CHƯƠNG 151: HOẢNG LOẠN KHÔNG BIẾT NÊN CHỌN ĐÔNG HAY TÂY (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Liên ngạc nhiên: "Phải không? Sao đệ biết?"

Hoa Thành đang muốn mở miệng, thì lúc này, Bùi Túc đưa một ngón tay đang run rẩy ra, bắt đầu ở trên đất viết chữ. Tất cả mọi người đều vây tới nhìn, chỉ thấy tay hắn viết ra bốn chữ "hình thái chiến đấu" nghiêng nghiêng vẹo vẹo. Dường như vài nét chữ này đã lấy hết toàn bộ tia khí lực còn sót lại, tay nắm thành quả đấm, cuối cùng không nhúc nhích nổi nữa.

Hoa Thành ngẩng đầu, nói: "Hẳn là như vậy. Vật hộ pháp mà Vũ Sư cưỡi, chính là kim thú trông cửa đạo tràng hoàng gia, hay nói cách khác là con trâu đen kia. Ngày thường đi đứng sẽ không để lại chút dấu vết, nhưng một khi chiến đấu, chắc chắn sẽ biến đổi hình dạng. Đề ấn này khác với dấu móng trâu thông thường, nhìn qua sẽ thấy to hơn, đây chính là bộ dáng thực sự của nó." Bùi Minh thán phục: "Quỷ Vương các hạ biết nhiều kinh người."

Hoa Thành chỉ dấu chân trên đất, tiếp tục quay sang nói với Tạ Liên: "Ca ca, huynh nhìn đi."

Tạ Liên nhìn xuống: "Ừ, quả nhiên... Đề ấn này đột nhiên xuất hiện, chắc hẳn Vũ Sư đại nhân cũng không ngờ tới sẽ gặp địch nhân ở đây."

Hoa Thành gật đầu: "Không sai. Hơn nữa đề ấn này rất sâu, đủ để thấy địch nhân rất giỏi, hẳn là lúc con trâu này lúc cùng địch nhân tranh đấu, bị áp vào trong đất."

Hai người mô phỏng lại cảnh tượng chiến đấu khi đó, Bùi Minh cũng không cam yếu thế, nói: "Nhưng đến cuối cùng, hai bên vẫn là đánh ngang tay."

Tạ Liên: "Không sai."

Bốn phía không có vết máu, cũng không có quỷ khí phiêu tán, dựa vào hoàn cảnh này xem ra, hai bên đã cố gắng chống đỡ chiêu thức của đối phương, tên áo đen kia hẳn phát hiện đối thủ thực lực không vừa, bèn buông tha bỏ chạy.

Đoàn người thuận đường tiếp tục đi về phía trước, bởi vì Hoa Thành nói cho bọn họ, phía đông thiếu niên áo trắng kia đổi lại phương hướng, đi đường tốc độ thoáng chậm chút. Không lâu lắm, một tòa kiến trúc to cao hiện ra trước mắt bọn họ. Xa xa nhìn lại, so với mấy ngôi nhà nhỏ bên đường thì khí phái hơn nhiều lắm, cho dù trải qua ngàn năm tang thương, tường rào cùng một số mái hiên bị sụp đổ mấy lần, nhưng vẫn khiến người ta phải ngửa mặt nhìn lên. Tạ Liên không khỏi dừng chân dừng lại, hỏi: "Đây là địa phương nào?"

Hoa Thành lơ đãng nhìn xung quang: "Thần Điện của người Ô Dung."

Bùi Minh đỡ một cánh tay Bùi Túc dìu hắn đi, nghe Hoa Thành nói vậy liền hỏi: "Hoa Thành chủ như thế nào biết được đây là thần điện?"

Hoa Thành thiêu mi trả lời: "Bởi vì phía trên có viết."

Nghe vậy, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy thạch lương phía trên, quả thật có khắc một hàng chữ lớn uy nghiêm, mặc dù trải qua năm tháng trui luyện, còn có một chút vết trầy kỳ quái, nhưng cũng coi như rõ ràng. Yên lặng trong chốc lát, Tạ Liên nói: "Phía trên đúng là có viết, nhưng mà..."

