CHƯƠNG 162: BẢN CHẤT LÀ NGỌC SAO CHỊU LÀ GẠCH BỊ THẢ ĐI (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạ thần quan đến chặn lại nhưng đâu thể ngăn cản được nắm đấm thật sự của Quyền Nhất Chân, bị mất mạng ngay tại chỗ. Thấy tình thế nghiêm trọng, Phong Tín, Bùi Túc, Lang Thiên Thu đều nhảy đến trước người Quyền Nhất Chân, dường như muốn công kích. Dẫn Ngọc nói: "Không cần để ý hắn! Đừng có động vào hắn! Hắn sẽ không tiếp tục giết người!"

Chỉ cần không cản trở Quyền Nhất Chân hoàn thành mệnh lệnh, hắn cũng sẽ không đả thương người. Thế nhưng Quyền Nhất Chân đã xuống tay giết mười mấy Võ Thần quan, ai còn dám tùy hắn muốn làm gì thì làm? Đương nhiên sẽ không tin tưởng lời Dẫn Ngọc. Nếu đổi lại là người phản ứng nhanh nhẹn, gặp nguy không loạn, lúc này sẽ lập tức hô to mệnh lệnh: "Nằm úp xuống đầu hàng không chớ manh động", nhưng sự việc phát sinh quá nhanh, trong nháy mắt lúc đó, căn bản phản ứng không kịp nữa, hơn nữa Dẫn Ngọc sợ rằng trước đây chưa từng trải qua trận chiến thế này, hơn nữa còn hoảng hốt, ra quyết định rối tinh rối mù, một bước đi sai, mỗi bước đều đi sai. Đang lúc rối loạn, Mộ Tình bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Dẫn Ngọc, nói: "Còn muốn chạy?"

Dẫn Ngọc đến lúc này mới phát hiện hắn đang bỏ chạy không mục đích, nhanh chóng đứng lại, giải thích: "Ta không phải..." mà Mộ Tình không nói tiếng nào đem tay hắn vặn ra sau giữ trụ lại, Tạ Liên nghe được tiếng "Răng rắc" trong trẻo, mặt Dẫn Ngọc hơi co rúm lại.

Thân là Võ Thần, bị Võ Thần bản lĩnh cao cường chế trụ, quả là đả kích nặng cả về thể chất lẫn tinh thần. Mà Bùi Minh đứng phía sau quan sát chưa gia nhập xa xa nói: "Sao thực lực của hắn hình như đột nhiên tăng lên rất nhiều?"

Hắn nói Quyền Nhất Chân rất đúng. Đó là đương nhiên, Quyền Nhất Chân vốn đánh rất giỏi, có Cẩm Y Tiên trên người, trình độ có thể tăng lên ít nhất cũng gấp đôi bình thường. Võ thần và hắn đơn độc đấu với nhau nhưng thật ra là lấy một chọi hai, không hề công bằng, nhưng không ai biết nguyên nhân huyền bí trong đó, tất cả mọi người đều ngại hợp lực bao vây tấn công hắn, vậy chẳng phải mất mặt sao? Đấu triền miên, Quyền Nhất Chân một thân đầy máu vội chạy đến đường lớn ở Tiên Kinh, chợt thấy ven đường có một tòa cung miếu, bỗng nhiên liền chui vào. Mọi người hô: "Hắn đi vào Dẫn Ngọc cung rồi!"

Dẫn Ngọc ra lệnh kêu hắn "Đi", nhưng không nói phải đi đến nơi nào, vì vậy hắn liền tùy tiện đi. Các Võ thần cũng đi vào theo. Bởi vì những người khác thần chí thanh tỉnh, xuống tay với Quyền Nhất Chân cũng lưu lại vài phần tình cảm, Quyền Nhất Chân lại không để ý chỉ muốn liều mạng với kẻ ngăn cản hắn, như vậy, mấy Võ thần cũng nổi giận. Phong Tín quát lớn: "Tiểu tử này quá kỳ lạ, trước tiên đem hắn đánh ngất rồi hãy nói!"

Tất cả mọi người sớm đã có ý đó, hắn vừa kêu, cũng khổng rụt rè nữa, bắt đầu một trận vây đánh hành hung. Kiếm khí chưởng phong quyền cước bay loạn xạ, Dẫn Ngọc điện vốn đã lộ vẻ cũ kỹ nhất thời ầm ầm sụp đi một nửa!

