì có ích lợi gì!"

Tạ Liên suýt nữa bị một tiếng này dọa bay lên trời, quay đầu nhìn lại, người ngồi bên cạnh là Bùi Minh, liền thấy hơi hơi giận: "Bùi tướng quân, ngươi có thể đừng nhìn được không!"

Bùi Minh đáp ứng: "Được được, không nhìn nữa." Nói đoạn quay đầu ngồi xem bên kia đánh nhau. Quan sát một hồi, hắn hô: "Tên kia! Kiếm không phải dùng như vậy đâu, thà ngươi bỏ kiếm đánh tay không còn hơn."

Lời này là nói cho Khắc Ma, nhưng Khắc Ma sao mà hiểu được, Minh Quang trên tay hắn bèn châm chọc: "So ra kém ngươi ở khoản bẻ kiếm ha, ngươi bây giờ thật giống phế vật chỉ biết đứng chỉ trỏ!"

Gã mới vừa nói xong, Bùi Minh bỗng nhiên bay vào gia nhập trận chiến, dừng ở trước người Khắc Ma. Khắc Ma sửng sốt đem kiếm bổ tới, song lại chỉ nghe rõ một tiếng giòn rã, một kiếm này, không bổ trúng bất cứ thứ gì. Thấy kì lạ, hắn cúi đầu nhìn, không khỏi ngạc nhiên.

Minh Quang kiếm trên tay, không ngờ lại một lần nữa bị bẻ gãy!

Nhân cơ hội này, Bùi Túc liền cầm một đám Hạt Vĩ Xà ném tới, quả thực giống như vừa hất ra một bát thuốc nhuộm, bám lên người Khắc Ma toàn màu đỏ tím. Hắn rít gào che mặt lại, liều mạng đem những con rắn kia hất ra. Bùi Minh cúi đầu xuống nhìn Minh Quang kiếm bị bẻ gãy: "Ngươi biết rõ chiêu thức của ta, ta đương nhiên cũng biết nơi nào ngươi dễ bị bẻ gãy nhất."

Bán Nguyệt giơ hai ngón tay vẽ hoa văn phù chú, hạ chú đem Minh Quang cùng Khắc Ma đang ngỡ ngàng thu vào bình. Đến đây, Tạ Liên rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ: "Nhiều người quả nhiên dễ làm nên chuyện!"

Bán Nguyệt ôm hai cái bình lắc lắc, đặt chúng ở bên tai nghe động tĩnh trong bình. Tạ Liên vội nói: "Bán Nguyệt đừng đùa nữa, mau quản chúng cho tốt, để ý đừng thả ra."

Bán Nguyệt gật gật đầu, ngồi xổm xuống trước mặt Tạ Liên, nhìn nhìn Hoa Thành, hỏi một câu: "Hoa tướng quân, đây là con của ngài sao?"

Tạ Liên cười cười trả lời: "Thật đáng tiếc, không phải đâu."

Rất nhanh, y liền cười không nổi nữa. Bán Nguyệt "A" một tiếng, nói: "Vừa rồi thấy ngài hôn hắn, ta còn tưởng rằng là đâu."

"..."

Y cũng không muốn nhiều lời thêm nữa, bưng kín cái trán. Bán Nguyệt kéo một cái bím tóc của Hoa Thành ra, thực quan tâm mà nói: "Hắn giống như bị bệnh, có cần để hắn vào bình dưỡng thương hay không? Lần trước Hoa tướng quân ngài cũng ở trong đó, ta cảm thấy làm vậy sẽ tốt hơn."

Bùi Túc rốt cuộc đi tới: "Không cần. Thái Tử điện hạ sẽ chăm sóc tốt."

Bán Nguyệt gật đầu: "Ừm."

Lúc này, Bùi Minh nhìn nhìn nàng, hỏi: "Ngươi chính là Bán Nguyệt quốc sư?"

Hắn đứng trên cao nhìn xuống Bán Nguyệt, Bán Nguyệt bị bao phủ dưới bóng hắn, ngồi xổm trên mặt đất, gật gật đầu.

Bùi Túc cố ý vô tình đứng ở trước người nàng, Bùi Minh lại đem hắn đẩy ra, đi đến trước mặt Bán Nguyệt, tựa hồ muốn tinh tế xem kỹ một phen. Ai ngờ, hắn chỉ còn cách Bán Nguyệt hai bước chân thôi, Bán Nguyệt lại sắc mặt đại biến, lập tức nhảy dựng lên, chạy trốn ra sau lưng Tạ Liên, tựa như tránh còn không kịp, nhưng xem biểu tình của nàng, lại không giống như đang sợ hãi. Mọi người đều cảm kỳ quái, Tạ Liên ngẫm lại liền hiểu rõ, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Bùi tướng quân, cái kia... viên đường quỷ vị..."

