CHƯƠNG 160: BẢN CHẤT LÀ NGỌC SAO CHỊU LÀ GẠCH BỊ THẢ ĐI (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dẫn Ngọc cười khan một chút, nói: "Đệ nghe được?"

Quyền Nhất Chân gật đầu, Dẫn Ngọc mặt đầy vẻ một lời khó nói hết, đốt ngón tay sờ sờ sống mũi nói: "...Cũng... Còn... Tốt... Đi..."

Người bình thường đều nghe ra lời này rất miễn cưỡng, nhưng Quyền Nhất Chân tựa hồ chỉ nghe ra ý tại mặt chữ, nói: "Ừ"

Dẫn Ngọc thấy hắn tin là thật, cười cười, cuối cùng, nói: "Thật ra thì, cũng không cần để ý. Đệ không làm gì sai, thật sự. Như vậy cũng rất tốt."

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, các sư huynh sư đệ sở dĩ khắp nơi nhìn Quyền Nhất Chân không thuận mắt, không phải bởi vì sức ăn của hắn quá mạnh, không phải bởi vì hắn thức dậy quá mạnh bạo, cũng không phải là bởi vì hắn lúc làm việc nhóm luôn không để ý tới người khác, chỉ lo chơi trội một mình.

Cuối cùng, cái bọn họ thật sự chịu không nổi, chỉ có một đoạn đằng sau: Hắn tới trễ nhất, nhưng lại lấy được những thứ tốt nhất.

Quyền Nhất Chân gật đầu nói: "Ta cũng hiểu được."

Dẫn Ngọc vỗ vai hắn một cái, nói: "Đi luyện công đi! Cái này là điều quan trọng nhất. Chớ nên suy nghĩ nhiều."

Quyền Nhất Chân liền nhảy xuống cửa sổ. Nhìn phương hướng, quả nhiên là đi luyện công. Còn Dẫn Ngọc đóng cửa sổ, cũng cầm lên kinh văn điển tịch trên án thư chăm chỉ học tập.

Xem tiếp hai màn này, Tạ Liên khen: "Tam Lang, người thuộc hạ này của đệ, quả là một nhân vật khó mà có được. Tâm tính hơi tệ nha." Nhưng nói xong lại nghĩ tới, bên ngoài Dẫn Ngọc mới vừa rồi suýt nữa chộp lấy xẻng của Địa Sư xúc Quyền Nhất Chân bất tỉnh, vội nói: "Bên ngoài không có sao chứ?"

Hoa Thành liền cho hắn nhìn bên ngoài. Dẫn Ngọc bình tĩnh lại, rút xẻng của Địa Sư ra, tựa hồ đang suy tư rốt cuộc nên làm thế nào với cái đầu của Quyền Nhất Chân. Tạ Liên hơi thả lỏng tâm tình, nói: "Ta đoán vấn đề của bọn họ hẳn là từ sau khi phi thăng?"

Hoa Thành nói: "Đang giải đáp."

Nói xong, Tạ Liên trước mắt liền hiện ra một tòa đại điện hoa lệ.

Dẫn Ngọc đang ngồi ngay thẳng tại vị trí chủ điện, Giám Ngọc cùng Quyền Nhất Chân một trái một phải đứng hầu ở sau lưng hắn. Trong điện có thần quan đến thăm, nối liền không dứt, đều là Thượng Thiên Đình thần quan, Tạ Liên còn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, như Linh Văn trong hình dáng nam nhân, Bùi Túc ôn hòa, Lang Thiên Thu cười đến không tỳ vết... Đều ăn vận nghiêm túc đến hội họp, sau lưng có tiểu thần quan đi theo trong tay bưng hộp quà đỏ thắm.

Rất rõ ràng, nơi này là tiên kinh, Dẫn Ngọc cung. Mà lúc này, là lễ lập điện của Dẫn Ngọc cung, tức là ngày đại cát thành lập tiên phủ ở tiên kinh của hắn.