Dẫn Ngọc đang bị Mộ Tình chế trụ tận mắt thấy cung điện của mình giữa trận hỗn chiến ầm ầm sụp xuống, thoáng cái hai mắt trợn tròn, hô: "Đừng đánh nữa!"

Kêu như vậy, các Võ thần kia sẽ không ngừng tay, Quyền Nhất Chân lại nghe được mệnh lệnh của hắn, đột nhiên thu tay lại. Như thế vừa khéo, đao kiếm quyền cước, tất cả đều rầm rầm rầm mà tầng tầng lớp lớp đánh vào người hắn, lại thê thảm!

Lang Thiên Thu chưa kịp dừng trọng kiếm, thoáng cái đã chém vào đầu vai của Quyền Nhất Chân. Vừa hay kiếm hắn vốn không bén, hơn nữa lập tức ngừng thế tiến công, lúc này mới không đêm Quyền Nhất Chân chém thành hai khúc, nói: "Đừng đánh, hắn hình như không động đậy được!"

Phong Tín lau vết máu trên mặt, nói: "Mẹ nó, rốt cuộc cũng ngừng!"

Quyền Nhất Chân nằm thẳng tắp trên mặt đất, giống như đã bị trói gô lại. Mà Mộ Tình bên kia đang quấn lên tay Dẫn Ngọc một đoạn Khốn Tiên Tác, liền buông hắn ra. Dẫn Ngọc không còn ý thức ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn Dẫn Ngọc cung đã thành một đống hỗn độn, nhìn một vòng, ánh mắt hạ xuống người Quyền Nhất Chân đang ở phía trước. Sinh mệnh Quyền Nhất Chân quả thật là ngoan cường, mới vừa rồi bị vài Võ thần đánh tàn bạo, hầu như đánh không còn ra hình người, nằm không bao lâu, lại đột nhiên ngồi thẳng dậy, không hiểu chuyện gì nói: "Làm sao vậy?"

"..."

Mấy Võ thần đều bị hắn làm cho tức chết, cùng kêu lên nói: "Ngươi hỏng bét rồi!"

Linh Văn vẫn theo sát vây xem, khó khăn lắm mới thở được một hơi, trắng mặt, vẫn còn miễn cưỡng điều phối người được, hai ngón tay khép lại chống trên huyệt Thái Dương, nói trong Thông linh trận: "Y quan, tới cấp cứu!"

Quyền Nhất Chân vẫn như cũ nghi hoặc, vừa quay đầu lại, thấy Dẫn Ngọc ngồi dưới đất, liền đứng lên, tựa hồ muốn đến dìu hắn. Nhìn vẻ mặt hoàn toàn không biết gì này, thần điện của mình thì bị đập nát nhừ, Dẫn Ngọc lặng lẽ không nói gì, mặt có hơi méo mó.

Quyền Nhất Chân căn bản không biết chuyện gì xảy ra, nói: "Sư huynh, huynh đang làm gì vậy?"

"..."

Dẫn Ngọc dường như chợt mất đi lý trí, bỗng nhiên cười một cái, sau đó, hai mắt đỏ lên rồi hô:

"Đi chết đi!"

Nghe một câu này, Tạ Liên cũng cùng với nhiều thần quan như nhau, trong nháy mắt mở to mắt. Mà Quyền Nhất Chân nhận được mệnh lệnh, không nghĩ ngợi nhiều, lập tức chấp hành, cầm lấy thanh kiếm trên mặt đất, một tay nắm đầu mình, một tay trở kiếm, nhắm ngay cổ họng của bản thân.

Một động tác này của hắn, phản ứng đầu tiên của mấy Thần quan đều là hắn muốn đánh lén, cách xa thêm mười trượng, lại không ngờ tới hắn đúng là muốn tự sát, lúc này đi lên đoạt kiếm cũng không kịp rồi, đều la lên. Dẫn Ngọc cũng giật mình, nhưng vẫn không kịp phản ứng, quay đầu. Ngay lúc mắt sắp thấy máu tươi, thân hình của Quân Ngô bỗng nhiên xuất hiện phía sau hắn!

Rắc rắc rắc rắc, trong nháy mắt, tứ chi của Quyền Nhất Chân đều bị tháo xuống.

Quân Ngô lại không nặng không nhẹ bổ một cái ngay gáy hắn, Quyền Nhất Chân lúc này mới hoàn toàn mất đi tri giác, ngã lại lên mặt đất, toàn thân đều không còn ra hình người, biến thành một vũng máu. Đến lúc này, mọi người, bao gồm cả Tạ Liên mới thở dài một hơi. Mà Quân Ngô nhưng lại không như vậy.