Bùi Minh ngẩn ra, sắc mặt đen sì. Nghĩ đến khí vị của viên kẹo đường mãi còn chưa tán, Bán Nguyệt tốt xấu cũng là một nữ quỷ, tất nhiên là không chịu nổi cái mùi vị thấp kém này, lập tức muốn chạy trốn!

Tạ Liên buồn cười, ngay sau đó nghiêm túc hỏi: "Vũ Sư đại nhân vì sao cũng tới núi Đồng Lô? Hắn hiện tại ở đâu? Hai người tại sao không đi cùng hắn?"

Bùi Túc đáp: "Vạn quỷ xao động, rất nhiều yêu ma quỷ quái kéo nhau tới núi Đồng Lô. Vừa lúc đi ngang qua Vũ Sư hương, thì thấy chúng đang bắt mấy người nông dân làm lương khô dự phòng mang đi. Lúc ấy Vũ Sư đại nhân cùng vật trấn giữ đều không ở đó, sau khi trở về liền truy kích đến tận đây. Chúng ta vốn là cùng đi, nhưng trên đường nghe được Thái Tử điện hạ ngươi lấy Bán Nguyệt ngữ gọi chúng ta, vậy nên liền tới xem sao."

Lúc ấy, Tạ Liên chỉ là loạn miệng gọi, không nghĩ tới bọn họ không ngờ thật sự ở gần đây, thật sự là chó ngáp phải ruồi mà. Vũ Sư hương kia nhìn tựa như một thôn trang nhỏ yên bình, có quỷ đi ngang qua, không biết tốt xấu bắt người lung tung cũng có khả năng. Bùi Minh nói: "Ta lúc trước ở nhân gian không tìm thấy ngươi, ngươi thế nào tới Vũ Sư hương? Đừng nói với ta là ngươi đuổi theo Bán Nguyệt quốc sư đi."

Bùi Túc hơi hơi cúi đầu: "Không phải. Là Vũ Sư đại nhân đã cứu ta."

Hóa ra, Bùi Túc sau khi bị lưu đày dưới hạ giới, vẫn luôn du đãng tứ hải, có lần gặp Thích Dung, đem Thích Dung chọc giận, kết quả bị một đám tiểu quỷ đuổi giết. Nếu Bùi Túc có pháp lực trong người, cái đám ô hợp kia sao có thể làm gì được hắn, nhưng hiện tại pháp lực đã bị phong bế, đối mặt với chúng quỷ vây đánh, liền yếu thế. Tình thế nguy cấp, vừa lúc Vũ Sư cưỡi trâu đi ngang qua, thấy vậy liền ra tay tương trợ, sau khi hỏi rõ ngọn ngành, Bùi Túc liền được thu lưu ở Vũ Sư hương, tạm thời dưỡng thương, dưỡng cho đến hiện tại.

Bùi Minh tựa hồ rất kinh ngạc: "Vũ Sư đại nhân không làm khó dễ ngươi?"

Căn cứ vào lời nói của Sư Thanh Huyền, Vũ Sư hương cùng Minh Quang điện trước kia từng có hiềm khích, Vũ Sư đá Bùi Minh trước một vị phó thần. Nhìn dáng vẻ, Bùi Minh cũng không cảm thấy Vũ Sư là một vị thần quan có lòng dạ trống trải. Bùi Túc lại nói: "Không có. Vũ Sư đại nhân chưa từng gây khó xử cho ta, ngược lại còn giúp đỡ rất nhiều."

Lúc này, một thanh âm bỗng nhiên vang lên: "Vũ Sư? Vũ Sư ngươi nói có phải là Vũ Sư quốc hay không?"

Tạ Liên thuận miệng trả lời: "Đúng vậy." Nói xong rồi mới phát hiện, thanh âm không ngờ là của Minh Quang. Gã bị giam trong bình, lại còn dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài. Tạ Liên trả lời xong, gã mắng: "Bùi Minh! Ngươi ngủ với nhiều nữ nhân như vậy, mà lại chỉ sinh ra một hậu nhân phế vật như vậy thôi sao? Không ngờ còn yêu cầu người dân của Vũ Sư quốc che chở mới có thể sống tạm, còn giúp bọn họ nói tốt, đúng là thế hệ sau không bằng thế hệ trước mà!"

Nghe vậy, Bùi Minh biểu tình thoáng có chút cứng ngắc. Tạ Liên không rõ có chỗ nào buồn cười, thấp giọng dò hỏi Bán Nguyệt: "Muội hiểu không? Có chỗ nào đáng cười nhạo hửm?"

Bán Nguyệt đáp: "Không hiểu lắm. Thế nhưng, ta hình như từng nghe Bùi Túc ca ca nói qua, trước khi tướng quân nhà huynh ấy phi thăng, từng là tướng quân Tu Lê quốc."