Tạ Liên hơi ngạc nhiên. Hoa Thành có thể thấy cảnh tượng ở nhân gian cũng không khó khăn gì. Nhân gian là địa bàn của hắn, chỉ cần chịu tung lưới giữa biển người, bất kể mắt của người đi đường, du hồn, chim, thú vật đều có thể vì hắn mà sử dụng. Nhưng tiên kinh là khu vực của thiên giới, vậy làm sao cũng có thể nhìn thấy?

Hoa Thành tựa như đoán được y đang nghĩ gì, nói: "Ca ca, nhìn góc gần cửa điện đi."

Tạ Liên theo lời nhìn sang. Cái phạm vi "góc" này, thực sự không nhỏ, bởi vì Thần Điện này không hề nhỏ, đến gần góc cửa điện cũng có ít nhất mấy chục cái bóng người ra ra vào vào. Hoa Thành lại nói: "Đoán xem người nào là Hắc Thủy?"

Tạ Liên lúc này mới nhớ tới Hạ Huyền vẫn luôn bí mật ẩn náu trên Thiên Đình, tin tức liên quan tới tiên kinh tất nhiên đều là hắn bán cho Hoa Thành. Y cố tập trung phân biệt, chốc lát, tìm được một người tương đối phù hợp, nói: "Tên mặc đồ đen kia?"

Hoa Thành nói: "Suy đoán này quá bảo thủ, không đúng, đoán lại."

Tạ Liên lại nói: "Cái tên ăn nói năng thận trọng kia?"

Hoa Thành nói: "Cũng không đúng."

Liên tiếp đoán mấy tên đều không đúng, lúc này, có người báo cáo: "Phong sư đại nhân đến --"

Tạ Liên lập tức nhìn sang hướng cửa đại điện. Chỉ thấy Sư Thanh Huyền không ngừng phe phẩy quạt phong sư, mặt mày hớn hở mà đi vào, đem hộp quà hộp quà trong tay ném sang bên cạnh, chắp tay nói: "Chúc mừng Dẫn Ngọc cung lập điện, đến trễ đến trễ, phạt rượu phạt rượu, ha ha ha ha!"

Dẫn Ngọc tại chỗ ngồi lại mỉm cười nói: "Đâu có, chưa hề tới trễ, Phong Sư đại nhân, mời!"

Hoa Thành cuối cùng công bố đáp án, nói: "Chính là tên này."

Tạ Liên: "? Phong sư đại nhân là Hắc Thủy?"

Thế này thì lại quá huyền bí rồi. Hoa Thành cười nói: "Ca ca hiểu lầm, không phải tên này, là tên sau lưng hắn kìa."

Tạ Liên tập trung nhìn lại, chỉ thấy sau lưng Sư Thanh Huyền, đứng bên cạnh cửa điện, một thần quan cấp thấp phụ trách nhận quà của khách đang đứng đó, tướng mạo xấu xí, nhưng vẻ mặt tươi cười đầy nhiệt tình, Sư Thanh Huyền dương dương đắc ý bước vào điện, tiện tay ném cho tên thần quan phía sau một viên trân châu nhỏ để khen thưởng, thần quan kia hai mắt sáng lên, hai tay đón lấy, còn luôn miệng nói tạ ơn, một bộ dáng xu nịnh đến cực điểm. Tạ Liên không nhịn được nói: "...Đây là Hắc Thủy?

Cười rực rỡ như vậy Hắc Thủy?"

Hoa Thành nói: "Chính là hắn. Giả bộ cười thôi. Người này ở tiên kinh có ít nhất hơn năm mươi phân thân, mỗi thân phận đều không giống nhau, có thể đồng thời giám sát hơn tám mươi tên thần quan ở Thượng Thiên Đình cùng hơn ba trăm tên thần quan ở Trung Thiên Đình. Bằng không, chỉ với một thân phận địa sư, sơ sơ vậy không đủ dùng."