Hắn xoay người, sắc mặt không vui không giận, cực kỳ nghiêm túc, nói với Dẫn Ngọc: "Việc để đến nước này, ta nghĩ ngươi hẳn là có một lời giải thích."

Dẫn Ngọc mới vừa rồi đem đầu vùi thật sâu trong tay, nghe vậy, vô thức ngẩng đầu lên nói: "Ta không biết. Chuyện này không liên quan đến ta. Không phải là ta. Là...!"

Nói đến đây, hắn mới giật mình một cái, dường như lúc này mới phản ứng được, mới vừa rồi đã nói gì.

Có bao nhiêu con mắt thấy hắn làm trò gì, bảo Quyền Nhất Chân đi tìm chết. Mà Quyền Nhất Chân thật sự làm theo!

Không thể nào lại có ai không nhìn ra được manh mối. Mộ Tình nói: "Đế Quân, phản ứng vừa rồi của Kỳ Anh đúng là đã trúng tà thuật. Trên người hắn nhất định có thứ gì khiến hắn nghe theo mệnh lệnh Dẫn Ngọc phát ra. Thật không biết là thứ gì."

Linh Văn ngay bên cạnh đương nhiên biết rõ là thứ gì, nhưng nàng nào dám nhiều lời, còn đang điều phối người tại hiện trường cũng đã là đến giới hạn. Lang Thiên Thu không thể tin được, nói: "Trên đời này có thứ như vậy?"

Lúc này, một bóng người đẩy đoàn người xông vào, chính là Giám Ngọc. Hắn hiển nhiên ra ngoài tìm một vòng lại trở về, còn không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nói: "Các ngươi đang làm gì? Đây là...Dẫn Ngọc cung của chúng ta đã xảy ra chuyện gì? Sao lại biến thành như vậy?! Ai đập vỡ!"

Quân Ngô chậm rãi đi đến bên Dẫn Ngọc. nói: "Hắn chính là nghe theo mệnh lệnh của ngươi. Ngươi dùng cái gì khống chế hắn?"

Ngữ khí hắn mặc dù không nghiêm khắc, nhưng tự dưng có một bầu uy lực áp chế, khiến kẻ khác thở không nổi. Nhìn từ trên cao xuống như vậy, càng làm lòng người sinh ra sợ hãi. Tạ Liên không phải chưa từng trải qua đại họa, nhưng chưa thấy qua Quân Ngô thế này, như vậy xem ra, Quân Ngô đối với y quá khoan hồng rồi.

Dẫn Ngọc vốn dĩ đã tâm loạn như ma, theo Tạ Liên thấy, tâm trí hắn không vững vàng, năng lực phản ứng cũng không mạnh, lúc này càng không phản bác được. Thấy hắn không đáp, Quân Ngô nói: "Mà thôi. Ngươi không nói, ta cũng biết. Chính là do cái áo giáp đó."

Xong. Xong. Toàn bộ đều xong.

Dẫn Ngọc ngồi dưới đất, một lần nữa ôm lấy đầu. Bốn phía đều là một tràng tiếng nói ùn ùn kéo đến:

"Thật khiến người ta sợ ngây người... Mấy trăm năm qua, ta chưa từng thấy lại chuyện không tưởng tượng nổi như vậy trên Thượng Thiên Đình!"

"Thân là thần quan đi khống chế tâm thần của một thần quan, khiến hắn đại khai sát giới, giết mười mấy thần quan, còn bảo hắn đi chết?!"

"Thật là lòng dạ ác độc mà..."

Trong đám người, Giám Ngọc nghe được đã xảy ra chuyện lớn như vậy, mặt cũng trắng đi. Nhưng hắn cắn răng, bất ngờ vọt ra, quỳ xuống đất nói: "Đế Quân! Bộ áo giáp đó, đúng vậy, thực sự là do ta đưa cho Quyền Nhất Chân, chuyện không liên quan đến Dẫn Ngọc."

Dẫn Ngọc lúc này mới thoáng hoàn hồn, nói giọng khàn khàn: "Giám Ngọc..."

Giám Ngọc kiên trì, lớn tiếng nói: "Ta vốn, chỉ là muốn cho tiểu tử biết tay một chút, không nghĩ tới... Không nghĩ tới sẽ gây ra chuyện lớn như vậy..."