"..."

Bùi Minh là tướng quân Tu Lê quốc, có vấn đề gì sao?

Rất có vấn đề!

Bởi vì, theo như Tạ Liên biết, thì Vũ Sư quốc chính là bị Tu Lê quốc tiêu diệt! Bán Nguyệt lại nói: "Vũ Sư đại nhân, là vị quốc chủ cuối cùng của Vũ Sư quốc."

"..."

Khó trách lúc Bùi Minh nhắc tới Vũ Sư thần sắc có điểm khác thường, cũng khó trách Vũ Sư lại giáo huấn hắn trước vị phó thần quan kia, thì ra là có nguyên nhân sâu xa, giữa hai người từng có oán hận.

Phải biết rằng đối với Thần Quan mà nói, nhân gian các quốc gia tiêu diệt lẫn nhau tới lui, ngươi vừa bước xuống ta liền bước lên là lẽ thường, nhưng nếu diệt chính quốc gia của một vị thần quan cùng triều, người này còn cả ngày ở thượng thiên đình lúc ẩn lúc hiện, không thể không nói, trong tâm hẳn lúc nào cũng nhộn hạo.

Bùi Túc lấy ra thêm một lá bùa dán ở ngoài bình, Minh Quang thanh âm đột nhiên im bặt. Hắn thờ ơ hỏi: "Tướng quân vì sao lại đến đây?"

Bùi Minh nhàn nhạt đáp: "Còn không phải đến lôi ngươi về hay sao."

Mọi người lĩnh ngộ. Tạ Liên nhớ tới lời Hoa Thành nói lúc trước. Xem ra, Bùi Minh đây là được Quân Ngô phái tới. Bùi Minh vỗ vỗ vai Bùi Túc khuyên nhủ: "Nếu ngươi cũng tới thì biểu hiện cho tốt đi, lần này nếu làm tốt, hẳn là có thể hồi thượng thiên đình."

Bùi Túc chưa trả lời, liền nhìn thấy bùa chú hắn dán trên bình bị thiêu rụi, lại là Minh Quang -- hắn bị nhốt ở bên trong cảm thấy quá mức phẫn nộ, dùng lửa giận thiêu hủy phù chú. Hắn nói: "Bùi Minh!!! Ngươi còn nhớ rõ lúc trước ngươi nói thế nào không?!"

Bùi Túc định dán thêm một lá bùa phong khẩu, Bùi Minh ngăn cản hắn, hỏi vặn: "Bùi mỗ cuộc đời nói quá nhiều, ngươi bảo câu nào?"

Minh Quang căm hận gằn giọng: "Ngươi giết nhiều bộ hạ lâu năm như vậy, câu gì mà bản thân ngươi còn không rõ hay sao? 'có người có thể giết, có người không thể; có việc có thể làm, có việc lại không.' Bộ dáng lòng mang thương sinh khẩu khí hiên ngang lẫm liệt! Hiện giờ đâu rồi? Ngươi cho rằng người khác không biết tiểu Bùi nhà ngươi làm ra cái chuyện gì hay sao? Sớm đã lan truyền khắp nơi! Ngươi lại còn tìm mọi cách giúp hắn chùi đít giúp hắn lấp liếm. Chẳng lẽ những huynh đệ ngày xưa cống mạng giúp ngươi nam chinh bắc chiến nên chết, còn hậu nhân này của ngươi thì không nên?? Lúc trước ta nói sai rồi, ngươi người này, bảo quần áo nên ném liền ném, nói đối thủ phải giết liền giết! Tiểu Bùi nhà ngươi là báu vật, còn chúng ta chính là cỏ rác chắc?!" Hắn nói không ngừng nghỉ, Bùi Minh bỗng nhiên chen ngang: "Ngươi, không phải là Minh Quang chứ."

Thanh âm trong bình nháy mắt trầm mặc. Giây lát, Minh Quang nói: "Ngươi, ta có phải Minh Quang hay không ngươi biết được sao? Đều hóa hình!"

Bùi Minh lại khẳng định: "Không. Ngươi không phải Minh Quang."

Thanh âm từ trong bình táo bạo cất lên: "Ta đây còn có thể là ai?"

Bùi Minh nghiêm túc đáp: "Ngươi là Dung Quảng đúng chứ."

Lời vừa nói ra, thanh âm kia hoàn toàn trầm mặc.

Bùi Túc nghe thấy cái tên này, hai mắt hơi hơi trợn to, Tạ Liên liền hỏi: "Tiểu Bùi tướng quân, Dung Quảng là người phương nào?"

Bùi Túc phục hồi tinh thần lại, hơi hơi chần chừ một lát, đáp: "Trước khi phi thăng, tướng quân từng có một vị phó tướng lâu năm nhất, là một bộ hạ cực kì đắc lực."