Nhưng mà chữ viết này, căn bản xem không hiểu!

Vạn vạn không ngờ tới, ngay cả cái loại này cũng không làm khó được Hoa Thành. Hắn lập tức quay sang nói với Tạ Liên: "Nghĩa của dòng chữ này, đại khái là 'Thái tử điện hạ mang theo ánh sáng vĩnh hằng muốn đời phù hộ đất đai Ô Dung', ca công tụng đức chỉ là nói nhảm thôi. Ca ca nhìn đi, đếm ngược mấy chữ, hai cái tên kia có phải rất giống 'Ô' cùng 'Dung' hay không."

Tạ Liên lúc nghe được bốn chữ "Thái tử điện hạ", hơi lộ vẻ xúc động, hơn nữa chăm chăm nhìn kỹ, quả nhiên, chữ viết này thoạt nhìn như nét vẽ anh nhi, lại mang rất nhiều ký hiệu kỳ quái, nhưng hai chữ "Ô Dung" nếu lật ngược lại thì lại giống chữ viết mà y biết, tựa như đổi từ thể chữ nào đó.

Bùi Minh nói: "Hoa Thành chủ thậm chí ngay cả loại chữ viết đã thất truyền ngàn năm này cũng có thể giải, Bùi mỗ thật sự bội phục."

Hoa Thành mỉm cười đáp lại: "Ta ở trong đây mười năm. Một tháng cũng có thể làm rất nhiều chuyện, nếu như mười năm ngay cả một loại chữ viết cũng không học được, vậy còn tồn tại trên đời làm gì, đúng không."

Trên Thiên Đình mười văn thần đứng hàng trước cũng chưa chắc dám nói những lời như vậy, là một Võ Thần, Bùi Minh có thể sao. Chỉ có thể mỉm cười nói: "Có lẽ đi."

Tạ Liên nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Thật may có Tam Lang."

Hoa Thành nói: "Ta cũng chỉ có thể đại khái dịch một chút chữ viết đơn giản thôi. Nếu như gặp nan giải, cũng chỉ có thể mời ca ca giúp đỡ."

Tạ Liên có chút xuất thần hỏi: "Cho nên thần linh mà Ô Dung quốc thờ phụng, chính là Thái tử điện hạ của bọn họ sao?"

Hoa Thành khoanh tay trả lời: "Ta cho là, đúng."

Tạ Liên nhíu mi: "Như vậy nếu quốc sư biết tới vị thái tử Ô Dung quốc kia, thì chắc cũng phải biết chuyện hắn phi thăng. Nhưng tại sao ngài ấy lại nói với ta, vị thái tử kia "chết"?"

Hoa Thành ngẫm nghĩ rồi nói: "Có ba khả năng: Thứ nhất, tên quốc sư kia không biết thật; thứ hai, hắn nói láo; thứ ba, hắn không nói láo, vị thái tử kia đúng là đã chết, nhưng không phải 'chết' theo lẽ thường."

Bùi Minh nói: "Nếu như Đế Quân cũng ở đây, có lẽ có thể hỏi ngài ấy thêm chút thông tin về Ô Dung quốc cùng vị thái tử bí ẩn kia."

Hoa Thành lại nói: "Cũng không hẳn. Ô Dung quốc đã biến mất từ hơn hai ngàn năm trước, Quân Ngô thế nhưng vẫn còn trẻ. Chưa chắc đã biết."

Quân Ngô phi thăng từ một ngàn năm trăm năm trước, đã từng là danh tướng trong thời loạn, sau tự lập làm vương, lo liệu mấy năm liền thuận lợi thăng tiên. Thân là đệ nhất võ thần trấn giữ đã quá ngàn năm, xuất thân của hắn ai mà không biết. Mà Hoa Thành nói "thay mặt", chính là chỉ "thay mặt" thiên giới.

Hiện tại, lấy Quân Ngô làm chủ, cùng trăm vị thần quan tạo thành thượng Thiên Đình, thuộc về một đời, so với những đời trước đã thay đổi rất nhiều. Giống như những vương triều nơi phàm trần liên tục đổi thay, thiên giới cũng "đổi hướng cải tiến". Mặc dù cần một khoảng thời gian rất dài, nhưng bản chất cũng không có gì bất đồng. Tín đồ mới sẽ thay thế tín đồ cũ, thần mới cũng thế chân thần cũ.