"..." Tạ Liên nhịn không được trong lòng thán phục khả năng diễn xuất của Hắc Thủy, khả năng chôn giấu quân cờ cùng tinh lực dồi dào đến không biết nên nói sao cho phải, nói, "Vậy hơn năm mươi tên phân thân bây giờ ra sao"

Hoa Thành nói: "Quân Ngô đang từng bước từng bước nhổ đi."

Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền vào một thanh âm chói tai: "Dẫn Ngọc điện hạ ngài hôm nay tốt nhất nên nói một câu rõ ràng, sư đệ ngươi rốt cuộc có chuyện gì!"

Vẻ tươi cười của chúng thần quan lập tức thu lại, không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài. Hình như có người nào muốn xông vào, nhưng bị ngăn lại, còn đang ngoài điện nhất quyết không chịu la ầm lên: "Sư đệ Quyền Nhất Chân của ngài trên Thượng Thiên Đình xuống tay với thần quan cấp cao hơn, ngài không quản hắn sao?"

Ý cười của Dẫn Ngọc biến mất, hạ thấp giọng hỏi hai người sau lưng: "Chuyện gì đã xảy ra? Nhất Chân ngươi lại cùng người ta đánh nhau?"

Quyền Nhất Chân nói: "Đánh."

Giám Ngọc trợn tròn hai mắt, cắn răng nói: "Lại là ngươi tiểu tử thúi này!"

Lúc xảy ra những chuyện như vậy, Sư Thanh Huyền luôn là người đầu tiên mở lời, hắn đem phất trần cắm vào sau cổ áo, nói: "Chuyện gì xảy ra? Hôm nay là lễ lập điện của người ta, có chuyện gì không thể chờ một lát rồi nói sao?"

Đúng rồi đó... Ngày vui của người ta, lại chọn ngay lúc này chạy tới nói loại chuyện này là có ý gì...

"Bộ không biết ý tứ một chút sao?"

Tên ngoài điện nói: "Ừm ờ, hóa ra hôm nay là ngày đại hỉ lập điện của ngài, bọn ta thật sự không biết cái này. Nhưng hắn đánh bọn ta không chọn ngày, chẳng lẽ muốn bọn ta tìm hắn tính sổ cũng phải chọn ngày? Quyền Nhất Chân là người của Dẫn Ngọc cung các ngươi, là Dẫn Ngọc điện hạ tự mình điểm chọn, không tìm y thì tìm ai đây?"

Cái này đúng là rắp tâm không muốn người khác được vui vẻ.

Linh Văn khẽ cau mày, nói: "Cần gì phải như vậy?"

Dẫn Ngọc không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, nói: "Ta biết. Có điều, lúc này không phải dịp tốt, chúng ta sau này hãy bàn được không nào?"

Kẻ ngoài điện nói: "Chỉ mong Dẫn Ngọc cung các ngươi tốt nhất đừng có bao che nhau!"

Còn chưa biết chuyện này trước sau là như thế nào, đã bị chụp lên đầu cái danh "bao che", thật là hùng hổ dọa người. Sư Thanh Huyền hình như định nói tiếp, Quyền Nhất Chan bỗng nhảy xuống từ sau lưng Dẫn Ngọc, nói: "Các ngươi đi hay không?"

Đám người ngoài điện hiển nhiên nghĩ rằng hắn không dám gây sự ở chỗ này, không hề sợ hãi nói: "Không đi thì ngươi muốn đánh ta tiếp à? Biết bao nhiêu vị tiên liêu đang nhìn..."

Ai ngờ, Quyền Nhất Chân người này thật không thể lấy lẽ thường ra đánh giá được, không nói hai lời, giơ nắm đấm lên liền phi thân ra ngoài. Ngoài điện hét thảm một tiếng, mà chúng thần quan trong điện toàn bộ đều sợ ngây người!

Đánh một trận ngon lành, Linh Văn mới nói: "Người đâu, kéo hắn ra, đánh chết mất!"