Tạ Liên rốt cuộc đã hiểu "Tướng quân bẻ kiếm" là điển cố gì.

Bùi Minh lúc ở nhân gian, tình trường đắc ý, sa trường cũng đắc ý, chính là nhân vật lợi hại đánh đâu thắng đó, mấy chục trận chưa chắc đã có bại tích. Trong đó, ngoại trừ bản thân hắn kiêu dũng có duyên với các trận chiến, thì cũng không thể thiếu một vị phó tướng giúp đỡ. Vị phó tướng này, tên là Dung Quảng.

Dung Quảng lấy gian trá giảo hoạt, tâm cơ chồng chất mà nổi danh. Hai người tuy rằng tính cách phong cách khác nhau rất lớn, nhưng sớm hiểu rõ bản chất của nhau, phối hợp cũng tốt ngoài ý muốn. Một chủ minh, một chủ ám, chiến đấu cùng nhau nhiều năm như vậy, giao tình phải nói tựa như sắt đá, rất vững bền. Ngay cả bội kiếm Minh Quang của Bùi Minh, cũng lấy tên hai người "Minh" cùng "Quảng" hài âm mà thành.

Bùi Minh đánh giặc làm rung chuyển cả một niên đại loạn chiến, tự nhiên là sẽ rất nhanh được thăng chức. Nhưng thăng đến cùng cũng chỉ là cái chức tướng quân, ghê gớm lắm thì thêm vô số danh hiệu tôn vinh, nhưng có như vậy thì thấy quốc chủ cũng phải cúi đầu thôi. Cái này, chính bản thân hắn cũng không có ý kiến, nhưng mà, các bộ hạ theo hắn phá tan nhiều thành trì, chiến giáp dính vinh quang càng ngày càng loá mắt, bọn họ lấy Dung Quảng đứng đầu lại ngo ngoe rục rịch nổi lên.

Bùi Minh chưa từng kiêu ngạo vì bản thân, thế mà các bộ hạ lại thay thế hắn bành trướng. Nghiêm trọng nhất chính là Dung Quảng. Bởi vì hắn cùng quân tướng sĩ giao lưu rất nhiều, cho nên có thể kích động nhân tâm, khiến cho rất nhiều lão bộ hạ đều bắt đầu sinh ra ý niệm "Bùi tướng quân hiện giờ địa vị kém xa so với những gì hắn nên được". Bọn họ một lòng mưu sự, muốn đánh vào hoàng thành Tu Lê Quốc, ủng hộ Bùi Minh xưng vương, mang theo bộ hạ thăng chức, lên cao một bậc.

Nhưng mà, bản thân Bùi Minh đối với việc xưng vương một chút cũng không có hứng thú.

Lạc thú của hắn chính là đánh thắng trận cùng ngủ với mỹ nữ, mà hai cái này, cũng không cần đương quốc chủ mới có thể làm được. Huống hồ, lúc ấy Tu Lê quốc chủ tuy rằng không có thành tựu gì, nhưng cũng không có sai lầm, nếu đổi lại là hắn, không chắc có thể làm tốt hơn, khởi sự trăm hại không lợi, chỉ khiến cho vô cớ động loạn mà thôi, cho nên, Dung Quảng hứng thú bừng bừng cùng hắn đề nghị vài lần, nhưng đều bị Bùi Minh lấy bốn lạng đẩy ngàn cân từ chối.

Khuyên rất nhiều, Dung Quảng lại không có nửa điểm bị thuyết phục, ngược lại càng ngày càng si ngốc. Rốt cuộc có một ngày, bọn họ tự ý quyết định đánh, bất chấp tất cả, tiền trảm hậu tấu. Nghe đến đây, Tạ Liên không còn lời gì để nói, thầm nghĩ: "Loại sự tình này, chính là không trâu bắt chó đi cày..."

Bùi Túc thấy y đang suy tư, nói tiếp: "Dung Quảng chưa chắc đã thật lòng ủng hộ lập Bùi tướng quân làm vương, chỉ là, hắn cần nhờ vào danh của tướng quân mà khởi sự. Bởi vì uy vọng của hắn so với tướng quân không cao, nếu lấy danh nghĩa chính mình phất đại kì, chưa chắc có thể phục chúng."

Tạ Liên nghĩ nghĩ, nói: "Cũng chưa hẳn."

Bọn họ phất cờ hiệu chính là ủng hộ lập Bùi Minh, Bùi Minh đương nhiên không thể ngồi yên mà nhìn, lập tức mang kiếm theo thân, vọt vào hoàng cung, đánh một hồi.

Trận đánh này, cũng chính là trận chiến cuối cùng trên nhân gian của tướng quân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hmy