Quyền Nhất Chân một bên hôn mê bất tỉnh, nằm trên một vũng máu lớn, dược sư và thần quan đều vội vã chạy đến bao bọc vây quanh hắn. Giám Ngọc nói: "Ta vẫn luôn rất ghét tiểu tử kia, nhưng Dẫn Ngọc vẫn đối đãi khách khí với hắn, cái này nhiều người cũng có thể làm chứng. Chuyện áo giáp này hắn căn bản không hề hay biết!"

Thế nhưng, đến bước này, đã muộn. Căn bản sẽ không còn ai tin chuyện này không liên quan đến Dẫn Ngọc. Lúc này liền có người nói: "Ngươi là hạ thần quan của Dẫn Ngọc cung, ngươi đối với Quyền Nhất Chân lại oán hận muốn động tay động chân hại hắn, có thể nghĩ, chủ thần quan ngươi phụng dưỡng sẽ tốt hơn chỗ nào?"

Rất nhiều người giễu cợt nói: "Hắn không biết chuyện? Hắn không biết chuyện sao lại kêu người ta 'Đi chết đi' hả? Ngươi cũng đừng nói hắn chỉ là nói giỡn thôi nha."

Nếu như nói phản ứng trước đó của Dẫn Ngọc đều là chuyện có thể tha thứ, do luống cuống tay chân, như vậy, một câu cuối cùng của hắn "Đi chết đi", thực sự là dù thế nào cũng không thể giúp hắn bào chữa.

Tạ Liên nhớ đến, khi Linh Văn kể cho y nghe có giải thích" Dẫn Ngọc chỉ nói đùa", xem ra cũng giúp Dẫn Ngọc che giấu đi. Giám Ngọc cũng không tin được, nói: "Cái gì? Các ngươi bớt nói bậy đi, Dẫn Ngọc sao lại nói ra những lời này được? Huynh ấy đối với tiểu tử kia vẫn luôn khách khách khí khí, làm sao lại kêu hắn đi chết? Dẫn Ngọc, huynh không có nói đúng không? Huynh chưa từng nói những lời này đúng không?! Huynh sẽ không nói như vậy!"

Nhưng mà, Dẫn Ngọc không trả lời hắn, hai mắt nhắm nghiền. Giám Ngọc thà chết không thừa nhận, người ngoài đều hết chỗ nói rồi, nói: "Bọn ta đều chính tai nghe được, vậy mà còn chống chế nữa sao?"

Giám Ngọc vội la lên: "Vậy trong đó chắc chắn có hiểu lầm! Rất nhiều việc các ngươi đều không biết!"

"Mặc kệ có hiểu lầm gì, bọn ta có biết hay không, hiểu lầm lớn đến đâu, cũng không thể muốn hại chết chính sư đệ của mình chứ?"

Nghe vậy, Dẫn Ngọc và Giám Ngọc đều á khẩu không đáp được. Vì vậy, thần quan bên cạnh tiếp tục nói: "Nghe nói từ khi Quyền Nhất Chân tự mình ra ngoài lập một điện, người trong Dẫn Ngọc cung liền không để ý đến hắn nữa. Mỗi lần Quyền Nhất Chân đến cửa, bọn họ luôn luôn nói không có trong điện. Ta trước đó đều thấy kỳ quái, hóa ra đã sớm thấy người ta không vừa mắt..."

"Lại nói tiếp, mấy hôm trước lúc tổ chức Trung Thu yến có người thất lễ nhận sai người không phải sao? Lúc đó ta thấy hai vẻ mặt kia nhìn rất khó coi."

Những điều này đều là sự thật, không thể nào phản bác, nhưng kết luận vẫn là "Chuyện này đó hả ta cũng biết, thật rất xẩu hổ, nhưng cũng không đến mức muốn giết người ta..."

"Đúng vậy đó, lòng dạ thật là hẹp hòi quá đi..."

Giám Ngọc hai mắt đỏ tươi, lớn tiếng nói: "Đã nói chuyện này không liên quan đến điện hạ chúng ta, là một mình ta làm! Ta đều thừa nhận, ta thừa nhận còn không được sao?!" Nhưng mà, bây giờ có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Trong mắt người khác, nhiều nhất cũng chỉ có thể chứng minh Dẫn Ngọc có một thuộc hạ vừa ác độc lại trung thành. Hơn nữa, chỉ cần một câu "Đi chết đi" này đã có thể chặn hết mọi lời biện bạch, nhưng không thể cản lời người khác nói!"

Mắt thấy càng cãi càng kịch liệt, Quân Ngô trầm giọng nói: "Đều dẫn đi. Linh Văn, ngươi ở đây trông coi Kỳ Anh."