Dẫn Ngọc cũng ngây ngốc một hồi, nhanh đi ra ngoài, nói: "Dừng tay lại cho ta!" Mà những kẻ đến cáo trạng kia lớn tiếng nói: "Dẫn Ngọc cung các ngươi thật là giỏi mà! Được, tốt lắm! Sư huynh đệ cấu kết khinh người!"

Buổi chiều, Dẫn Ngọc cung thiên điện, Dẫn Ngọc tại chỗ đi tới đi lui, Giám Ngọc nổi trận lôi đình, nói: "Lễ lập điện hôm nay đang tốt đẹp, toàn bộ đều bị tiểu tử thúi này phá hoại!!!"

Tạ Liên hoàn toàn có thể hiểu được vì sao Giám Ngọc tức giận như vậy.

Lễ lập điện này, mặc dù Tạ Liên không quá để ý, nhưng là tâm nguyện của tất cả thần quan khác. Đây là nghi thức một vị thần quan chính thức trở thành một phần của Thượng Thiên Đình. Chuyện xảy ra hôm nay, gây ra xáo trộn bất thỏa đáng, giống như là cho người quấy nhiễu đại điển đăng cơ của hoàng đế dưới phàm trần vậy, ai lại không tức giận?

Dẫn Ngọc thở dài, nói: "Quên đi. Nhất định là người khác chọc hắn trước. Hơn nữa hắn cũng không phải làm ầm ĩ trong ngày hôm nay, chẳng qua là người ta cố ý chọn hôm nay mà tới, có cách nào khác?"

Giám Ngọc nói: "Thượng Thiên Đình nhiều người như vậy, sao bọn họ không gây với những người khác, lại chỉ muốn gây với hắn?"

Dẫn Ngọc nói: "Đệ cũng biết, đệ ấy không phải kiểu người bị đánh cũng không đánh trả lại. Không phải bọn họ không gây chuyện với những người khác, mà là những người khác có thể nhịn, đệ ấy thì không thể nhẫn nhịn thôi."

Giám Ngọc nói: "Đây là tiên kinh, cũng không phải nhân gian, im hơi lặng tiếng khiêm tốn một chút không được sao?! Nếu như hắn từ đầu đường hoàng không gây chuyện, bọn họ hôm nay căn bản sẽ không có cơ hội để lên cơn! Lần này tốt rồi, bẽ mặt mất hết thể diện! Có bao nhiêu thần quan đều nhìn thấy! Truyền đi ai để ý là ai ra tay trước? Chỉ biết nói Dẫn Ngọc cung không phân phải trái trước mặt mọi người đánh nhau, ai phân đo cùng huynh ai sai ít ai sai nhiều?! Huynh cho là hắn có lý của hắn? Không hề! Chỉ cần xảy ra chuyện, chỉ cần xuống tay, thì ngươi đã sai rồi! Hắn cái rắm gì cũng không biết! Chỉ cho chúng ta thêm phiền toái!"

Phát cáu một trận xong, Giám Ngọc mới nổi giận đùng đùng đi khỏi thiên điện. Mà Dẫn Ngọc ngồi tại chỗ ấy, lo âu.

Hồi lâu, vừa quay đầu lại, Quyền Nhất Chân lại ngồi xổm trên cửa sổ. Dẫn Ngọc bị một màn quen thuộc này lần nữa làm sợ hết hồn, nói: "Đệ sao lại ngồi ở đây? Đến lúc nào?

Đây là cái kiểu thói quen gì?"

Quyền Nhất Chân không đáp, nói: "Bọn họ mắng ta trước."

Dẫn Ngọc muốn nói lại thôi, nói: "Nhất Chân à, Giám Ngọc nói gì, đệ đừng để trong lòng."

Quyền Nhất Chân không quan tâm, cố chấp nói: "Bọn họ mắng ta trước. Ta căn bản không quen biết bọn họ, bọn họ nói ta là thần quan hạ cấp, tự nhiên đi mắng ta, cười ta, bảo ta biến đi, đừng có cản đường. Ta bảo bọn họ nói xin lỗi, bọn họ không chịu, ta liền đánh. Chỉ có lúc bị đánh bọn họ mới im miệng, nếu không ta đã không đánh bọn họ."