Có vài lúc, một vị thần quan suy sụp, không phải bởi vì người đó làm sai điều gì hay bị cách chức, mà là có thần quan mới mạnh hơn xuất hiện, ước chừng là do cuộc sống tâm tư con người dần thay đổi, không cần tới vị thần quan kia nữa.

Tỷ như, một vị thần quan quản mã, hiện tại so ra không tệ, bởi vì mọi người xuất hành không thể rời bỏ ngựa cùng xe ngựa, ai lại không hi vọng ngựa của mình không thân thể cường tráng, xuất hành bình an? Cho nên, hương khói của vị thần quan này không ít.

Nhưng nếu như có một ngày, người phàm nào đó phát hiện ra một thứ mới lạ, chạy so với ngựa nhanh hơn, thì hẳn bọn họ sẽ không ngần ngại ưu tiên thứ kia, vứt xe ngựa ra sau. Đến lúc đó hương khói của vị thần quan kia nhất định càng ngày càng ít. Thần quan như sao rơi chợt lóe lên vạch qua bầu trời, là chiếm tuyệt đại đa số.

Loại suy sụp này là phương thức tàn nhẫn nhất, bởi vì quá trình kia không cách nào nghịch chuyển. Trừ phi vị thần quan có đầy đủ dũng khí, từ trên trời nhảy xuống, đem mình đánh trở về thân người phàm, đổi mới con đường tu luyện một lần nữa, tạo nên tinh thần mới rồi phi thăng tiếp, nếu không, chỉ còn biết cách ngồi định trước số mệnh, chờ mình tàn lụi.

Chư Thiên tiên thần đời trước, cũng chính là bị suy sụp vì lẽ đó. Cũng nói là bởi vì bọn họ gây ra đại loạn, hỗn chiến một trận, cho nên mới toàn thể rơi xuống, có gây dựng được lại hay không, cũng không còn quan trọng.

Bởi vì mấy trăm năm sau, Quân Ngô xuất thế, mở ra một tân kỷ nguyên trên Thiên Giới. Hơn nữa ngay sau đó, một loạt thần quan mới cũng phi thăng lấp vào trống chỗ, dần dần tạo thành thế cục ổn định như hôm nay.

Nói cách khác, trừ phi có thần quan nào phi thăng sớm hơn Quân Ngô, nếu không, sẽ không thể nào biết được, tại sao Ô Dung quốc cùng người dân sùng bái thần như vậy lại mất tăm không còn chút dấu vết.

Đoàn người bước qua tường rào bị sụp hơn nửa, tiến vào trong đại điện tối thui. Đi chưa được mấy bước, Tạ Liên liền phát giác có gì đó không đúng.

Y vốn cho là, bên trong đại điện tối đen sở dĩ vì hằng năm không thấy ánh sáng, tất cả cửa sổ đều bị đóng kín, ai ngờ, khi nhìn qua một vòng, càng nhìn càng cảm thấy quỷ dị. Y đi đến bên tường, ngón tay ở trên tường nhẹ nhàng vạch qua, đưa ra trước mắt, không nhịn được nói: "Đây là..."

Hoa Thành tiếp lời: "Không sai. Than."

Thần điện lớn như vậy, mà vách tường lại đen thùi!

Hoa Thành nói: "Bên trong núi Đồng Lô, cơ hồ tất cả Thần Điện đều như vầy."

Cảnh tượng này rất chi kinh người, thứ gì đã khiến vách tường nơi đây toàn bộ đều đen thùi như bị hỏa hoạn vậy?

Bùi Minh hỏi: "Có phải bị mục nát hay không? Lâu vậy mà."

Tạ Liên đáp: "Lúc nãy chúng ta đi ngang qua các nhà khác, cũng không có bị như vậy. Theo lý thuyết thì chúng thâm niên giống nhau."