Linh Văn cúi đầu đồng ý, Quân Ngô thì chắp hai tay rời khỏi Dẫn Ngọc cung. Mấy Võ Thần đưa lôi Dẫn Ngọc đi, Dẫn Ngọc mất hồn mất vía, nói: "Quên đi Giám Ngọc. Đừng nói nữa."

Giám Ngọc cũng bị trói bằng Khốn Tiên Các rồi kéo đi. Hắn nói: "Trước đây quên đi coi như xong, lần này trăm triệu lần không thể quên! Quên đi thì huynh cũng xong rồi! Sẽ bị giáng chức, nhất định sẽ bị giáng chức!"

Dẫn Ngọc nhưng lại thở lại, nói: "Quên đi. Bị giáng chức thì bị giáng chức đi. Ta ở chỗ này...cũng không còn ý nghĩa gì."

Giám Ngọc hận nói: "...Huynh, huynh chính là ngàn lần không nên, vạn lần không nên, sai ở chỗ không nên chửi ra một câu cuối cùng này. Chỉ với một câu này, đem huynh đánh đến không thể trở mình! Huynh thường ngày cho tới bây giờ cũng không chửi hắn đi chết, sao lúc này lại hết lần này đến lần khác kêu hắn đi chết? Lại một câu như vậy!"

Dẫn Ngọc dường như trong nháy mắt đã già đi mấy chục tuổi, nhãn thần đều trở nên mờ mịt. Hắn tựa như cũng có chút mê man, lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết vì sao, ta chính là...ôi, không nói rõ được."

Đang bị đưa đi giam giữa thất tha thất thểu được vài bước, Giám Ngọc đột nhiên nói: "Dựa vào cái gì?!"

Tất cả mọi người nhìn về phía hắn. Giám Ngọc nói: "Huynh cũng chẳng phải không chịu khó như hắn! Huynh so với hắn mạnh gấp một vạn lần, thật sự gấp một vạn lần! Quyền Nhất Chân, quên cái rắm! Ta hận hắn đó thì đã sao nào? Dựa vào cái gì hắn bây giờ thì như vậy, huynh lại như thế này. Bị giáng chức tại sao không phải là hắn!"

Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận đến chân thực, hận đến rơi lệ. Thế nhưng, trên đời này có rất nhiều chuyện, vốn không phải chỉ cần cố nổ lực là được.

Có lẽ trong lòng hắn cũng hiểu rõ, nhưng hắn vẫn không cam lòng, cho dù thế nào đều nuốt không trôi ngụ ý này.

Nghe được hắn hô ra đây đi, Dẫn Ngọc cũng đi không nổi.

Hắn đem mặt chôn vào tay, khàn cả giọng nói: "Đừng có từng lần một lại nhắc nhở ta, đừng nói nữa được không, ta van xin các ngươi đều đừng nói nữa!!!"

Tạ Liên không đành lòng xem tiếp nữa, nói: "...Quên đi!"

Vì vậy, Hoa Thành thu lại hình ảnh, hai người từ từ tách trán ra.

Chống lâu như vậy, Tạ Liên thấy trán có chút tê dại, lại còn có chút ngứa, nóng hầm hập, định đưa tay dụi một cái, nhưng lấy tay không ra. Hoa Thành dường như nhìn thấy y có chút không thoải mái, nhấc tay giúp y xoa nhẹ, sau lại tự nhiên mà buông xuống. Bên ngoài tường đá, Dẫn Ngọc mang mặt nạ quỷ đi tới đi lui, đi một hồi, lạnh lùng nói với Quyền Nhất Chân: "Ngươi muốn ra sao?"

Hắn cố gắng thay đổi giọng nói. Quyền Nhất Chân gật đầu, nói: "Muốn."

Dẫn Ngọc nói: "Được. Xem đây!" Nói xong, liền nhanh như sấm thừa cơ hội, dùng xẻng nện lên đầu Quyền Nhất Chân một cái!

"Bang!" một tiếng vang lên nặng nề, Quyền Nhất Chân lúc này không còn tiếng động, đầu cũng rũ xuống. Tạ Liên kinh ngạc: "Không phải chứ. Cái này là đập chết rồi sao?? Thật sự giết??"

Hoa Thành ha ha nói: "Ca ca yên tâm, không chết đâu. Hôn mê mà thôi."

Dẫn Ngọc đánh một xẻng xuống, thở hắt ra. Cuối cùng, hình như vẫn quyết định đem Quyền Nhất Chân đào từ trong tường đào ra, vì vậy vung xẻng Địa Sư, một xẻng lại một xẻng mà đào ra. Tạ Liên sáng tỏ.