Mặc dù giờ đây coi như hài hòa, nhưng trước kia, một vài thần quan Thượng Thiên Đình cùng với Hạ Thiên Đình so đo cao thấp, các thần quan có tư lịch lão luyện thường tụ tập xa lánh và áp bức các thần quan cấp thấp có tư lịch ít hơn, khi đó cũng thấy không ít chuyện như vậy. Dẫn Ngọc thở dài.

Quyền Nhất Chân nói: "Thần quan hạ cấp có phải kém một bậc hay không?"

Dẫn Ngọc nói: "Không phải."

Không phải sao?

Rất rõ ràng, ngay cả chính hắn cũng không hề tin tưởng câu này, Quyền Nhất Chân cũng phát hiện, hồi lâu, hắn thẳng thắn nói: "Ta không thích nơi này."

Dẫn Ngọc không lên tiếng. Quyền Nhất Chân nói: "Bọn họ cảm thấy ta phiền, ta cảm thấy bọn họ càng phiền. Trước kia một ngày còn có tám canh giờ để luyện công, bây giờ phải chia hết phân nửa, đi nói những lời vô ích rồi nghe người khác nói những lời vô ích, thông đồng với bị thông đồng. Có người không hiểu sao tự nhiên lại tới mắng ta, đánh ta, không nói xin lỗi, nhưng lại không cho ta đánh bọn họ. Cái này căn bản có phải tiên cảnh gì đâu. Ta không thích ở đây."

Dẫn Ngọc thở dài, nói: "Ta cũng không thích ở đây."

Quyền Nhất Chân nói: "Vậy trở về thôi."

Dẫn Ngọc nhưng lại lắc đầu, nói: "Mặc dù ta không thích nơi này, nhưng ta vẫn muốn ở lại chỗ này."

Quyền Nhất Chân không hiểu, nói: "Nếu không thích, tại sao phải ở lại chỗ này?"

Dẫn Ngọc lẳng lặng cười, không cách nào giải thích với hắn, có bao nhiêu người mơ tưởng được đến tiên kinh để tu đạo chung cực, cũng không cách nào để cho hắn hiểu, để giống như hắn ở tuổi này có thể phi thăng lên là có biết bao không dễ dàng, nói: "Cái này... Bởi vì, phi thăng thật sự rất khó. Nếu đã không dễ dàng như vậy, đến cũng đến rồi, ta vẫn muốn làm cho thật tốt."

Quyền Nhất Chân nhưng lại xem thường, nói: "Phi thăng cũng không có gì ghê gớm! Không thăng cũng được."

Dẫn Ngọc có chút tức giận, lại có chút buồn cười, nói: "Cái gì gọi là không có gì ghê gớm! Bằng không ngươi thử làm xem?"

Xem đến đây, Tạ Liên nói: "Người này, thật sự không nên tùy tiện nói giỡn."

Hoa Thành nói: "Không sai. Không tới nửa năm sau, thời điểm Quyền Nhất Chân thật sự phi thăng, hắn lại không nghĩ sẽ thấy buồn cười vậy."

Tạ Liên nói: "Khi đó cũng có thể nhìn sao?"

Hoa Thành nói: "Có thể. Chờ một chút."

Hình ảnh chuyển một cái, lần này, vẫn là tiên kinh, có điều, cảnh tượng là một buổi tiệc dưới ánh trăng. Tạ Liên nhìn một hồi, nói: "Trung thu yến?"

Hoa Thành nói: "Không sai."

Tạ Liên nói: "Lần này Hắc Thủy ẩn nấp ở chỗ nào?"

Hoa Thành nói: "Ngươi nhìn thử xem ai đang ăn."