Y vừa nói, vừa tiếp tục nhẹ nhàng sờ vách tường. Vách tường này không phải màu sắc đen nhánh, hơn nữa còn lồi lõm, tựa như mặt một người phụ nữ bị hủy dung phủ đầy những vết sẹo thê lương đáng sợ, lại cứng rắn vô cùng, Tạ Liên trong lòng động một cái, khẳng định: "Thần điện này từng bị thiêu."

Bùi Minh bị bất ngờ: "Làm sao thấy?"

Tạ Liên xoay người, trả lời: "Trên vách tường trong thần điện này ban đầu vẽ đầy bích họa. Bích họa dùng thuốc màu đặc thù, sau khi bị lửa thiêu hủy, sẽ biến thành loại màu sắc này, hơn nữa một số bị nóng chảy, tạo ra những khối cứng lồi lõm giống như vậy."

Bùi Minh chân mày nhíu lại: "Chẳng lẽ đúng là cháy thật? Thái tử điện hạ biết nhiều ghê. Bùi mỗ thực bội phục."

Tạ Liên xoa xoa mi tâm, thở dài: "Bình thường thôi... Cũng không phải chuyện gì đáng bội phục. Cái này... chỉ là trước kia có coi qua mấy ngôi đền thái tử bị đốt, kết quả giống như vậy."

Mọi người yên lặng. Tạ Liên lại nghĩ tới một chuyện, nói tiếp: "Còn có thạch lương kia. Thạch lương khắc tụng ngữ có vết trầy, không giống như bị mài tổn thông thường, vậy hẳn là bị người cầm dao găm vạch lên."

Bùi Minh cau mày hỏi: "Tại sao phải làm như vậy?"

Hoa Thành lạnh lùng trả lời: "Bởi vì không thừa nhận những lời này."

Bán Nguyệt ngơ ngẩn: "Chẳng lẽ... Thần điện này, là bị chính tay người dân Ô Dung đốt sao?"

Yên lặng hồi lâu, Tạ Liên đang muốn mở miệng, chợt nghe Bùi Minh thốt lên: "Đây là có ý gì?"

Tạ Liên vừa quay đầu lại, chỉ thấy Bùi Minh giơ tay trái lên, trên tay một con Hạt Vĩ xà đang cắm răng vào, cái đuôi cũng ngoe nguẩy đâm chích. Bán Nguyệt bắt nó quỳ xuống, liên tục xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, trên người ta đều là rắn..."

Tạ Liên dở khóc dở cười, kéo nàng đứng dậy: "Bán Nguyệt muội đừng hở chút là quỳ xuống xin lỗi đi. Bùi tướng quân làm sao ngươi biết là nàng sai rắn cắn?"

Bùi Minh giơ tay, mặt đen lại nói: "Ta làm sao biết, chỉ đưa tay nắm vai nàng ta thôi mà."

Tạ Liên bật cười: "Vậy ngươi nắm vai muội ấy làm gì?"

"..." Bùi Minh tựa hồ hiện tại mới suy tính đến cái vấn đề này, mất một lúc mới trả lời được, "Theo thói quen. Ở nơi âm u hắc ám như này, nắm vai nữ nhân an ủi các nàng khỏi nỗi sợ chẳng phải lẽ thường sao?"

Bán Nguyệt rụt rè đáp: "Thật xin lỗi... Ta không sợ..."

"..." Tạ Liên nghe liền hiểu, chính là Bùi Minh vô thức ngứa tay mà thôi. Bùi Minh rốt cuộc ném con rắn kia ra, mà tay trái lúc này đã sưng phù, hắn vội nói: "Mau cho ta giải dược."

Bán Nguyệt nói như sắp khóc: "Thật xin lỗi, trên người ta không còn cỏ thiện nguyệt."

Tạ Liên an ủi: "Không có sao, Bùi tướng quân là thần quan, một hồi liền tiêu sưng." Nói xong liền quay đầu tiếp tục nghiên cứu vách tường. Bỗng nhiên, ánh mắt y chạm tới chỗ hắc bích, trong nháy mắt ngưng lại.

Y nói: "Mọi người mau đến xem, tường này có giữ gương mặt!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hmy