Nếu như trực tiếp cứu Quyền Nhất Chân ra, Dẫn Ngọc đánh không lại hắn, nói không chừng còn bị bại lộ thân phận, vậy thì đúng là rất phiền. Ngọn nguồn của hai sư huynh đệ này thật là vô cùng phiền lòng, càng nói không nên lời ai so với ai cảm thấy phiền lòng hơn. Vẫn là làm như không quen biết thì tốt hơn. Tạ Liên nói: "Tam Lang, chúng ta không phải cũng nên nghĩ cách đi ra ngoài sao?"

Hoa Thành dường như cảm thấy rất hài lòng khi ở trong đây, nói: "Hả? Vậy muốn đi ra sao?"

Tạ Liên dở khóc dở cười, nói: "Chẳng phải vậy sao? Đệ muốn ở lại trong này à?"

Hoa Thành nói: "Nếu như là cùng với ca ca, không hẳn là không được. Được rồi. Nói giỡn thôi" Ngay lúc ấy, hắn chìa tay che kín hai lỗ tai của Tạ Liên. Tạ Liên nói: "Làm gì vậy?"

Hoa Thành mỉm cười nói: "Đệ lười đi từng bước một ra ngoài, trực tiếp phát nổ nó là được."

"..."

Tạ Liên đang suy nghĩ có làm nổ luôn cả những người bị sơn quái nuốt vào không, thần sắc lại bỗng nhiên khẽ biến, nói: "Đợi một chút."

Sắc mặt Hoa Thành cũng như y, buông tay xuống. Hai người tập trung lắng nghe, giây lát, Tạ Liên thấp giọng nói: "Đệ có nghe thấy không?"

Hoa Thành cũng trầm giọng nói: "Nghe được."

Dẫn Ngọc ở một bên sườn tường đa, dùng xẻng Địa Sư đào hầm. Mà ở sườn bên kia của tường đá, cũng có một người, đang nói chuyện.

Cũng không dùng bướm bạc để giám sát, âm thanh này là bọn họ trực tiếp nghe được, bởi vì người này đang dựa vào tường đá cực kỳ gần hết sức gần, gần như là kề sát vào tường đá mà nói chuyện. Tạ Liên nín hơi yên lặng nghe, nghe được một vài từ vo ve gián đoạn không rõ ràng, các từ như "Ăn rồi?", "Thượng Thiên Đình", "Võ Thần", trong lòng khẽ động, liếc mắt với Hoa Thành một cái, cố gắng hướng gần đến âm thanh đang truyền tới kia.

Giọng nói kia là của một nam nhân, dường như đang cùng ai đó đối thoại, bởi vì mỗi khi hắn nói vài câu, sẽ dừng lại một thời gian ngắn. Nhưng mà, Tạ Liên lại không nghe thấy âm thanh của người cùng hắn đối thoại, có lẽ, là bởi khoảng cách của đối phương quá xa.

Sau khi lặng lẽ di chuyển đến, giọng nói kia rõ ràng hơn một chút, tuy rằng vẫn không rõ như trước, nhưng Tạ Liên nghe được hoàn chỉnh một câu hơn.

Người kia nói: "Thái tử điện hạ cũng đến. Ta không muốn phải đi đến bước này, tin là ngươi cũng vậy, nhưng hắn đã hết thuốc chữa."

Tạ Liên thầm nghĩ: "Mình sao? Mình sao lại hết thuốc chữa? Đợi đã, giọng nói này..."

Giọng nói này, vô cùng quen thuộc, y nhất định đã nghe qua ở đâu rồi, hơn nữa đã nghe qua từ rất lâu, rất lâu, không phải lần một lần hai. Nhưng cũng bởi vì đã thật lâu thật lâu rồi, y trong khoảng thời gian ngắn không tài nào đem giọng nói này liên tưởng được đến ai. Đang lúc y khổ sở suy nghĩ, người nọ lại nói một câu: "Cho hắn kết thúc ở đây đi."

Bỗng nhiên trong lúc đó, Tạ Liên nhớ ra chủ nhân của giọng nói này rốt cuộc là người nào.

Môi y giật giật, không tiếng động nói: "Quốc sư?!"

Người đang ở mặt kia bên ngoài tường đá, giọng nói không ngờ cùng ân sư thụ nghiệp năm đó của y tại Tiên Lạc quốc giống nhau như đúc!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hmy