Trong yến tiệc, các vị thần quan tất cả đều bận rộn mời rượu, hàn huyên, chơi đùa, chỉ có một người, mặt cũng sắp vùi vào một biển chén trước mặt. Lần này, Hạ Huyền rốt cuộc không ẩn nấp, mà lấy thân phận Địa Sư ngồi ở trong góc, nhưng mà, quả thật không một ai chú ý đến hắn.

Dẫn Ngọc cùng Giám Ngọc đang an vị ngay cạnh "Địa Sư". Dẫn Ngọc không ăn gì, cũng không cùng người nói chuyện. Giám Ngọc một bên nhỏ giọng nói: "Cám ơn trời đất, tiểu tử thúi đầu óc có bệnh kia không tới!"

Dẫn Ngọc nghe, thấp giọng nói: "Đệ ấy cũng phi thăng lâu như vậy rồi, đệ lại nói đệ ấy như vậy bị nghe thấy được thì không tốt, vẫn là chú ý một chút đi."

Giám Ngọc nói: "Vốn thật sự là vậy, ta có nói sai sao? Phi thăng thì thế nào? Hắn dù có lớn hơn mấy trăm tuổi nữa, đầu óc vẫn như cũ không xài được."

Đang nói, kế bên có một nhóm thần quan mới đến ngồi xuống, dường như đều là những gương mặt mới, qua loa chào hỏi, có vị thần quan thuận miệng hỏi Dẫn Ngọc: "Vị này là?"

Một vị khác thần quan cũng thuận miệng đáp: "Vị này là Võ Thần trấn thủ Tây Phương."

Vừa nghe một lời này, vị thần quan đặt câu hỏi kia bỗng nhiên trở nên vô cùng niềm nở, đứng dậy mời rượu, nói: "Ôi! Ôi ôi ôi! Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ các hạ đại danh đã lâu lắm rồi!"

Dẫn Ngọc cũng vội vàng đứng dậy, cười nói: "Sao lại ngưỡng mộ đã lâu."

Vị thần quan kia nói: "Chao ôi, các hạ không nên khiêm tốn! Thật là ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Đã sớm nghe nói Tây Phương Kỳ Anh điện hạ tuổi trẻ tài cao, mới phi thăng không bao năm đã được tín đồ chi tâm sâu sắc, năm nay Trung thu yến đấu đèn, còn vào hạng mười! Bây giờ đã hùng cứ Tây Phương, địa vị không thể rung chuyển, tiền đồ vô lượng, tiền đồ vô lượng! Hôm nay vừa gặp, ngược lại so với ta tưởng tượng tuổi dường như lớn hơn? Thế nhưng vẫn là rất trẻ tuổi, phải nói một câu tuổi trẻ tài cao!"

Nghe vậy, nét cười trên mặt Dẫn Ngọc đều cứng đờ, chén rượu này nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được, lập tức trở nên lúng túng vô cùng. Mà đối phương vẫn còn tiếp tục nhiệt tình kéo gần quan hệ, đều xưng huynh gọi đệ: "Huynh nói thật, cuộc đời huynh rất ít nhìn người hợp mắt duyên, nhưng đối với Quyền lão đệ ngươi thật đúng là mới gặp mà như đã quen từ lâu! Địa bàn huynh cũng ở phía tây, ngày sau nếu lão đệ có cái gì cần giúp một tay, chỉ cần đệ không chê, cứ nói một tiếng! Mọi người đều chiếu cố lẫn nhau một chút. Ha ha ha..."

Hắn cười đến thoải mái, hai bên trái phải quen biết Dẫn Ngọc cũng cười đến thoải mái. Tạ Liên nếu có thể đi xuyên thời không thì thật sự có thể cảm nhận trực tiếp được sự nghẹt thở lúng túng ùn ùn kéo tới của những người kia.

Giám Ngọc lại tức giận, mà Dẫn Ngọc coi như bình tĩnh, mặc dù tay run một chút, nhưng vẫn là ổn định, nói: "Thật ngại quá..."

Mà đang lúc hắn muốn giải thích hiểu lầm này, có người reo lên: "Kỳ Anh tới!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hmy